Trọng sinh quay về khoảnh khắc ta rơi xuống hồ băng, Tiêu Chí không hề như kiếp trước, nhảy xuống cứu ta.
Mà trong tiếng kêu cứu của ta, hắn chỉ để lại một ánh mắt lạnh lùng, rồi quay lưng rời đi.
Khoảnh khắc ta chìm xuống nước, ta thấy hắn băng qua đám đông, ôm lấy đứa muội muội cùng cha khác nương của ta vào lòng.
Bóng lưng run rẩy của hắn tràn đầy niềm vui khi tìm lại được người đã mất.
Ngay lúc đó, ta biết, Tiêu Chí cũng đã trọng sinh.
1
Ta đã trọng sinh, nhưng thời điểm không mấy tốt đẹp, chính là lúc ta rơi xuống hồ băng.
Kiếp trước, Tiêu Chí bất chấp tất cả, kéo ta từ dưới băng lạnh ra, hắn ôm chặt lấy ta, sợ hãi cực độ rằng ta sẽ chết.
Vì chuyện đó, Tiêu Chí căm ghét vị muội muội cùng cha khác nương của ta, vì chính nàng ta đã kéo ta đi trượt băng, khiến ta rơi xuống nước.
Sau khi rơi xuống nước, ta ốm liệt giường ba năm.
Ba năm đó, vị muội muội này luôn chăm sóc ta vì cảm thấy tội lỗi, nhưng Tiêu Chí lại không hề ưa nàng ta. Mỗi lần nhìn thấy nàng ta, hắn đều lạnh lùng mắng mỏ, hận không thể giết nàng ta ngay tại chỗ để trút giận.
Trong ba năm bệnh tật, tuy được gia đình và Tiêu Chí chăm sóc hết lòng, nhưng cuối cùng ta vẫn không qua khỏi vì sức khỏe quá yếu.
Sau khi ta chết, linh hồn ta không rời khỏi ngay mà cứ mãi quanh quẩn trong nhân thế.
Ta đã thấy, năm thứ hai sau khi ta qua đời, vị muội muội đó tự nguyện vào Tiêu phủ làm nô tỳ để chuộc tội, dù Tiêu Chí có nhục mạ nàng ta thế nào, nàng ta cũng không rời đi, vẫn chăm sóc hắn từng chút một.
Một năm sau, Tiêu Chí đi săn, cố tình bỏ rơi vị muội muội ấy trong rừng suốt hai canh giờ, nàng ta bị lạnh đến mức gần như chết đi.
Khi ta còn đang trách Tiêu Chí quá tàn nhẫn, thì hắn lại phát điên quay trở lại.
Hắn nhảy xuống ngựa, loạng choạng chạy đến bên nàng ta, ôm chặt lấy nàng ta vào lòng.
Trong đôi mắt đỏ ngầu, đầy nước mắt của hắn, toàn là sự hối hận và niềm vui khi tìm lại được người yêu thương.
Lúc ấy ta đã hiểu, trong suốt những năm tháng hành hạ vị muội muội đó, Tiêu Chí đã yêu nàng ta sâu đậm.
Một cơn gió lạnh thấu xương thổi qua, Tiêu Chí dùng áo choàng lớn quấn chặt lấy muội muội, còn ta, trong cơn gió ấy, hóa thành một làn khói xanh, hoàn toàn biến mất khỏi cõi đời này.
Khi mở mắt ra lần nữa, cơ thể vẫn lạnh buốt thấu xương, nhưng cái lạnh này khác với cái lạnh của kiếp trước khi ta sắp chết, ta cảm nhận rõ ràng rằng, ta đã sống lại.
Trọng sinh trở về lúc ta bị muội muội kéo đi trượt băng và rơi xuống hồ băng.
Ta thấy Tiêu Chí, hắn giống như tất cả những người khác đứng bên bờ, lạnh lùng nhìn ta giãy giụa trong vô vọng, rồi sau đó, hắn để lại một ánh mắt lạnh lùng, quay người rời đi.
Hắn bước rất nhanh, như thể đang tìm kiếm gì đó, sau đó, ta thấy hắn vén đám người cản đường, ôm chặt lấy vị muội muội gái cùng cha khác nương của ta vào lòng.
Bóng lưng hắn run rẩy, dù không nhìn rõ khuôn mặt hắn, ta cũng biết chắc rằng hắn đang vô cùng xúc động, đang rất vui sướng.
