Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Cổ Đại BẠCH NGUYỆT QUANG CỦA HOÀNG THƯỢNG Chương 1 BẠCH NGUYỆT QUANG CỦA HOÀNG THƯỢNG

Chương 1 BẠCH NGUYỆT QUANG CỦA HOÀNG THƯỢNG

5:13 sáng – 14/11/2024

Khi tình cờ gặp Hoàng thượng trong Ngự hoa viên, ta đã định tránh đi.

Bỗng nhiên trước mắt lại hiện ra một loạt dòng chữ phát sáng.

【Trốn gì mà trốn! Ngươi có biết Hoàng thượng thích ngươi thế nào không! Mau tiến lên!】

【Vào cung là để tranh sủng, đã tranh sủng thì phải được sủng ái độc quyền!】

【A a a! Ngươi chính là bạch nguyệt quang trong lòng Hoàng thượng đó!】

【Tỷ muội dũng cảm xông lên đi!】

Vô vàn câu hỏi nảy ra trong đầu ta.

Ta vì sao lại không biết có chuyện này?

01

Tháng thứ năm ta nhập cung, đúng vào mùa xuân.

Nha hoàn thân cận Thúy Âm đang cùng ta dạo chơi trong Ngự hoa viên.

Nhìn sắc xuân ngập tràn khắp vườn, trên mặt nàng không khỏi lộ vẻ vui mừng:

“Nương nương, cảnh sắc trong cung quả thực đẹp hơn bên ngoài rất nhiều! Chỉ tiếc rằng mấy ngày trước người bị bệnh, không thể ra ngoài ngắm cảnh.”

Gió xuân thoảng qua, không khí trong lành.

Tinh thần của ta vô thức thả lỏng, thân thể ta từ khi nhập cung, lúc nào cũng bệnh, giờ lại dần cảm thấy dễ chịu hơn đôi chút.

Đang định đáp lại, bỗng từ khóe mắt ta lại nhìn thấy một chiếc kiệu hoàng gia đang tiến đến gần, theo sau là một đoàn người đông đúc.

Ngoài Hoàng thượng ra thì còn ai vào đây?

Tim ta bỗng chợt thắt lại.

Trước khi nhập cung, ta có nghe nói, Hoàng đế đương triều là con út của Tiên đế, trước đây được nuôi dưỡng ngoài cung, tính tình thất thường khó đoán.

Năm ngoái lên ngôi, ngài đã dập tắt mọi tin đồn phỉ báng đầy kiên quyết.

Điều quan trọng nhất là, ngài không gần nữ sắc!

Cuộc tuyển tú lần này, ngài cũng chỉ chọn một vài tiểu thư nhà quan có gia thế tốt vào cung, chứ chưa từng triệu kiến ai.

Khi ta mắc bệnh, nghe đồn có phi tần tự ý tiếp cận ngài, liền bị tống vào lãnh cung!

So với việc tranh sủng, mạng sống rõ ràng quan trọng hơn nhiều.

Nghĩ vậy, ta vô thức muốn lùi lại phía sau tán cây, tránh đi những thị phi cung đấu.

Nhưng còn chưa kịp di chuyển, trước mắt ta bất ngờ hiện ra một loạt dòng chữ phát sáng.

【Trốn gì mà trốn! Ngươi có biết Hoàng thượng thích ngươi thế nào không! Mau tiến lên đi!】

【Vào cung là để tranh sủng, đã tranh sủng thì phải được sủng ái độc quyền!】

【A a a! Ngươi chính là bạch nguyệt quang trong lòng Hoàng thượng đó!】

【Ngươi dũng cảm xông lên đi!】

Vô vàn câu hỏi nảy ra trong đầu ta.

Ta vì sao lại không biết có chuyện này?

02

Cơ mà, thứ này là gì đây?

Ta nhìn chăm chú vào những dòng chữ trước mắt, còn đang đờ đẫn thì người bên kia đã phát hiện ra ta.

