Gả cho hắn đã hai năm, mãi đến khi Công Chúa ban cho ta rượu độc, ta mới biết bản thân hóa ra chỉ là ngoại thất mà Phò Mã nuôi lén.
Giả chết xong, ta trốn vào núi rừng canh tác trồng trọt. Sau đó lại dùng hai lạng bạc vụn mua một kẻ nô lệ dáng vẻ thô kệch.
Khi cuộc sống dần đi vào quỹ đạo, Phò Mã lại tìm đến ta một lần nữa.
Hắn phá Hoàng Thành mà đến, toàn thân đầy máu cầu xin ta cùng hắn rời đi.
Ta còn chưa kịp nói gì thì kẻ nô lệ vốn luôn ít nói cục mịch bỗng bóp chặt cổ Phò Mã:
“Ngươi là kẻ đã lừa gạt muội muội của ta, cướp đoạt thê tử của ta, ngươi nghĩ rằng Trẫm sẽ tha cho ngươi sao?”
1
Chợ buôn người lại đưa đến một lô nô lệ mới.
Nghe nói lần này toàn là tù binh bại trận. Thể hình còn mạnh mẽ hơn hẳn trước.
Hai bên đường, đám tù binh bị trói chặt mắt nhìn chằm chằm vào ta, cứ như ta không phải người mua nô lệ mà là chú cừu non mà bất cứ lúc nào chúng cũng có thể nuốt trọn vào bụng.
Khó khăn lắm mới thấy được vài người có vẻ ngoài thật thà nhưng giá cả lại khiến ta lùi bước.
Trời cũng dần tối, nơi đây cách làng nơi ta sống vẫn còn rất xa.
Khi ta đang chuẩn bị trở về tay không thì ở cuối chợ bỗng nhìn thấy một cái lồng thú. Bên trong có một nam nhân bị xiềng xích sắt trói chặt.
Hắn thân hình cao lớn, khuôn mặt đầy bụi bẩn và vết máu nên không thể nhìn rõ dung mạo. Chỉ có đôi mắt ấy là đặc biệt, như một con sói dã dày dặn ý chí, ánh lên vẻ hung hãn và cảnh giác.
Ta hoảng sợ, vội vàng chuẩn bị rời đi. Nhưng đi được hai bước, lại như bị ma xui quỷ khiến mà quay đầu lại.
Như cảm nhận được ánh nhìn của ta, nam nhân cũng ngẩng đầu lên. Khoảnh khắc bốn mắt nhìn nhau, tim ta bỗng nhiên chấn động dữ dội.
“Hắn vì sao lại bị nhốt trong lồng?”
“Hắn là một quái vật, nếu không nhốt lại sẽ gây thương tổn cho người khác!”
Bà mụ chủ nô lệ nghĩ đến điều gì, dường như vẫn còn sợ hãi.
“Tối nay ta trở về là sẽ đem hắn giao lại cho Quân Doanh, cô nương nên xem người khác đi!”
Quân Doanh không làm ăn lỗ vốn. Một khi bị giao lại cho Quân Doanh, tù binh không nghi ngờ gì sẽ đi vào chỗ chết.
Ta lại nhìn nam nhân trong lồng, lấy hết can đảm mà bước tới.
“Ngươi có muốn cùng ta rời khỏi nơi này không?”
Nam nhân không trả lời.
Ta hạ giọng, thành thật nói:
“Ta hôm nay đến đây, không phải để mua nô bộc, mà là… để mua tướng công.”
Nghe lời này, nam nhân mới hoàn toàn tập trung sự chú ý vào ta.
Ta tiếp tục nói:
“Nhưng ta chỉ là một thôn phụ hèn mọn nơi làng quê, lại từng có một quá khứ không mấy vinh quang gì. Nếu ngươi không để ý, ta sẽ mua ngươi, về sau chúng ta cùng nhau nương tựa mà sống một đời yên ổn. Ngươi… có bằng lòng chăng?”
Ta chờ rất lâu, lâu đến mức ta nghĩ rằng hắn nhất định sẽ từ chối ta thì cuối cùng, nam nhân kia cũng khẽ gật đầu một cách khó mà nhận ra.
2
Ta cần một người trượng phu, hoặc có lẽ nên nói ta cần một người trượng phu trên danh nghĩa để giúp ta giữ an toàn trong thời loạn lạc này. Dù dung mạo người đó như thế nào đi nữa thì ta cũng chấp nhận.
Bởi vì ta hiểu rõ rằng trong thời buổi binh đao loạn lạc này, sắc đẹp đối với một nữ nhân chẳng phải là phúc lành, mà là tai họa.
