Bị bán vào kỹ viện đã bảy năm, tú bà chê ta tuổi tác không còn trẻ, muốn bán ta đi nơi khác.
Thanh mai trúc mã mà ta thầm mến bao năm đến chuộc thân cho ta, nói sẽ nạp ta làm thiếp. Nhưng ta dứt khoát từ chối, dùng số tiền dành dụm bấy lâu để tự chuộc thân, rồi mở một y quán nho nhỏ.
Các tỷ muội thắc mắc:
“Ngươi đã mến mộ công tử họ Phí bao năm, cớ sao không đồng ý với chàng?”
Ta cười đáp:
“Kỹ nữ là bán mình cho nhiều người, làm thiếp là chỉ bán mình cho một người. Dù thế nào cũng là bán, sau này ta chỉ muốn sống tốt cho mình, không muốn tiếp tục bán thân nữa.”
1
Đêm Thượng Nguyên, khi ta cùng nha hoàn đi ngắm đèn, lại bắt gặp Phí Giang Yến đang mua hoa đăng cho một nữ tử đứng bên cạnh.
Nữ tử ấy trạc chừng mười sáu, mày liễu, gò má cao, dung mạo không phải là tuyệt sắc, chỉ có thể gọi là thanh tú. Chỉ là vẻ quý phái bao quanh nàng ta khiến người khác nhìn là biết ngay đó là một tiểu thư khuê các, trên đầu cài đầy châu báu quý giá, hiển nhiên là con nhà phú quý.
Giang Yến cúi xuống, trao chiếc đèn thỏ trắng cho nàng ấy, ánh nến chiếu sáng gương mặt tuấn tú thanh thoát của hắn, đôi mắt tựa sao lạnh ấy bỗng ánh lên nét cười dịu dàng, khiến nàng tiểu thư kia ngây ngẩn, mặt đỏ bừng.
Thật là hiếm thấy.
Khi ở trước mặt ta, Giang Yến lúc nào cũng châm biếm, lạnh nhạt, thì ra hắn cũng có thể dịu dàng như vậy.
Ta đứng nhìn từ xa rất lâu, đến khi nàng tiểu thư hân hoan đi về phía bờ sông để thả hoa đăng, ta mới bước tới, đứng cạnh Giang Yến hỏi:
“Đây là tiểu thư nhà nào?”
Giang Yến trông thấy ta cũng không hề ngạc nhiên, lạnh nhạt đáp:
“Con gái độc nhất của Hộ bộ Thượng thư – Lưu Cảnh Xuân.”
Hắn ngừng lại một lát, tiếp tục:
“Vị hôn thê của ta.”
Hộ bộ Thượng thư, quan chánh nhị phẩm, quản lý toàn bộ Hộ bộ, cũng là thượng quan của Giang Yến.
Ta im lặng, phố xá ồn ào, người người tấp nập, nhưng ta chỉ thấy mình bị ngăn cách khỏi tất cả những náo nhiệt ấy, tựa như chẳng còn liên quan đến ta nữa.
“Vậy ta thì sao?” – Ta lên tiếng hỏi.
Phí Giang Yến cuối cùng cũng quay đầu nhìn ta một cái. Đôi mắt vừa nãy còn dịu dàng tựa nước xuân giờ đây đã lạnh lùng, bên dưới là lớp băng giá cứng rắn. Khoé môi hắn nhếch lên chút cười mỉa mai từ trên cao nhìn xuống.
“Liên Kiều, ta không thể lấy một kỹ nữ làm thê tử.”
Ta ngẩng đầu nhìn vào mắt hắn, bỗng nhiên cảm thấy có chút mơ hồ.
Liên Kiều không phải là tên của ta, ta tên là Lục An Tuế.
Từ nhỏ đến lớn, Giang Yến vẫn luôn gọi ta là An Tuế, An Tuế. Ngay cả trên hôn thư của chúng ta cũng ghi là Lục An Tuế.
Liên Kiều chỉ là hoa danh của ta, là cái tên do tú bà đặt cho ta.
Hiện tại, hắn lại gọi ta bằng cái tên ấy, chẳng khác nào những khách làng chơi khác đã từng gọi như vậy.
2
Tên Lục An Tuế là do cha ta đặt cho.
Cha đặt tên cho ta với mong muốn mỗi năm đều bình an, khỏe mạnh, nhưng e rằng ngài đã thất vọng.
Năm ta mười ba tuổi, gia đình ta và nhà họ Giang bị vu oan, gia sản bị tịch thu. Phụ thân liều mạng mới đưa được ta thoát ra. Ngài bảo ta mau chạy đi, nhưng ta lại không thể bỏ lại Giang Yến, ta lau nước mắt chui qua lỗ chó ở sau viện nhà họ Giang để tìm hắn.
