Hai tháng sau, trận dịch này dần được kiểm soát, Viên Huyền Thừa và Hạ Ngôn cũng dần hồi phục. Viên Huyền Thừa cũng không nán lại lâu, khi khỏi bệnh liền lập tức trở về kinh thành.
Nửa tháng sau, ta đang cùng Hạ Ngôn nghiên cứu dược liệu, bỗng nghe thấy bên ngoài có tiếng chiêng trống rộn ràng.
Bước ra ngoài, thấy một đoàn mấy chục người lộng lẫy, dẫn đầu là một thái giám mặt trắng không râu. Ông ta mỉm cười, lấy ra thánh chỉ màu vàng sáng:
“Lục cô nương tiếp chỉ.”
Ta ngây người, theo phản xạ quỳ xuống.
“Phụng thiên thừa vận Hoàng đế, chiếu rằng: Dân nữ Lục An Tuế tri thư đạt lý, thông tuệ nhanh nhẹn, cử chỉ đoan trang, hiền đức khiêm tốn, lần này không tiếc thân mình cứu người, có công dẹp dịch, khiến trẫm an lòng, đặc phong Huyện chủ, phong hiệu: Bảo Ninh, ban cho gấm vóc một trăm cuộn, thưởng năm nghìn lượng bạc, thực ấp tại huyện Hà Dương Lạc Quận, lập tức ban mệnh, khâm thử!”
…
Ngày hôm sau, ta theo Hoàng công công về triều diện kiến hoàng thượng để tạ ơn.
Lúc khởi hành, dân làng đã dậy từ sớm tiễn đưa ta, chất đầy xe nào là rau khô, trứng vịt, thịt muối… Họ chẳng có tiền bạc gì, đây là những thứ tốt nhất mà họ có thể cho ta.
“Lục cô nương, hãy thường xuyên quay về thăm chúng ta nhé!”
“Cảm ơn cô nương Lục, cô đã cứu gia đình ta, ta đã dâng đèn trường thọ cho cô, Bồ Tát nhất định sẽ phù hộ cho cô trăm năm sống thọ…”
“Lục cô nương, đi đường bình an.”
Họ đuổi theo xe ta, không ngừng vẫy tay chào tạm biệt, cho đến khi không còn nhìn thấy nữa. Ta buông rèm xe, lau mắt, không nhịn được mỉm cười, cho đến khi quỳ trên điện Kim Loan, ta vẫn còn cảm giác mơ hồ.
Mấy tháng trước, ta vẫn còn là một kỹ nữ bị người đời khinh rẻ. Nhưng bây giờ, ta đã trở thành Bảo Ninh Huyện chủ cao quý.
Hai ánh mắt từ trong đám người vẫn nhìn chằm chằm vào ta. Nhìn về bên trái, ta thấy Phí Giang Yến đứng đó, ánh mắt sâu thẳm, không rõ cảm xúc. Quay sang bên phải, Viên Huyền Thừa đứng ở hàng đầu, mỉm cười gật đầu với ta.
Phía trên, giọng nói uy nghiêm của Hoàng thượng vang lên:
“Lục An Tuế, ngươi có công trừ dịch, cứu giúp muôn dân, phong làm Huyện chủ vẫn chưa đủ để thưởng. Ngươi còn có thỉnh cầu nào khác chăng?”
Ta sững người, như có cơn gió lạnh thổi qua, trong đầu thoáng qua vô số gương mặt nhưng chẳng có gương mặt nào rõ ràng. Ta cúi đầu, trán chạm đất, chậm rãi thưa:
“Hoàng thượng, An Tuế chỉ là tên thường gọi, tì nữ tên thật là Lục Kim An.”