Ta đã hiểu, Tiêu Chí cũng đã trọng sinh.
Kiếp này, hắn từ bỏ ta, chọn vị muội muội cùng cha khác nương của ta.
Khi ý thức chìm vào bóng tối hoàn toàn, ta hét lên với đám đông trên bờ: “Ta sẽ tặng một trăm lượng bạc cho ai cứu mạng ta!”
Khi ta tỉnh lại lần nữa, đã ba ngày trôi qua.
Nương ta, như kiếp trước, ngồi khóc bên giường, vốn là người thích giữ gìn vẻ đẹp, nhưng nay tóc tai bà rối bù, quần áo nhăn nhúm.
Lòng ta thắt lại, giọng khàn khàn gọi một tiếng “Mẫu thân”.
Nương ta vui mừng đến mức rơi nước mắt, ôm lấy ta mà vừa khóc vừa cười.
Ca ca ta đưa đại phu về, đại phu nói rằng cơ thể ta quá yếu, nhất định phải dưỡng sức thật tốt, không thể để bị lạnh hay mệt nhọc thêm lần nào nữa.
Ta cười đáp lời, kiếp này ta sẽ quyết tâm hơn, nỗ lực hơn, để sống được lâu hơn.
Cha ta từ nha môn vội vàng chạy về, chiếc mũ quan trên đầu bị lệch, giữa trời đông mà ông toát cả mồ hôi.
“Con gái ta không sao là tốt rồi, không sao là tốt rồi.” Cha ta nghẹn ngào, “Phu nhân, ngày mai ta sẽ cùng bà đi tạ lễ, đắp tượng vàng cho Bồ Tát!”
Nương ta mỉm cười gật đầu.
Ta thở dài, kiếp trước sau khi ta qua đời, nương ta cũng bị bệnh nặng, luôn ủ rũ buồn bã, sức khỏe ngày càng yếu đi, cha ta thì chưa đầy bốn mươi đã từ chức về quê.
Nhưng vốn dĩ cha ta được hoàng thượng rất trọng dụng, con đường quan lộ của ông ấy còn rộng mở.
Sau khi cha nương rời khỏi, ca ca ở lại kinh thành, dù làm việc cẩn trọng nhưng chức quan vẫn mãi dậm chân tại chỗ, chẳng bao lâu sau cũng chán nản mà về quê.
“Phụ thân, dùng tiền của con, con muốn tự mình đắp tượng vàng cho Bồ Tát.” Ta mỉm cười nói.
Kiếp này, ta muốn sống thật lâu.
“Được, dùng tiền của con, Bồ Tát sẽ cảm nhận được tấm lòng thành của con mà phù hộ con khỏe mạnh, sống lâu trăm tuổi!” Cha ta cười nói.
“Tỷ tỷ.” Vị muội muội cùng cha khác nương của ta, Từ Dung, bước vào phòng. Đôi mắt nàng ta vẫn còn ngấn lệ, tiến gần đến giường, quỳ xuống dập đầu, “Đều là lỗi của muội, tỷ cứ đánh muội mắng muội đi!”
Sắc mặt nương ta lập tức sa sầm.
“Ngươi còn mặt mũi nhận lỗi? Ta nghi ngờ ngươi chính là cố ý muốn hại chết con gái ta!” Nương ta giơ tay tát mạnh vào mặt Từ Dung.
Từ Dung ngã ngồi trên đất, khóc lóc rồi lại bò lên xin lỗi.
Nương ta vô cùng căm ghét Từ Dung, chính xác hơn, bà hận nương nàng ta.
Nương ta xuất thân từ gia đình tướng quân, tuy không phải là công thần danh giá nhưng cũng rất có uy tín ở vùng Tây Bắc.
Còn cha ta là con nhà nghèo, từ khi mới mười tuổi đã được ngoại tổ phụ ta giúp đỡ, cho vào trường tư học hành, cha nương ta cũng được coi là thanh mai trúc mã.
Sau khi họ thành thân, tình cảm vẫn rất tốt. Có một lần cha ta phải ra ngoài làm việc, lúc đó nương ta đang mang thai ta nên không tiện đi theo, bà liền bảo nha hoàn cận nhất của mình, Thúy Quyên, đi theo chăm sóc cha ta.