Giọng nói từ bên kia the thé vang lên: “Người đứng ở đó là ai? Còn không mau nói!”

Nghe vậy, ta còn chưa kịp phản ứng, tay áo đã bị kéo nhẹ.

Ta quay đầu lại, thấy Thúy Âm lộ vẻ sợ hãi, môi run rẩy, lẩm bẩm: “Nương nương, là… là Hoàng thượng…”

Rõ ràng, nàng ấy cũng đã nghe tiếng tăm của Tân đế.

Trong lòng ta cũng rất sợ hãi, nhưng đã bị phát hiện rồi, không cần phải trốn nữa.

Ta bước ra từ sau tán cây, nhẹ nhàng đi đến trước kiệu hoàng gia, cúi đầu xuống, không dám nhìn thẳng Hoàng thượng.

Ta cố gắng giữ bình tĩnh mà nói: “Giang phi tham kiến Hoàng thượng, Hoàng thượng vạn phúc!”

Thúy Âm theo sau ta, cúi chào: “Nô tỳ tham kiến Hoàng thượng!”

Lời ta vừa dứt, không gian bỗng im bặt, Hoàng thượng không hề nói tiếng nào.

Trong lòng ta tràn đầy lo lắng, nhưng không dám tùy tiện ngẩng đầu, tránh vì thất lễ trước mặt Thánh thượng mà bị xử phạt.

Ý nghĩ này vừa dứt, ta liền nghe thấy giọng nói trầm thấp từ trên truyền xuống, một bàn tay to lớn xuất hiện trước mặt ta.

“Đứng lên đi.”

Ta vô thức nhìn bàn tay trước mặt.

Bàn tay của Hoàng thượng thô ráp, còn có vài vết chai nhỏ, hoàn toàn không giống bàn tay của người sống trong nhung lụa.

Nhưng lúc này ta cũng không nghĩ ngợi nhiều, đưa bàn tay trắng trẻo mềm mại của mình đặt vào bàn tay thô ráp đó, dựa vào lực mà đứng dậy.

Vì đứng lên hơi nhanh, ta vô tình ngẩng đầu mình, nhìn rõ diện mạo của nam nhân trước mặt.

Ngài khác hẳn với những vương tôn quý tộc mà ta từng thấy trước đây.

Đôi mày rậm hơi xếch, lông mày sắc bén, khuôn mặt mang nét hung dữ, nhìn qua đã biết là người không dễ đụng vào.

Trước mắt ta lại xuất hiện loạt dòng chữ phát sáng đang tung hoa chúc mừng.

【Ồ hố, nắm tay rồi kìa!】

【Tên Hoàng đế này kín đáo thật, trước giờ chưa từng thấy ngài ấy tự tay đỡ ai đâu!】

【Hoàng đế: Trẫm chỉ đỡ người mà trẫm yêu!】

Lòng ta khẽ dao động, ánh mắt lướt qua từng dòng chữ nọ.

Ta cố ý không để lộ cảm xúc mà đưa mắt nhìn Hoàng thượng, nhưng sau đó liền thấy ngài có hơi nhíu mày.

Ta theo ánh mắt ngài nhìn xuống, liền thấy tầm nhìn ngài dừng lại ở đôi bàn tay đang nắm lấy nhau.

Giây tiếp theo, giọng nói lạnh lùng không chút cảm xúc bất ngờ vang lên: “Phúc Toàn!”

Ta hoảng hốt: “!!”

Không phải chứ, Hoàng thượng tự dưng gọi tổng quản thái giám làm gì?

03

Chẳng lẽ ta cũng sắp bị đưa vào lãnh cung sao?

Ý nghĩ này vừa lóe lên trong đầu, mồ hôi lạnh đã túa ra sau lưng, ta vội rút tay về, quỳ gối xuống:

“Thần thiếp nhất thời vì được sủng ái mà thất thố, mong Hoàng thượng đừng trách tội.”

Không hiểu vì sao, lời này vừa dứt, sắc mặt Hoàng thượng không những không dịu lại mà dường như còn lạnh lùng hơn.

