Năm năm trời, ta sống trong danh nghĩa mờ nhạt, chỉ là một người ngoài phòng nuôi dưỡng cho Vĩnh Xương Hầu – Tiêu Vận.
Ta sinh cho hắn một đứa con trai, một sinh linh nhỏ bé mà từ khi cất tiếng khóc đầu tiên đã bị mang đi, xa khỏi vòng tay ta, đến bên phu nhân của Hầu phủ.
Người đàn bà ấy vốn không thể sinh nở, và đứa trẻ trở thành “con đích tôn” của bà, không còn chút gắn bó nào với ta – mẹ ruột nó.
Năm năm sau, phu nhân của Hầu phủ cuối cùng cũng mang thai, cùng với niềm vui ấy, vị tiểu công tử do ta sinh ra dần bị lạnh nhạt. nó bài xích tìm đến ta.
Thằng bé xuất hiện trước mặt ta, dáng người gầy guộc như chiếc lá cuối thu, gương mặt hốc hác đến đáng thương. Đôi mắt nó đỏ ngầu, đôi má lõm sâu và trên người chằng chịt những vết thương chưa kịp lành.
Thằng bé nhìn ta không một lời, ta nhìn sâu vào ánh mắt nói, đầy đói khát và tuyệt vọng. Nó ra lệnh – không, nó cầu xin – một chút thức ăn, thứ gì đó để thỏa cơn đói đang hành hạ nó.
Hôm đó, ta làm cho nó chiếc bánh trứng mà khi mang thai ta thích ăn nhất, Ba quả trứng được đánh tan, hòa cùng niềm thương nhớ và xót xa của một người mẹ đã mất con từ khi nó lọt lòng.
Ngày hôm sau, ta quyết định nói với Tiêu Vận rằng ta muốn rời đi.
Ta không cần gì của hắn, không danh phận, không tiền tài, chỉ mong có thể mang theo đứa trẻ ấy.
1
Thực lòng mà nó nói, ta không hiểu nhiều về cách làm mẹ, dù sao từ khi sinh ra, ta và Tiêu Niệm cũng chưa từng gặp mặt.
Đứa trẻ khi ấy mũm mĩm trắng trẻo, nay gầy gò chỉ còn da bọc xương, thậm chí không giữ được bộ y phục lộng lẫy của phú quý.
Ta lặng lẽ nhìn con mà trong lòng có chút khó hiểu: Đứa trẻ đang yên ổn, sao lại thành ra bộ dạng này?
Trong chiếc bánh trứng ta rắc thêm chút hành lá, rán vàng óng ánh, Nhìn Tiêu Niệm ăn ngấu nghiến đến bóng dầu cả môi, bỗng nhiên ta thấy đôi mắt đỏ hoe, nước mắt chực trào. Thằng bé ngước lên, giọng thều thào:
“Mẫu thân phạt ta ở từ đường năm ngày, không cho ăn uống, chỉ vì con viết sai một chữ ở thư viện.”
Tiêu Niệm cúi mặt, ánh mắt thoáng sự cam chịu:
“Ta vốn không hề oán trách, nhưng đây đã là bảy ngày rồi, dường như bà đã quên mất ta rồi!”
Nói xong, nó cắn mạnh một miếng bánh trứng, nước mắt trào ra từng giọt lớn:
“Dù sao cũng khiến mẫu thân chán ghét, chẳng thà đến tìm ngươi cho bà ấy sinh phần đau lòng, nếu bà đánh chết ta, cũng coi như ta trả lại ơn sinh dưỡng!”
Ta biết, từ khi phu nhân mang thai, bà đối với Tiêu Niệm không còn như trước. Bà thường xuyên đánh mắng, tìm mọi lỗi lầm để phạt đứa nhỏ không phải cốt nhục của mình.
Ta có thể cảm nhận rằng lần này con đến tìm ta không chỉ là để tìm chỗ dựa, mà còn như một hành động phản kháng.
Thằng bé đang cố ý gây thêm ngọn lửa giận trong lòng mẹ nó, và, thật lạ lùng, tính cách ấy giống hệt như ta ngày xưa.
Nhưng trải qua nửa đời người, ta càng hiểu những trò ngỗ nghịch ấy đều vô ích.
Giờ đứng trước một đứa trẻ năm tuổi, ta lại không biết nói gì, chỉ có thể mang đến cho hắn bát cháo mới nấu, khẽ hỏi:
“Ngon không?”