Không ngờ, Thúy Quyên lại bỏ thuốc vào rượu của cha ta…
Khi nương ta biết chuyện, bà đang mang thai ta ở tháng thứ bảy, lập tức động thai mà sinh non ra ta.
Đợi đến khi sức khỏe của bà khá hơn, Thúy Quyên đã mang thai Từ Dung, nương ta rốt cuộc vẫn có lòng từ bi, giữ lại nương con họ.
Nhưng từ đó, nương ta không bao giờ gặp lại Thúy Quyên, còn khi gặp Từ Dung, bà luôn lạnh nhạt, không cho chút thể diện nào.
“Người đâu!” Nghĩ đến việc ta suýt nữa chết, nương ta cảm thấy một cái tát không đủ hả giận, bà quát to ra ngoài: “Mau đem bán hai nương con chúng đi, nhanh lên!”
Cha ta luôn cảm thấy áy náy về chuyện đó, lần này ông cũng không dám lên tiếng ngăn cản.
Nhưng ta biết, kiếp trước cuối cùng cha ta đã cầu xin nương ta giữ lại mẹ con Thúy Quyên, nương ta tuy đồng ý nhưng vì chuyện này mà cãi nhau với ông ấy một trận lớn.
Cha ta buồn bã, uống say, trên đường về bị Thúy Quyên chặn lại và dìu vào phòng của bà ta.
Nếu không phải nương ta phát hiện kịp thời, dẫn người đến ngăn cản, có lẽ ta đã có thêm một người đệ đệ.
Sau đó, tình cảm của cha nuonge ta càng trở nên tệ hơn, nương ta rất lâu không nói chuyện với cha.
“Mẫu thân.” Ta ngăn nương lại trong tiếng khóc của Từ Dung, “Muội muội cũng không cố ý, nương đừng trách muội ấy nữa.”
Từ Dung sững sờ, ngẩng đầu nhìn ta, đôi mắt đầy nước ngấn lệ, đầy vẻ kinh ngạc, cha ta cũng quay lưng lại, thầm thở phào nhẹ nhõm.
“Con thật quá nhân từ, lúc này còn thay nàng ta nói đỡ.” Nương ta bực dọc nói.
Ta không phải vì nhân từ, mà là bởi vì Từ Dung giờ đây đã có Thế tử Bác Dương hầu Tiêu Chí chống lưng, chúng ta làm sao có thể bán nàng ta được.
Nếu tiếp tục làm lớn chuyện, không những đẩy cha ta ra xa, mà còn đắc tội với Tiêu Chí.
Muốn báo thù, muốn lấy mạng Từ Dung, ta vẫn còn nhiều cách khác.
Kiếp trước, ta luôn tin rằng Từ Dung vô tội.
Dù Tiêu Chí luôn nói chính Từ Dung hại ta, ta vẫn lên tiếng bảo vệ nàng ta.
Cho đến khi ta qua đời, Từ Dung vào Tiêu phủ làm nô tỳ, một lần tình cờ, ta nhìn thấy nàng ta cầm vật kỷ niệm của ta, gương mặt lộ rõ vẻ nham hiểm, lúc ấy ta mới hiểu rằng mình đã nhìn nhầm người.
Tâm cơ, sự nhẫn nhịn và thủ đoạn của nàng ta, ta – một kẻ sống trong nhung lụa – không thể nào sánh được.
Nàng ta biết Tiêu Chí thích ta, cho dù nàng ta dùng cách gì, Tiêu Chí cũng sẽ không để mắt đến nàng ta.
Vì thế, nàng ta đã bày kế khiến ta rơi xuống nước.
Ta vốn sinh non, từ nhỏ sức khỏe đã yếu, rơi vào hồ băng giữa trời đông giá rét, dù có may mắn được cứu, ta cũng không sống lâu được.
Quả nhiên, mọi thứ đều nằm trong tính toán của nàng. Nàng ta lợi dụng ta làm công cụ, từng bước đạt được mục đích.
Tâm tư nàng ta sâu xa đến mức ngay cả Tiêu Chí cũng không hề hay biết.
Kiếp này, ta không như kiếp trước, đồng ý để Từ Dung chăm sóc, vì vậy suốt nửa tháng dưỡng bệnh, nàng ta chỉ ghé thăm một lần.