Nhà họ Lục và họ Giang là thế giao, ta và Giang Yến từ nhỏ đã là thanh mai trúc mã, hai gia đình sớm đã định sẵn hôn ước cho chúng ta.
Ta khóc đến mức mở mắt không nổi, sợ hãi đến run rẩy, nhưng phản ứng đầu tiên của ta vẫn là không thể bỏ lại Giang Yến.
Cuối cùng, ta tìm thấy Giang Yến trong hầm rượu, hắn nằm bất động, mắt nhìn trống rỗng. Ta cố hết sức kéo hắn ra, theo con đường nhỏ phụ thân chỉ để rời khỏi thành, rồi đưa hắn vào một ngôi miếu đổ nát.
Nào ngờ tối hôm đó, hắn sốt cao mê man, không còn biết gì nữa. Ta dùng chút tiền còn sót lại, mời được một đại phu ở thôn bên, ông ấy nhìn Giang Yến rồi lắc đầu nói:
“Không cứu được đâu, muốn cứu cái bệnh này phải dùng nhân sâm, ít nhất cũng phải hai mươi lượng bạc, chẳng bằng mua một tấm chiếu vài chục văn mà quấn lại rồi bỏ trên núi là được.”
Cả hai chúng ta nghèo rớt mồng tơi, chẳng có thứ gì.
Nhìn Giang Yến hơi thở yếu dần, ta cắn răng, tự bán mình vào kỹ viện lấy hai mươi lượng bạc để mua thuốc cho hắn. Khi Giang Yến tỉnh lại, tú bà đã đặt cho ta cái tên Liên Kiều.
Đó là lần đầu tiên ta thấy Giang Yến khóc.
Lúc cha mẹ hắn bị thảm sát, hắn không khóc. Khi bệnh đến gần cái chết, hắn cũng không khóc. Nhưng khi nghe tú bà gọi ta là Liên Kiều, đôi mắt hắn đỏ hoe.
Chàng thiếu niên mười lăm tuổi ấy cắn chặt răng, giống như một con thú bị dồn vào đường cùng, nắm chặt tay ta, nước mắt tuôn rơi. Hắn lấy từ trong người ra hôn thư của chúng ta, giọng khản đặc, từng chữ một hứa hẹn.
“An Tuế, ta sẽ chuộc thân cho nàng, ta sẽ cưới nàng.”
Nhớ lại cảnh ấy như chỉ mới hôm qua ấy, nhưng đó đã là chuyện của bảy năm trước.
Bảy năm nay, ta từ một tiểu thư quan gia trở thành một kỹ nữ, dùng tiền kiếm được từ thân xác mình để giúp Giang Yến đổi tên, cung cấp cho hắn ăn học.
Kể từ đó, hắn không còn gọi là Giang Yến nữa, tên của hắn là Phí Giang Yến.
Hắn đỗ tú tài, rồi đỗ cử nhân, cuối cùng lại đỗ trạng nguyên. Rồi được Hoàng thượng yêu quý, trở thành trạng nguyên. Hắn vào Hộ bộ, nhất thời danh tiếng lẫy lừng, tiền đồ vô hạn.
Nhưng hắn chưa từng nhắc lại chuyện sẽ cưới ta.
3
“Ngươi là ai?”
Sau lưng truyền đến tiếng của một nữ tử, ta quay đầu lại thì thấy Lưu Cảnh Xuân. Khi thấy rõ mặt ta, nàng liền trở nên cảnh giác. Ta vừa định nói, nàng đã nhìn ta từ đầu đến chân, khóe miệng nhếch lên lộ vẻ khinh miệt.
“Ta biết ngươi, là kỹ nữ ở Như Ý Lâu, tên là Liên Kiều phải không? Nghe nói ngươi vẫn quấn lấy Phí công tử không buông, xem ra quả thật là vậy. Đồ bị hàng nghìn kẻ cưỡi, hàng vạn người đắp, thế mà cũng dám ngang nhiên xuất hiện, thật là không biết xấu hổ!”
Phụ thân của Lưu Cảnh Xuân năm xưa bị thương, nay đã hơn năm mươi, dưới gối chỉ có một mình nàng là con gái, cư nhiên được nâng niu chiều chuộng.
Sự kiêu ngạo của Lưu Cảnh Xuân ở kinh thành đã nổi tiếng từ lâu, ta không muốn đôi co với nàng, liền im lặng định rời đi.
“Đứng lại!”
Lưu Cảnh Xuân tức giận quát lên:
“Ngươi là thứ gì mà dám coi thường ta? Bản tiểu thư nói mà ngươi không nghe sao?!”