Tiêu Niệm sững lại, rồi bất giác nước mắt trào ra, càng lúc càng dữ dội.
Nó ở lại bên ta đến lúc hoàng hôn, khi ánh chiều tà buông xuống, thì Tiêu Vận và Chu Đào cũng tìm đến. Đã lâu lắm rồi ta mới thấy Chu Đào.
Nàng giờ đã đầy đặn hơn nhiều, khí chất uy nghi khác hẳn với cô gái rụt rè, khiêm nhường năm nào.
Đã lâu rồi ta chưa gặp Chu Đào.
Thấy Chu Đào, trong mắt Tiêu Niệm lóe lên một tia vui mừng, nhưng lại quay đầu một cách bướng bỉnh:
“Đã quên ta sáu bảy ngày, nay không sợ ta đói chết, còn đến tìm ta làm gì…”
Lời còn chưa dứt, Chu Đào đã bước đến, tát thằng bé mạnh đến nỗi âm thanh vang dội, cả lũ vịt, ngỗng trong sân ta đều giật mình hoảng sợ.
Khuôn mặt Tiêu Niệm lập tức sưng vù, đỏ ửng, nhưng Chu Đào vẫn chưa buông tha, giận dữ quát:
“Tiểu tiện nhân! Sao ngươi không chết ở từ đường đi! Còn đến đây ăn xin như một kẻ ăn mày!”
“Ngươi nếu thấy bánh trứng của hồ ly tinh này ngon thì từ nay cứ theo hồ ly tinh mà ăn, tốt nhất là cùng nàng đi chết, để ta khỏi phải bực mình phiền não!”
Nàng nói xong, trừng mắt nhìn ta một cái, tay vuốt bụng, giận dữ bỏ đi.
Dường như nhận ra Chu Đào đang giận dữ, Tiêu Niệm không màng đến vết sưng đỏ trên mặt, ngơ ngác kêu lên một tiếng:
“Mẫu thân…”
Hắn do dự nhìn ta một cái, rồi vẫn vừa khóc vừa chạy theo Chu Đào, miệng kêu lên:
“Mẫu thân, con sai rồi, con không nên đến tìm nàng…”
Ta đưa tay định gọi nó lại, muốn nhắc nó nhớ bôi thuốc lên vết thương trên mặt, nhưng lời chưa kịp thốt ra, ánh mắt ta đã chạm phải cái nhìn sắc lạnh của Tiêu Vận. Hắn nhìn ta đầy dò xét, tay nắm chặt vai ta khiến ta đau đớn kêu lên.
“Ngươi có nói gì với nó không?”
“Ngươi có nói gì không?”
Giọng hắn lạnh lùng chất vấn, giống hệt giọng điệu khi tra hỏi ta trong nhà giam năm đó.
Nhưng ta có thể nói gì với nó được chứ?
Ta còn có thể nói gì với nó?
“Không có.”
Ta đáp.
“Ta không nói gì cả.”
Nhận được câu trả lời, Tiêu Vận giãn mày, lập tức ném ta xuống đất:
“Ngươi tốt nhất là nên thế.”
“Tạ Uyên, đừng quên thân phận của ngươi.”
Thân phận của mình ta tất nhiên nhớ rõ.
Phải, thân phận của mình ta tất nhiên nhớ rõ.
Ta là ngoại thất của Tiêu Vận, bị giữ lại dưới danh nghĩa nuôi dưỡng suốt mười năm.
Cũng là đích nữ từng thuộc Tạ gia – gia tộc danh giá đã tan tác theo cơn bão thời gian.
2
Khi nhặt được Chu Đào, ta còn rất nhỏ.
Khi đó Tạ gia đang ở thời kỳ thịnh vượng, ta vừa chuyển vào kinh thành, tự nhiên cảm thấy mọi thứ đều mới lạ.
Trẻ con hiếu kỳ, ta chạy đông chạy tây, mặc kệ nha hoàn ngăn cản mà chạy đến đầu tây thành.
Đó là một khu vực đổ nát, nơi những người nghèo khổ, những kẻ lang thang tụ họp, và không khí ngột ngạt với mùi hôi thối nồng nặc.
Ta vừa nhìn liền thấy Chu Đào.
