Thật là, giống như mắc chứng hoang tưởng vậy.
Ta giơ tay ra hiệu cho bà mụ đưa bã thuốc cho mọi người xem.
Trong bã thuốc, không có một vị thảo dược nào gây hại cho cơ thể.
Đều là những thứ bổ dưỡng.
Lục Nhi không dám tin: “Ngươi sao lại… sao lại có lòng tốt như vậy?!”
Ta đứng dậy: “Uống đi, vì kéo dài dòng dõi cho Vương gia là thiên chức của mỗi nữ nhân trong phủ.”
Dưới ánh mắt của mọi người, Lục Nhi đành uống hết chén thuốc bổ.
Ta quay đầu lại, thấy Vương gia cũng nhìn ta, đầy vẻ khó hiểu.
3
Ta nghe tỷ tỷ nói, Lục Nhi vốn là tiểu thư của một gia đình sa sút ở Giang Nam.
Năm ngoái Vương gia xuống Giang Nam trị thủy, không may ngã xuống nước, được Lục Nhi cứu mạng.
Vương gia cảm tạ ân cứu mạng của Lục Nhi, định nạp nàng làm Trắc phi.
Tỷ tỷ ta không đồng ý, nàng đường đường là đích nữ của danh môn, sao có thể hạ mình cùng người như thế làm Vương phi?
Mặc dù, Lục Nhi chỉ là thứ phi.
Tỷ tỷ làm loạn cả phủ, thậm chí kinh động động Quý phi nương nương trong cung.
Vì thế, Quý phi nương nương hạ lệnh, Lục Nhi từ Trắc phi bị giáng xuống làm thiếp.
Một tiểu thư nhà sa sút có thể vào phủ hầu hạ Vương gia, hưởng phú quý hoàng gia, đã là tổ tiên phù hộ.
Vì vậy, hai người kết thù, như nước với lửa, thường xuyên trước mặt Vương gia tranh chấp.
Nhưng vì ân cứu mạng, tỷ tỷ ta không thể đối xử với nàng ta như những thiếp thất không nghe lời khác, cho người môi giới bán nàng ta đi.
Chỉ đành cầm chừng như vậy.
Tỷ tỷ ta từ nhỏ đã được nuông chiều, không giống Lục Nhi tính tình dịu dàng, biết nhìn sắc mặt người khác, thường phải chịu thiệt thòi ngầm, vì thế mà tức đến sinh bệnh.
Còn về phần Vương gia.
Nghĩ thử mà xem, nếu tỷ tỷ là một nam nhân, có hai nữ nhân dung mạo xinh đẹp vì tỷ tỷ mà tranh giành, tỷ tỷ có giận một trong hai nữ nhân đó không?
Rõ ràng là không rồi!
Tỷ tỷ chỉ thấy vui trong lòng, cảm thấy mình có sức hấp dẫn, hớn hở nghĩ xem làm sao để chia đều tình cảm.
Thế nên, hậu viện của vương phủ trở thành thiên đường của nam nhân, còn là địa ngục của nữ nhân.
Từ khi ta vào phủ, Lục Nhi liền sinh ra cảm giác khủng hoảng mãnh liệt.
Khác với Vương phi dễ bị chọc tức đến mức nhảy dựng lên, ta đối với nàng ta khó đối phó hơn nhiều.
Nàng ta càng bám Vương gia chặt hơn, gần như không rời nửa bước.
Kết quả là sau khi ta vào vương phủ hơn một tháng, vẫn chưa thấy mặt Vương gia.
Vì thế, tỷ tỷ ta tức đến phát điên.
Tỷ tỷ tức giận liền đập bàn đập bát thuốc, trông như thể muốn lao ra bóp cổ Lục Nhi.
Ta phất tay, nói: “Tỷ tỷ, đây chính là tỷ suy nghĩ không thấu đáo rồi.”
Tỷ tỷ ngạc nhiên: “Phu quân của muội bị con hồ ly tinh mê hoặc đến điên đảo, muội không tức sao?”
Ta bất đắc dĩ: “Tức gì chứ, ta có đặt kỳ vọng gì vào vương gia đâu.”