Nhưng không phải vì nàng ta không muốn đóng vai một vị muội muội áy náy, mà vì nàng ta quá bận rộn với những cuộc gặp gỡ riêng tư cùng Tiêu Chí.
Một tháng sau, khi ta đang tập luyện tư thế đứng tấn, nhũ mẫu đến báo rằng bà đã thấy Tiêu Chí và Từ Dung đang bí mật hẹn hò.
“Ồ.” Ta trả lời hờ hững, cố gắng đứng vững.
Tống Thời Thanh, người đang dạy ta, hừ lạnh một tiếng, “Không được động, đã nói là thời gian một chén trà, thiếu một chút cũng không được.”
Ta trừng mắt nhìn huynh ấy, “Ngươi thật đủ rồi đấy, coi mình là sư phụ của ta thật sao?”
Tống Thời Thanh là con nuôi của cữu cữu ta, lớn lên ở Tây Bắc. Nhưng vì ta thường xuyên đến Tây Bắc nên chúng ta có mối quan hệ rất tốt, thân thiết như huynh muội ruột.
Năm mười lăm tuổi, Tống Thời Thanh theo cữu vào quân doanh, lần này huynh ấy được nghỉ ba tháng, đặc biệt đến kinh thành thăm ta, nhưng lại bị ta kéo bắt dạy võ công để rèn luyện thân thể.
Thế là huynh ấy bắt đầu cậy quyền, mỗi ngày gọi ta dậy rèn luyện, không cho phép ta lười biếng chút nào.
“Tiểu thư, rõ ràng Tiêu Thế tử trước đây còn rất thân thiết với tiểu thư, sao bây giờ lại đột nhiên gần gũi với Từ Dung vậy?” Nhũ mẫu đầy tức giận.
Bà rất ngạc nhiên, rõ ràng trước đây Tiêu Chí luôn gần gũi với ta, sao bây giờ lại thân thiết với Từ Dung.
“Tiêu Thế tử là người trưởng thành rồi, muốn thích ai thì thích, nhũ mẫu, bà có thời gian lo chuyện này, chi bằng nghĩ xem tối nay chúng ta ăn gì đi, ta đói quá.”
Nhũ mẫu bực mình, Tống Thời Thanh cười nói: “Nhũ mẫu đừng nghe muội ấy, để muội ấy nhịn đói một bữa đi.”
Nhũ mẫu bật cười, vui vẻ rời đi.
“Sao dạo này muội có vẻ buồn bã, có phải vì Tiêu Chí đã thay lòng đổi dạ không?” Tống Thời Thanh hỏi ta.
“Ta buồn bã chỗ nào?”
“Muội cau mày nhăn mặt suốt thôi.”
“Xin lỗi huynh, ta cau mày là vì có người nào đó cứ cậy quyền, ta tức giận mà thôi.”
Tống Thời Thanh đắc ý, gõ nhẹ lên trán ta, “Hảo đồ nhi, chăm chỉ tập luyện, sư phụ không hại muội đâu.”
“Huynh…” Ta không chịu nổi nữa, liền ngã ngửa ra sau, Tống Thời Thanh đưa một tay ra đỡ lấy ta.
“Tống Sư phụ à,” ta lập tức dựa vào tay huynh ấy mà lười biếng, “Cho ta nghỉ một lát được không, một canh giờ thôi, chỉ một canh giờ.”
Tống Thời Thanh hơi đỏ mặt, trừng mắt nhìn ta, “Giở trò nũng nịu cũng vô ích, Tống sư phụ này không bị mắc bẫy đâu.”
Ta vừa định lên tiếng thì bất ngờ nghe thấy tiếng gọi của Từ Dung, “Tỷ tỷ, Tống biểu ca, hai người… đang làm gì thế?”
Ta rời khỏi tay Tống Thời Thanh, quay người lại, liền thấy Từ Dung và Tiêu Chí không biết từ khi nào đã đứng phía sau chúng ta.
“Đang tập võ sao?” Từ Dung nhìn ta đầy vẻ ngây thơ, “Hai người thân thiết quá, vẫn giống như khi còn nhỏ vậy.”
Tiêu Chí không nói gì, nhưng sắc mặt cực kỳ khó coi, tối sầm, còn u ám hơn cả bầu trời lúc này.
Tống Thời Thanh nhìn thấy Tiêu Chí, nhướn mày, khẽ hỏi bên tai ta,
“Có cần ta giúp muội đập hắn một trận cho hả giận không?”