Các đại thần xung quanh bắt đầu xì xào, không hiểu vì sao ta lại nói điều này. Ta nghĩ ta sẽ run sợ, nhưng không. Ta chỉ trầm tĩnh nói:
“Năm Thành Nguyên thứ mười ba, gia tộc Lục gia bị vu oan kết bè kết phái, chiếm dụng điền sản, cả nhà bảy mươi hai người bị xử trảm. Phụ thân tì nữ dốc sức đưa tì nữ ra ngoài an toàn. Phụ thân suốt đời trung thành với Hoàng thượng, liêm khiết ngay thẳng. Tì nữ xin Hoàng thượng điều tra rõ án Lục gia năm đó, trả lại trong sạch cho Lục gia!”
Triều đình xôn xao, Phủ Thư cuối cùng cũng biến sắc, ngỡ ngàng nhìn ta. Viên Huyền Thừa cũng bước tới quỳ bên cạnh ta, nói:
“Bệ hạ, những ngày qua, Cẩm Y Vệ đã điều tra rõ ràng về vụ án Lục gia. Lục đại nhân là bị người hãm hại, mọi bằng chứng đều đã ở đây.”
Ta giật mình quay lại, thấy hắn lấy ra một cái hộp nhỏ, thái giám bên cạnh lập tức mang lên trình cho Hoàng thượng. Ta không dám ngẩng đầu, Hoàng thượng xem xét những bằng chứng hồi lâu mới nói:
“Chuẩn.”
14
Tin tức về Lưu Cảnh Xuân truyền đến là nàng đã nhiễm dịch bệnh.
Nghe nói khi ra ngoại ô thăm trang viên, nàng bị một kẻ ăn mày chạm phải. Nàng giận dữ, dùng roi đánh người đó đến chết. Nàng không biết rằng kẻ đó đã nhiễm dịch bệnh từ lâu, và nàng bị bệnh ngay sau khi trở về.
Nực cười là, gia đình Lưu lại mời ta đến khám bệnh cho nàng.
Khi thấy Lưu Cảnh Xuân, ta suýt không nhận ra.
Trước đây nàng cũng không phải là mỹ nhân, nhưng ít nhất còn có nét thanh tú. Nay nàng gầy gò, hai mắt thâm đen, sắc mặt vàng bủng, mái tóc đen đã trở nên xơ xác, chẳng còn lại dáng vẻ của một tiểu thư quyền quý.
Thấy ta, nàng cố gắng gượng dậy, miệng còn tuôn ra những lời ô uế.
“Là ngươi—sao ngươi không chết ở Hà Dương, Phí lang hủy hôn rồi, có phải ngươi, con hồ ly tinh, đã mê hoặc hắn không?! Ngươi, đồ tiện nhân, ngươi làm sao xứng làm Huyện chủ, ta nhất định sẽ nhờ phụ thân tố cáo với Hoàng thượng. Ngươi chỉ là một kỹ nữ, vĩnh viễn chỉ có thể là một kẻ bẩn thỉu hèn hạ—”
Ta phất tay cho bọn nha hoàn lui ra, rồi thong thả tiến tới, lấy một chiếc gương đồng ra soi vào mặt nàng.
“Nếu ta là Phí Giang Yến, nghĩ đến hình dạng ngươi bây giờ, hẳn cũng chẳng muốn cùng ngươi ở một chỗ đâu!”
Lưu Cảnh Xuân kinh hoàng đánh rơi chiếc gương, cào cấu khuôn mặt mình.
“Mặt ta, mặt ta—”
Dù nàng đã không thể ngồi dậy, nhưng vẫn cố gắng vung tay đánh ta, nghiến răng nghiến lợi nhìn ta như kẻ thù giết cha:
“Ngươi chỉ là một kỹ nữ, thế mà Phí lang lại đặt tâm tư vào ngươi, ngày ngày đi thăm ngươi, thậm chí không tiếc hủy hôn với ta vì ngươi! Phụ thân ta là Thượng thư Hộ bộ, ta một lòng một dạ với hắn, bao năm qua phụ thân ta cũng đã giúp hắn biết bao nhiêu, tại sao hắn lại đối xử với ta như vậy!”
Nàng vừa khóc vừa cười, trông như quỷ dữ, móng tay dài hướng đến mặt ta, ta liền xoay tay nắm lấy cổ tay nàng, tát cho nàng một cái!