“Nhưng ta tức!” Tỷ tỷ phẫn uất xoắn khăn tay, hai mắt đỏ ngầu, suýt chút nữa nôn ra máu.
“Ta gả vào đây, vốn cùng Vương gia ân ái hòa hợp, lại bị con tiểu tiện nhân kia xen vào, giờ muốn gặp Vương gia cũng khó!”
Ta cười: “Tỷ tỷ à, người sống một đời, tình yêu chỉ là một phần rất nhỏ của cuộc sống. Tỷ không nên đặt toàn bộ hỉ nộ ái ố của mình lên một nam nhân, càng không nên suốt ngày tranh giành với một tiểu thiếp không ra gì.”
“Nhưng chúng ta cả đời đều sống trong nội viện, lấy phu quân làm gốc, an định hậu viện, nối dõi tông đường. Nếu không xoay quanh vương gia, ta còn có thể làm gì?” Tỷ tỷ hỏi.
Tỷ tỷ ta từ nhỏ đã bị phụ thân yêu cầu học nữ đức nữ giới, nên trong đầu chỉ có việc tề gia dạy con, cũng không có gì là lạ.
Ta lắc đầu: “Tỷ tỷ, ta cũng không biết tỷ có thể làm gì, đây là vấn đề mà tỷ cần tự suy nghĩ.”
Tỷ tỷ im lặng.
Hồi lâu, tỷ tỷ nói: “Không tranh giành nam nhân thì tranh chút thể diện, ta chỉ là không chịu nổi bộ mặt không biết xấu hổ của Lục Nhi!”
Ta chỉ có thể thở dài: “Tỷ tỷ, nghĩ theo cách khác xem, nàng ta đã yêu Vương gia đến vậy, thì cứ để nàng ta thực hiện nguyện vọng đi. Để nàng ta sinh cho gia tộc, sinh đến kiệt sức, sinh không ngừng, sinh đến khi mãn kinh!”
Tỷ tỷ ta cuối cùng cũng thông suốt, thở dài: “…Muội muội, muội thật là tàn nhẫn!”
Ai cũng nói nữ nhân sinh con như đi qua quỷ môn quan một lần.
Ta đây, muốn nàng ta nhiều lần đi qua quỷ môn quan.
Tỷ tỷ ta nghĩ ngợi, lại do dự: “Nhưng lỡ nàng ta sinh được nhiều con, con nhờ mẹ được vinh, vậy thì địa vị của đích tử của ta làm sao đây?”
Ta lại cười: “Tỷ tỷ, không lẽ quên mất rằng con cái nhà chúng ta đều phải được dưỡng dưới danh nghĩa chủ mẫu sao?”
Tỷ tỷ như được khai sáng: “Sao ta lại quên mất điều này chứ!”
“Và tỷ tỷ cũng không cần lo lắng việc con cái của thiếp thất sẽ có lòng oán giận.” Ta nói.
“Chỉ cần tỷ tỷ với tư cách chủ mẫu đối xử công bằng, không quá khắt khe với bất kỳ ai, bọn họ tự nhiên sẽ hiểu, trong kinh thành này – nơi coi trọng gia thế, theo đuổi huyết thống và danh giá, được dưỡng dưới danh nghĩa chủ mẫu và được nuôi bởi một sinh mẫu thấp kém là khác biệt một trời một vực.”
Tỷ tỷ cuối cùng cũng nghe lọt lời ta, vẻ mặt không còn hung ác nữa.
Nàng nói: “Muội nói rất có lý.”
Sau một hồi, đột nhiên nhớ ra điều gì, vội gọi hạ nhân: “Đi, mấy hôm nay tiểu tiện nhân kia đêm nào cũng hầu hạ Vương gia, ngươi đi ban thưởng cho nàng ta thuốc trợ thai, mỗi ngày một lần cho ta, ép uống… không, mỗi ngày ba lần, ép uống không ngừng!”
Ta: “…”
Tỷ tỷ này mới thực sự biến thái, sao lại có thể gọi ta tàn nhẫn.
4
Ta nhàn rỗi, liền bắt tay vào điều dưỡng thân thể cho tỷ tỷ.