Phúc Toàn bị gọi tên, run rẩy bước tới, lén nhìn ta, ánh mắt như viết rõ “Người tự cầu phúc đi nhé”, rồi thưa:

“Bẩm Hoàng thượng, vị này là Dung phi nương nương của Xuân Nghi cung, là nhị tiểu thư của Tể tướng phủ.”

Đây là muốn xử phạt ta rồi sao?

Ta cảm giác như muốn ngừng thở tới nơi rồi.

Trong lúc ta còn đang sợ hãi sẽ không giữ nổi mạng mình, người trước mặt lại mở miệng, giọng nói có phần dịu lại:

“Đứng dậy đi, thân thể nàng yếu, không có việc gì thì đừng đi dạo ngoài trời.”

Lời này vừa dứt, không chỉ ta, mọi người ở đây cũng đều rất ngỡ ngàng.

Chỉ… chỉ như vậy thôi sao?

Nói xong, Nguyên Hành nhìn ta thật sâu một cái, rồi dẫn đoàn người oai phong lẫm liệt rời đi.

Ta thở phào nhẹ nhõm, nhìn theo bóng ngài khuất xa rồi mới liếc mắt sang dòng chữ nọ, nhưng lần này lại chỉ thấy những lời phẫn nộ hiện lên.

【A a a! Cái tên này không có thê thiếp là có lý do cả! Rõ ràng trong lòng thì vui mừng lắm, mà cứ làm ra vẻ lạnh lùng!】

【Cả cung thì toàn là mỹ nữ, mà cơm dâng tới tận miệng còn chẳng biết làm gì!】

【Để thần dân lên tiếng dùm ngài, hãy mau sủng ái nàng ấy! Sủng đến chết luôn! Làm thần dân sốt ruột quá rồi!】

【Cứ phải đợi người ta mất rồi mới biết hối hận sao! Đây là tuyến tình cảm ta thích nhất đó! Đừng BE nữa, xin đấy!】

【Chẳng lẽ chỉ có mình ta nhận ra là hai người họ chạm mặt rồi à…】

Ta nhìn những dòng chữ ấy hiện lên mà đầu đầy dấu chấm hỏi.

Thế nhưng nhìn kỹ lại, những lời này quả thật giống với mấy quyển thoại bản ta từng đọc trong khuê phòng.

Trong thoại bản, luôn có nhân vật nam nữ chính.

Chẳng lẽ, ta cũng đang ở trong một cuốn thoại bản, và những dòng chữ này là để giúp ta thay đổi vận mệnh của mình sao?

Còn chưa kịp nghĩ thông suốt, Thúy Âm bên cạnh đã thở phào nhẹ nhõm, trên mặt lộ vẻ vui mừng như vừa thoát khỏi tai kiếp, ánh mắt nhìn ta sáng rực:

“Nương nương, Hoàng thượng không trách phạt chúng ta, có nghĩa là nương nương vẫn còn cơ hội tranh sủng đấy!”

Ta: “?”

Việc này có liên quan gì đến tranh sủng?

Nhưng lời nàng vừa dứt, dòng chữ phát sáng ấy đã trở nên phấn khích.

【Đúng rồi đúng rồi! Hoàng đế ngại ngùng  thì chúng ta phải chủ động chứ!】

【Lên đi! Xông thẳng vào lòng hắn! Ta đảm bảo hắn nhất định sẽ vui đến lạc lối!】

【Ngắm nhìn cơ bắp săn chắc kia, cởi ra nhất định sẽ có thân hình đẹp lắm đây!】

Ta nhìn những dòng chữ ấy đến mặt đỏ tai hồng.

Toàn là những lời lẽ táo bạo thế này!

Nhưng…

Không hiểu vì sao, ta bỗng dưng có chút bối rối, trái tim đập loạn.

Nếu thực sự có thể trở thành Hoàng hậu, có lẽ cũng nên thử một lần nhỉ?