“Ngươi dám đánh ta?!”
Nàng không tin nổi, ta liền tặng nàng thêm một cái tát. Nàng ngã xuống giường, thở hổn hển, đôi mắt oán độc nhìn ta, nhưng không thể ngồi dậy được nữa.
Nhìn sắc mặt của nàng, trong lòng ta đã đoán ra bệnh của nàng là gì.
Dịch bệnh từ phương Nam truyền đến phương Bắc đã có chút thay đổi, nên phương thuốc cũ không còn hiệu quả, nhưng để chữa cũng không khó, chỉ cần thêm hai vị thuốc nữa là đủ.
Nhưng vì cớ gì ta phải cứu nàng?
Ta lấy khăn tay lau tay, bước ra cửa.
“Bệnh của lệnh tiểu thư, ta không chữa được. Tốt nhất là nên tìm một người tài giỏi khác.”
Hộ bộ Thượng thư và Lưu phu nhân thẫn thờ, Lưu phu nhân ho khan. Ta không còn nhìn họ thêm, xoay người rời khỏi cửa.
Với họ, ta chẳng còn gì đáng thương xót.
Lưu Cảnh Xuân từ bé đã không biết coi trọng mạng người, cha mẹ nàng dạy con không nên người, nay cũng xem như là báo ứng của họ.
…
Ba ngày sau, phủ họ Lưu treo cờ trắng, Lưu Cảnh Xuân đã chết.
Nghe nói nàng ra đi rất thảm, khắp người bầm tím, miệng không ngừng gọi tên Phí Giang Yến, thế nhưng Phí Giang Yến cũng không đến nhìn nàng một lần.
…
Vụ án của nhà Lục và nhà Giang cuối cùng cũng được minh oan sau ba tháng.
Ta mang theo một vò rượu, ngồi trước mộ cha mẹ suốt cả ngày, cứ nói lẩm bẩm mãi, đến cuối cùng chính ta cũng chẳng nhớ mình đã nói những gì.
Gánh nặng bao năm cuối cùng đã buông xuống, ta chỉ cảm thấy mệt mỏi vô cùng.
……….
Vào một ngày xuân nắng ấm, chim hót vang, cỏ xanh biếc, Viên Huyền Thừa đích thân đến hỏi cưới. Ta cúi đầu một hồi lâu mới cất lời:
“…Mặc dù nay ta đã là Huyện chủ, nhưng khắp kinh thành, những ai có chút mặt mũi đều biết ta từng làm gì. Ngài cưới ta không sợ bị người đời cười chê sao?”
Miệng đời sắc bén như lưỡi dao, ngay đến Phủ Thư, người từng lớn lên bên ta cũng vì ta là kỹ nữ mà không chịu cưới. Viên Huyền Thừa chẳng lẽ lại không để tâm chút nào sao?
Viên Huyền Thừa nghe xong không nói gì mà bỏ đi, ta cứ tưởng hắn hối hận, trong lòng rất đỗi đau buồn. Nào ngờ hôm sau, ta lại nhận được thánh chỉ, Hoàng thượng đã ban hôn cho ta và Viên Huyền Thừa!
Điều này sao có thể?!
Viên Huyền Thừa là người cháu mà Hoàng thượng yêu quý nhất, sao người lại để hắn cưới ta?!
Di Mặc – người đến nhà ta để dâng sính lễ, cười vui vẻ nói:
“Trước đây công tử nhà ta có tra xét một vụ mưu phản, lúc đó Hoàng thượng có hỏi công tử muốn được ban thưởng gì, công tử chỉ bảo rằng vẫn chưa nghĩ ra. Giờ thì ngài ấy đã dùng công lao đó để xin thánh chỉ ban hôn cho cô nương rồi đấy. Cô nương giờ có thể yên tâm, Hoàng thượng đã đích thân tứ hôn, không ai dám dị nghị gì nữa đâu!”