Ta trừng mắt nhìn huynh ấy, “Huynh đừng gây chuyện, không cuối cùng người mất mặt lại là ta.”
Người ta sẽ nghĩ rằng ta đang ghen tuông tranh giành tình cảm thôi.
Tống Thời Thanh nhếch môi cười, lườm Tiêu Chí một cái.
“Tỷ tỷ.” Từ Dung gọi ta, ta mới nhớ ra là Tiêu Chí và Từ Dung vẫn còn đứng đó, liền hỏi, “Tìm ta có việc gì sao?”
Từ Dung liếc nhìn Tiêu Chí, người đang cau mày càng sâu hơn, rồi lúng túng nói, “Ta và Thế tử đến thăm tỷ, lo lắng rằng tỷ hồi phục không tốt. Nhưng xem ra chúng ta lo lắng thừa rồi, trông tỷ còn có tinh thần hơn cả trước kia.”
“Cảm ơn đã quan tâm, ta quả thực thấy khỏe hơn trước.” Ta phẩy tay, sau đó đi cùng Tống Thời Thanh quay về.
“Khoan đã.”
Bất ngờ, Tiêu Chí – người từ nãy đến giờ vẫn im lặng – lên tiếng. Hắn cau mày nhìn Tống Thời Thanh, nói, “Cơ thể nàng vốn yếu, tĩnh dưỡng là phương pháp tốt nhất. Ngươi bắt nàng tập những thứ này chỉ khiến cơ thể nàng thêm mệt mỏi, bệnh tình càng nặng.”
Nói xong, Tống Thời Thanh và Từ Dung đều ngạc nhiên nhìn hắn.
Ta cúi đầu, trong lòng khẽ cười lạnh, Tiêu Chí đang áy náy sao?
Thực ra, kiếp này hắn chọn Từ Dung mà bỏ rơi ta, ta không trách hắn, hắn có quyền lựa chọn.
Nhưng việc hắn lạnh lùng nhìn ta chết, điều đó khiến ta cảm thấy vô cùng lạnh lẽo.
“Tiêu Thế tử thật là rảnh rỗi nhỉ.” Tống Thời Thanh cười khẩy, “Thứ nhất, ta sẽ không hại muội ấy. Thứ hai, cơ thể muội ấy thế nào, ngươi quản được sao?”
Tống Thời Thanh luôn không giữ mồm giữ miệng, lời nói khiến sắc mặt Tiêu Chí càng trở nên khó coi.
Tiêu Chí nói, “Dao Dao, nếu nàng không nghe lời ta, cũng nên nghe lời đại phu. Nàng không thể cứ tự hành hạ cơ thể mình như thế.”
Ta quay đầu nhìn hắn, “Ta sẽ không hành hạ cơ thể mình, vì đại phu cũng nói rằng ta tập luyện rất tốt.”
Tiêu Chí ngạc nhiên nhìn ta, dường như không chấp nhận được sự lạnh lùng của ta đối với hắn.
Thái độ của hắn khiến ta cảm thấy thật nực cười.
Ta không muốn nhìn thấy họ nữa, liền kéo Tống Thời Thanh đi.
Sau lưng, ta nghe Từ Dung nghẹn ngào nói, “ Chí ca ca hiểu rõ bệnh tình của tỷ tỷ hơn cả ta, là ta làm muội muội mà thất bại quá.”
“Không phải lỗi của nàng, sao nàng lại tự trách mình.” Tiêu Chí an ủi Từ Dung, “Mặc kệ nàng ấy sống chết ra sao, nàng ấy là người trưởng thành, tự chịu trách nhiệm về hậu quả của mình.”
Rồi hắn vuốt tóc Từ Dung, “Không phải nàng muốn dẫn ta đi ngắm hoa mai sao? Đi thôi.”
Ta đảo mắt, trước đây sao ta không nhận ra khả năng ta giả bộ của Từ Dung tài giỏi như vậy, và Tiêu Chí hành xử nông cạn đến thế?
Kiếp trước, dù ta và hắn có tình cảm với nhau, nhưng hắn luôn là một người nghiêm túc, giữ lễ.
Đừng nói là giống như hôm ta rơi xuống nước, hắn ôm Từ Dung trước mặt mọi người, ngay cả khi ở riêng, hắn cũng chưa bao giờ có hành động vượt quá giới hạn với ta.