Trong đám ăn mày, nàng trông khác hẳn – như một cánh thiên nga ngã vào đống bùn đất, dù vẻ ngoài lấm lem vẫn chẳng giấu nổi dung mạo xinh đẹp khác thường.
Nha hoàn A Chu khẽ thở dài:
“Ở cái đống người ăn thịt này, lại sinh ra dung mạo thế này, lớn thêm chút nữa không phải sẽ bị lột da rút gân sao?”
Lời nói ấy khiến ta chợt rùng mình. Ta để ý đến ánh mắt của đám ăn mày xung quanh.
Lúc ấy, ta biết Chu Đào không thể ở lại đây nữa.
Thế là ta đưa nàng về Tạ phủ, làm nha hoàn của ta, làm bạn đồng hành cùng ta lớn lên.
Nhưng, không ai ngờ rằng, nha hoàn của Tạ phủ lại hóa ra là công chúa bị thất lạc bên ngoài.
Chỉ trong một đêm, Chu Đào đổi vận, một bước lên trời.
Nàng trở lại thân phận công chúa, quên đi tất cả những năm tháng hèn mọn, những lời sỉ nhục mà nàng từng chịu đựng khi còn là nha hoàn.
Thế rồi, Tạ phủ gặp nạn, gia sản bị tịch thu, bao nhiêu người bị xử trảm trong đêm.
Đêm lạnh lẽo đó, Tạ gia chỉ còn lại một mình ta.
Đêm đó mưa rất to. Thân hình ta run rẩy, vừa sợ vừa lạnh.
A nương kéo ta chạy trốn, đưa ta ẩn vào trong đống cỏ khô đã mốc.
Ta sợ hãi, cố nén tiếng khóc, chỉ dám thút thít thật khẽ.
Chỉ có tiếng ruồi muỗi thì thầm, hỏi a nương:
“Con đã làm sai sao?”
Nuôi dưỡng Chu Đào, ta đã làm sai sao.
Tiếc là cuối cùng ta không chờ được câu trả lời của a nương.
Người bị một kiếm xuyên qua, chết trong đống cỏ khô.
Khoảnh khắc ấy, một vết thương vô hình khắc sâu trong lòng ta, thành tâm ma đeo bám, ám ảnh ta trong những giấc mơ về sau. Liệu ta đã sai?
Tiếng sấm vang lên đột ngột khiến ta giật mình bừng tỉnh.
Mở mắt, ta thấy ngoài cửa sổ là bóng dáng nhỏ nhắn của Tiêu Niệm, đã chờ từ bao giờ. Lần này, nó mang đến cho ta một chiếc vòng tay đơn sơ. Nó rụt rè nói:
“Đây là, ta mất ba ngày mới chép lại toàn bộ thi từ, phụ thân thưởng cho ta… Ta xin lỗi vì chuyện hôm qua, người là người tốt…”
Nó chậm rãi nói:
“Bánh trứng cũng rất ngon…”
Công tử nhà khác nếu được ban thưởng, phần nhiều là một thanh kiếm, một con ngựa.
Đến lượt Tiêu Niệm, lại là một chiếc vòng xuân sắc không rõ ý tứ mà Tiêu Vận ban thưởng.
Trong cơn mưa tầm tã, lòng ta dấy lên một cảm giác kỳ lạ, như ngọn lửa nhỏ bất chợt bùng lên giữa màn đêm tĩnh mịch.
Ta cầm chiếc vòng, rồi bất ngờ ném thật xa. Chiếc vòng va vào cối xay phát ra tiếng “đinh” khô khốc, rồi vỡ đôi.
Tiêu Niệm sững sờ, mặt nó trắng bệch, gần như phát cuồng mà ôm lấy mảnh vỡ của chiếc vòng trong mưa. Nó nghẹn ngào, giọng run rẩy:
“Ta đã xin lỗi rồi, Tạ phu nhân, ta đã xin lỗi rồi… Đây là lần đầu tiên từ nhỏ đến lớn phụ thân ban thưởng cho ta, tại sao… tại sao…”
Ta che dù giấy dầu, tiến lại gần thân hình nhỏ bé đó.
Khoảng trời mưa đó bị ngăn cách bên ngoài chiếc dù giấy dầu.
Ta thấy cổ nó lộ ra những vết roi xanh tím.
Như đã nói, ta thật không hiểu cách làm mẹ.
Nhưng giờ đây, ta cảm thấy tim mình bị siết chặt.