…
Trước ngày đại hôn, hai chúng ta không thể gặp mặt, Viên Huyền Thừa bèn trèo tường đến, ngồi ngoài cửa sổ trò chuyện cùng ta.
Ta hỏi hắn:
“Tại sao ngài muốn cưới ta? Chẳng lẽ là vì thuở bé ta từng cứu ngài, khiến ngài động lòng, lớn lên lần đầu tiên gặp lại trong thanh lâu, ngài liền nhận ra ta và thề rằng không lấy ai ngoài ta…”
Viên Huyền Thừa bật cười:
“Nếu nàng không làm huyện chủ nữa, sau này có thể viết tiểu thuyết để tự nuôi sống mình rồi đấy.”
Ta thắc mắc:
“Vậy thì là vì sao?”
Hắn suy nghĩ một chút:
“Không biết nữa, có lẽ vì trên người nàng có một loại khí chất không chịu khuất phục, dù ở hoàn cảnh nào cũng kiên cường mà sinh trưởng. Ban đầu chỉ cảm thấy thú vị, nhìn càng lâu lại càng không thể rời mắt. Huống hồ ân cứu mạng phải dùng thân báo đáp, nàng đã cứu ta, ta đương nhiên phải lấy thân mình báo đáp cho nàng.”
Từ cửa sổ đưa ra một bàn tay dài, trắng trẻo, bàn tay ấy khi cầm đao thì kiên quyết, nhưng giờ đây lại nhẹ nhàng nắm lấy tay ta một cách dịu dàng.
“An Tuế, thời gian sao dài quá.”
Viên Huyền Thừa thở dài.
“Ta đã không thể chờ thêm nữa.”
15
Viên Huyền Thừa rời đi, ta đang chuẩn bị nghỉ ngơi thì cửa sổ lại bị đẩy mở. Ta bất đắc dĩ quay lại:
“Sao ngài lại quay lại rồi? Ta đã nói đại hôn sẽ sớm thôi, ngài chờ—”
Ta ngừng lời, Phí Giang Yến trên người đầy mùi rượu, trèo qua cửa sổ, trong mắt còn vằn đỏ, như thể đã lâu rồi không ngủ đủ. Hắn mở miệng, giọng hơi khàn:
“Nàng sắp thành hôn rồi.”
Ta lùi một bước, cảnh giác nói:
“Ngươi đến làm gì?”
Phí Giang Yến lấy từ trong ngực ra tờ hôn thư mà ta tưởng hắn đã xé từ lâu, tiến một bước:
“Nàng sắp thành hôn rồi sao? Vậy cái này tính là gì, ta tính là gì?!”
Ta không nhịn được mà thấy buồn cười:
“Lúc trước nói ta thân phận thấp kém, không xứng với ngươi, không thể cưới ta là do ngươi, giờ lại muốn quay lại sao? Phí Giang Yến trước đây ngươi nói không muốn ta hối hận, giờ ta không hối hận, chẳng lẽ ngươi hối hận rồi?”
Phí Giang Yến nhìn thẳng vào ta, ngay khi ta nghĩ hắn sẽ không nói gì nữa, hắn mở miệng.
“Đúng, ta hối hận rồi. An Tuế, từ nhỏ chúng ta đã đính ước, nàng vốn dĩ phải là thê tử của ta, làm sao có thể gả cho người khác?”
“Hôn sự do Hoàng thượng đích thân ban, có được hay không thì ngươi nên đi hỏi người, chẳng lẽ ngươi muốn ta chống lại thánh chỉ? Thôi, ta mệt rồi, ngươi mau đi đi.”
Phí Giang Yến đột ngột chộp lấy tay ta:
“An Tuế, chúng ta đi thôi, đến nơi không ai biết đến chúng ta! Hôn sự Hoàng thượng ban cũng không sao, ta sẽ đưa nàng đi—”
Tên này khi say sức lực mạnh đến kỳ lạ, ta đau đến hít sâu một hơi:
“Đi? Đi đâu, ngươi không cần tiền đồ của mình sao?”
“Không cần nữa—” hắn gấp gáp nói.