Như năm đó, ta bị Cố Thanh Nghiên, người ngẫu nhiên đi ngang qua thôn làng nơi ta sống, chú ý đến.
Hắn không để ý đến ý nguyện của ta mà cưỡng ép nạp ta vào phủ. Ta không cam lòng, đêm nào cũng lấy nước mắt rửa mặt.
Những người hàng xóm xung quanh lại chỉ buông lời gièm pha, mỉa mai.
“Xinh đẹp thật là tốt, ngay cả thôn phụ cũng có thể bay lên cành làm phượng hoàng.”
Những lời như vậy, ta nghe nhiều đến mức ngay cả bản thân ta cũng tin vào điều đó.
Ở bên Cố Thanh Nghiên hai năm, hắn tuy không thường xuyên về nhà nhưng đối xử với ta cũng rất chu đáo, cẩn thận.
Dần dần, ta cũng nghĩ rằng cuộc sống như vậy vẫn còn xem là ổn định.
Một tháng trước, hắn rời đi như thường lệ. Trước khi đi, hắn hưng phấn một cách lạ thường. Hắn nói với ta:
“Linh Nhi, đợi ta trở về, sẽ đón nàng đến đại trạch, chúng ta sẽ không phải xa nhau nữa.”
Khi đó ta chỉ nghĩ hắn là một vị tướng quân dẫn binh ra trận nên ngây thơ hỏi:
“Chiến sự sắp kết thúc rồi sao?”
Khóe miệng Cố Thanh Nghiên lộ ra nụ cười thỏa mãn.
“Phải, sắp kết thúc rồi, khi đó ta nhất định sẽ bù đắp hôn lễ mà ta còn nợ nàng.”
Nhưng ta chờ, chờ mãi, không đợi được Cố Thanh Nghiên, mà trước tiên lại gặp Công chúa đương triều, Hạ Thiều Nghi.
Hôm ấy chỉ là một buổi chiều bình thường.
Ta vừa xong việc chăm sóc mấy luống rau xanh ngoài vườn, khi xách thùng nước bước ra từ sân sau thì đối diện với một nữ nhân y phục lộng lẫy, da trắng như ngọc, toàn thân tỏa ra vẻ quý phái.
“Ngươi chính là Diệp Linh Nhi?”
Ta chưa từng thấy nhân vật nào đẹp như tiên nữ thế này, lập tức ngây dại tại chỗ.
“Xem ra cũng có nhan sắc, chẳng trách phò mã thà lừa dối bản cung cũng muốn nuôi ngươi bên ngoài.”
Lúc ấy ta mới biết, người phu quân ở bên ta suốt hai năm qua, chính là phò mã đương triều.
Thảo nào hắn thường xuyên không về nhà. Thảo nào ánh mắt hắn nhìn ta luôn đầy ắp sự hối lỗi.
Những chuyện xảy ra ngày hôm ấy trong trí nhớ đã rất mơ hồ.
Chỉ nhớ họ đã phá tan vườn rau của ta, nhổ cả những dây dưa leo ta vừa trồng, còn đá một cước vào chú chó vàng lớn nhà ta đang lao tới bảo vệ ta.
Nàng đứng từ trên cao nhìn ta khinh bỉ.
“Xem như ngươi thật sự không biết gì, thế thì bản cung sẽ để lại cho ngươi toàn thây.”
Nói xong, nàng ngẩng đầu phẩy tay ra hiệu, một người đàn ông dáng vẻ thái giám khom lưng bưng tới một chén rượu độc.
Rượu ấy đắng lắm…
Nó khiến ta nhớ đến lần còn nhỏ, ta lén uống rượu hoàng tửu mà phụ thân chôn dưới đất.
Cảm giác như có ngọn lửa bùng cháy nơi cổ họng. Ta vẫn nhớ lúc đó phụ thân ôm lấy ta đang nước mắt lưng tròng, trên mặt tràn đầy nụ cười.
“Bình rượu này, là để đợi đến khi Linh Nhi thành thân mới được uống.”
Có lẽ là hình phạt cho sự ham uống của ta nên về sau, phụ thân mất rồi, mà ta đến khi chết cũng không uống được bình rượu ấy, vốn để dành cho lễ cưới của ta.
3
Ta dùng hai lạng bạc, đưa nam nhân về nhà.
Nhưng thương thế của hắn quá nặng, ta kéo không nổi hắn nên lại bỏ thêm ba văn tiền thuê một chiếc xe bò.
Trên tấm ván xe, nam nhân nằm trên đó khiến ta nhớ đến con chó vàng lớn của mình.