Hắn và Từ Dung, chắc chắn là tình yêu đích thực.
Yêu đến mức không còn kiểm soát được, không màng đến lễ nghi?
Ta đột nhiên nhớ đến khoảng thời gian này ở kiếp trước, khi đó Tống Thời Thanh cũng trở về một lần, và cũng khuyên ta nên đi lại nhiều hơn, vì nằm một chỗ mãi thì khỏe mạnh đến đâu cũng sẽ suy yếu.
Nhưng lúc đó, ý chí của ta không kiên định, và việc đi lại đối với ta quá vất vả. Tiêu Chí cũng khuyên ta nên nghe lời đại phu, dưỡng bệnh nhiều hơn, vì thế ta yên tâm mà nằm dài trên giường.
Tống Thời Thanh vì thế đã đánh nhau với Tiêu Chí, ta còn đứng về phía Tiêu Chí mà trách mắng Tống Thời Thanh, khiến huynh ấy tức giận mà nói rằng ta vừa ngu vừa lười, rồi bỏ mặc ta luôn.
Từ đó, cho đến khi ta chết, ta chưa bao giờ gặp lại Tống Thời Thanh.
Tuy nhiên, ta có nghe đại ca nhắc đến tin tức của huynh ấy.
“Biểu ca.” Ta đặt chén trà xuống, cau mày hỏi, “Sau khi kết thúc kỳ nghỉ thăm thân,huynh có phải sẽ đến Tây Bắc làm việc dưới trướng tướng quân Quách không?”
“Đúng vậy, sao thế?” Tống Thời Thanh lau kiếm, ngước nhìn ta một cái.
“Đừng đi đến doanh trại của Quách tướng quân.”
Kiếp trước, huynh ấy rời doanh trại của cữu ta để đến chỗ Quách tướng quân làm việc, nhưng vì không chịu sự quản lý của Quách tướng quân, nên huynh ấy đã đánh nhau với tướng quân, còn viết tấu chương tố cáo ông ta.
Chi tiết cụ thể ta không rõ, nhưng ta nhớ rằng huynh ấy cuối cùng không chiếm được lợi thế, không chỉ bị đánh 80 trượng quân côn mà còn bị giáng chức.
“Ta cũng không muốn đi, cái lão Quách già đó…” Tống Thời Thanh nhăn mặt nói.
“Vậy thì đừng đi, nhớ kỹ chưa.”
Tống Thời Thanh liền đồng ý, “Biết rồi, ta sẽ không đi!”
Nói xong huynh ấy liền rời đi.
Ngày hôm sau, ta nghe nói Tiêu Chí bị người ta hất phân lên người. Dù đã tránh được phần lớn, nhưng hắn vẫn dính đầy bẩn thỉu, mùi hôi thối không chịu nổi.
Khi ta luyện võ, ta cố gắng thăm dò Tống Thời Thanh để xác nhận xem có phải huynh ấy làm không, nhưng huynh ấy rất láu lỉnh, không hề lộ chút manh mối, còn trêu ta, “Ta biết ta đẹp trai, nhưng muội cũng không cần mê mẩn ta đến vậy.”
Ta lại đảo mắt.
Ngày nào luyện võ, ta không những không gầy đi, mà còn tăng thêm hai cân. Cha nương ta nói sắc mặt ta tốt hơn nhiều, đại phu cũng khen ngợi rằng ta phục hồi rất tốt.
Hôm đó, ta và Tống Thời Thanh đang ở phòng của đại ca, cả hai đang giám sát ta uống thuốc, thì Tiêu Chí không mời mà đến.
Bầu không khí trở nên căng thẳng, ta không muốn ở lại lâu, định uống thuốc xong rồi rời đi.
Ta nhăn mặt vì vị đắng của thuốc, Tống Thời Thanh cười nhẹ, “Nhìn muội nhăn nhó giống hệt bà lão.”
Ta trừng mắt nhìn huynh ấy, bất ngờ thấy một miếng mứt xuất hiện trước mặt.
Tiêu Chí lại mang theo mứt mà ta thích ăn.
Thấy ta không nhận, hắn đưa miếng mứt lại gần hơn, “Nàng lại quên mang theo mứt rồi phải không? May mà ta có đây.”
Ta nhíu mày.