Ta cúi đầu, nhàn nhạt đáp:
“Tiểu thư nói, đương nhiên ta nghe thấy. Chỉ là, chữ ‘quấn lấy’ không biết từ đâu ra? Ta là kỹ nữ, đúng là không sai, nhưng ta cũng chưa từng cầm dao kề cổ Phí công tử bắt ngài ấy tìm đến ta. Ngài bỏ tiền, ta tiếp khách, chuyện ấy hợp lý, làm sao gọi là không biết xấu hổ?”
“Miệng lưỡi ngươi cũng lợi hại đấy.”
Lưu Cảnh Xuân bước đến trước mặt, bất ngờ bóp chặt cằm ta, trong mắt lộ rõ vẻ ghen ghét và căm hận.
“Đúng là một bộ dạng hồ ly mê hoặc, trách sao lại giỏi quyến rũ nam nhân như vậy.”
Nàng ta lạnh lùng nói:
“Đập nát cái mặt của ả cho ta! Xem thử không có gương mặt này thì ả còn làm trò được nữa không!”
Ta nhíu mày, không ngờ một tiểu thư khuê các lại ăn nói thô lỗ đến thế, cũng không ngờ nàng có thể ngang ngược vô lý như vậy.
Bà vú đứng sau lưng nàng nhanh chóng tiến đến, dùng sức giữ chặt mặt ta, rồi liên tiếp tát mạnh vào hai bên má ta! Tiểu nha đầu Thu Du của ta định xông lên cứu, nhưng đã bị người hầu bên cạnh Lưu Cảnh Xuân giữ lại!
Bà vú kia tay đầy vết chai sần, lại ra sức đánh, chỉ vài cái tát, mặt ta đã sưng phồng, mắt hoa lên, khóe miệng rỉ máu.
Thu Du vừa khóc vừa van xin Phí Thù:
“Phí công tử, xin ngài cứu tiểu thư của nô tì, Phí công tử!—”
Nhưng Giang Yến chỉ lạnh lùng đứng nhìn, không nói một lời.
Đến khi ta bị đánh đến không còn đứng vững, hắn mới thờ ơ mở miệng:
“Đủ rồi.”
Lưu Cảnh Xuân cau mày:
“Chàng đau lòng sao?!”
Phí Giang Yến chỉ mỉm cười chỉnh lại tóc mai của nàng, đáp:
“Chỉ là cảm thấy tranh cãi với hạng người như thế này thì hạ thấp thân phận của nàng.”
Lưu Cảnh Xuân hài lòng mỉm cười, phất tay ra hiệu cho bà vú buông ta ra.
Cơ thể ta mềm nhũn, mặt đau như dao cắt, hai tai ù đi, cố bám chặt vào tay Thu Du để không ngã xuống.
Phí Giang Yến nhanh chóng dẫn Lưu Cảnh Xuân rời đi.
… Không nhìn ta thêm một lần.
4
Đêm đó, Phí Giang Yến liền đến tìm ta.
Ta vốn không muốn tiếp khách, nhưng tú bà đã nhận bạc của hắn, nên không cho ta cơ hội từ chối.
Hai năm đầu khi ta mới bán thân, tú bà thấy dung mạo ta hiếm có, liền mời rất nhiều người đến dạy ta thi từ ca phú, cầm kỳ thư họa, định nâng ta lên làm hoa khôi để kiếm được món lời lớn.
Kết quả, khi bà muốn ta tiếp khách thì Phí Giang Yến đã đỗ trạng nguyên. Hắn bao cả ta, không cho phép ta bán mình cho kẻ khác.
Dù tú bà không hài lòng, nhưng với địa vị của hắn giờ đây đã trở thành thân cận của Thái tử, ai cũng thấy tiền đồ của Phí Giang Yến sáng lạn, tú bà không dám đắc tội với hắn, đành phải nhắm mắt đồng ý.
Phí Giang Yến bước vào phòng, lập tức nắm lấy cằm ta, nhìn ngó mấy lần rồi lấy từ trong áo ra một lọ thuốc, cẩn thận bôi lên mặt ta.
Thuốc trị thương tốt lành lạnh, giúp dịu đi cơn đau rát một chút. Ta quay mặt đi, không muốn cho hắn bôi thuốc.
Sắc mặt Phí Giang Yến trầm xuống, tay hắn siết mạnh hơn, khiến ta đau đến toát mồ hôi, nhưng vẫn không chịu quay lại.
“Được rồi.”
Hắn iếm khi dịu giọng:
“Nàng ta có thân phận gì nàng còn không biết sao, cha là đại quan nhị phẩm, mẹ là An Lạc Quận chúa, từ nhỏ đã lớn lên trong nhung lụa. Còn nàng, nàng có thân phận gì mà lại muốn tranh cãi với nàng ấy? Nàng cũng nên bớt cái tính bướng bỉnh ấy đi, chẳng lẽ vẫn còn cho rằng mình là tiểu thư danh giá sao?”