Nó thích vào mùa hè đuổi theo những con bướm, thích lúc nào cũng vẫy đuôi chạy quanh sau lưng ta, cũng thích gặm mấy miếng vỏ dưa hấu ta vứt trên đất.
Chó của ta chưa từng cắn người, nhưng hôm công chúa đến, nó sủa dữ dội mà lao tới, rồi bị một cước đá ngã xuống đất.
Trước đây ta luôn chê nó ngốc, nuôi bao nhiêu năm còn không biết đuổi vịt.
Hôm ấy nó vẫn ngốc như thế.
Rõ ràng cả người đã đầy máu, nhưng vẫn không biết chạy, cứ thế lao vào. Cuối cùng bị người ta đánh ngã xuống đất. Trong mắt nó ngập nước, phản chiếu trong đôi mắt ấy, là gương mặt của ta.
Lấy ra chiếc khăn trong túi, ta cúi đầu lau những vết bẩn trên gương mặt nam nhân.
Nam nhân khẽ cau mày, đột nhiên giơ tay lên.
Ta nhớ đến lời bà chủ buôn kia, sợ hãi đến mức cứng đờ người. Nhưng bàn tay thô ráp chỉ chạm lên má ta.
“Ngươi khóc sao?”
“Tại sao?”
Đây là lần đầu tiên hắn mở miệng kể từ khi ta mua hắn.
Giọng nói khàn đặc, như miếng mướp khô bị bỏ lâu cạnh bếp mà chưa được dính nước.
Ta vội vàng lau nước mắt không biết đã rơi từ lúc nào mà lẩm bẩm:
“Ta tiếc tiền.”
Ta thật sự tiếc tiền.
Ngày đó ta đã uống ly rượu độc kia, nhưng không biết vì sao lại không chết.
Đến khi mở mắt ra thì biết bản thân đang nằm trong một ngôi miếu đổ nát gần phủ.
Lúc đó xung quanh chỉ có mình ta, trên đỉnh đầu là bức tượng Phật không người cúng bái.
Là ai đã cứu ta? Thế gian này, thực sự có thần linh sao?
Nhớ đến những chuyện mình đã trải qua, ta lại sợ hãi tột cùng.
Khi đó, ngoài Cố Thanh Nghiên ra, ta sớm đã không còn người thân nào nữa.
Ta loạng choạng chạy về phủ cũ, còn nhớ đến con chó ngốc ấy, nhưng chờ đợi ta lại chỉ là một đống đổ nát, không khí phảng phất mùi cháy xém.
Không còn nhà để về, không một xu dính túi, ta hoàn toàn trở thành một đứa trẻ mồ côi bị thế gian vứt bỏ.
Vài lượng bạc ít ỏi trên người ta là tìm thấy dưới gầm giường, chưa bị thiêu hủy hoàn toàn.
Ta dùng số tiền ấy để thuê một túp lều tranh ở thôn quê, sau đó ra chợ mua ít hạt giống, phần còn lại, ta dùng để mua nam nhân này.
Có thêm một người, cũng đồng nghĩa với việc có thêm một phần chi tiêu. Huống hồ hắn đang trọng thương, việc chữa trị cũng cần đến tiền và thời gian.
Nghĩ đến đây, ta bắt đầu có chút hối hận. Không biết vì sao vừa nãy lại như bị quỷ ám mà mua hắn.
Nghĩ vậy, ta nhe răng cười với hắn, đe dọa:
“Ngươi phải mau chóng hồi phục, sắp vào đông rồi, may ra chúng ta còn kịp vào rừng săn bắn.”
“Nếu có thể săn được heo rừng, bán da thú ngoài chợ, thì cả mùa đông cũng không cần lo lắng.”
Nhưng khi nhìn đến những vết máu đầy người hắn, ta lại thở dài.
“Có điều, cho dù ngươi không săn được cũng không sao, ta biết làm chút đồ thêu, đến lúc đó sẽ nhận thêm mấy mối, chúng ta cũng có thể xoay xở được.”
Trên đường đi, ta lải nhải nói liên tục.
Nam nhân dường như muốn nói gì đó, nhưng có lẽ vì đã cạn kiệt sức lực. Cuối cùng, hắn nhắm mắt lại không tỏ vẻ gì nữa.
Đường đi xóc nảy. Ta và hắn ngồi trên xe bò, hai bên là những cánh đồng lúa và lúa mạch trải rộng.
Ta không để ý rằng khóe miệng của hắn khẽ lộ ra nụ cười nhẹ nhõm.