Sau khi chứng ho của nàng thuyên giảm, ta thường dẫn nàng đi dạo trong vườn.
Tĩnh sinh âm, động sinh dương. Khí dương trong người tỷ tỷ đủ, bệnh tình tất nhiên sẽ mau chóng hồi phục.
Tỷ tỷ vốn không muốn động đậy, ta đành khuyên nàng rằng tăng cường thể chất giúp dễ thụ thai hơn.
Lần này, chẳng cần ta thúc giục, mỗi ngày tỷ tỷ đều đi dạo đủ mười nghìn bước.
Tỷ tỷ vào phủ đã nhiều năm, con cái vẫn luôn là mối bận tâm lớn nhất trong lòng nàng.
Chỉ chưa đến một tháng, tỷ tỷ đã trở nên khỏe khoắn, tràn đầy sức sống.
Điều này khiến chủ mẫu trong nhà vô cùng vui mừng, liên tục gửi thư bảo rằng khi nào tỷ tỷ khỏe lại thì về nhà thăm.
Vậy nên, ta cùng tỷ tỷ về lại nhà mẹ.
Chủ mẫu thấy tỷ tỷ rất xúc động, hai mẹ con ôm nhau khóc trong phòng, thủ thỉ nói chuyện tâm tình.
Ta đứng ngoài cửa, nhận ra trong số người hầu không thấy mẫu thân ta đâu, bèn kéo người lại hỏi, mới biết mẫu thân ta đang bệnh.
Quả nhiên, điều ta lo lắng nhất vẫn đã xảy ra.
Ta lặng lẽ bước vào sân của mẫu thân, thấy bà nằm yếu ớt trên giường.
Mặt ta lập tức đen lại.
Lửa giận bừng bừng, ta mặc kệ gia quy trong phủ, xông thẳng vào thư phòng của phụ thân.
Phụ thân dường như sớm biết ta sẽ đến, điềm nhiên như không, còn ra hiệu ta ngồi xuống, rót cho ta một chén trà.
Phụ thân nói: “Sinh mẫu của con nay thành ra thế này là do bà ta không chịu uống thuốc, chẳng thể trách ta.”
Ta đáp: “Người chỉ cần nói với mẫu thân rằng, ta đã vào vương phủ, sau này sinh được Thế tử mà có một người mẹ như bà thì sẽ không trọn vẹn. Bao năm qua, bà chỉ có một mình ta để trông cậy, chắc chắn bà sẽ biết phải làm gì tiếp theo.”
Như vậy, sau khi mẫu thân ta qua đời, ông có thể ghi tên bà vào gia phả, viết vài câu điếu văn, còn có thể giành được tiếng thơm rằng sâu nặng tình nghĩa.
Ông cũng chẳng cần lo bị đám quý tộc trong kinh cười nhạo vì đã ghi tên mẫu thân ta vào gia phả và nâng bà lên làm bình thê.
Còn ta, cũng có một lời giải thích thỏa đáng.
Người ta thường nói phu thê một ngày ân tình trăm năm.
Nhưng so với thể diện của một quan văn thanh liêm, một món đồ chơi, một sinh mạng, trong mắt ông cũng chỉ là như thế.
Phụ thân uống một ngụm trà: “Con nghĩ vậy, ta cũng hết cách.”
Ta cười lạnh: “Phụ thân, người biết rằng ta tinh thông y thuật. Người nói xem, nếu ngày mai toàn bộ người trong vương phủ đều trúng độc mà chết, quan sai tra ra là ta ra tay, liệu phủ họ Lâm của chúng ta có vì thế mà bị liên lụy hay không?”
“Ngươi dám!!” Phụ thân giận dữ đập chén trà.
Ta không chút sợ hãi, ngẩng mặt nhìn ông.
Phụ thân nghiến răng ken két, trong mắt lóe lên sát ý: “Nếu ngươi dám làm vậy, ta sẽ khiến ngươi hôm nay không bước ra khỏi cửa này!”
Ta cười nói: “Phụ thân, ta hiện là Trắc phi của vương phủ, là tức phụ của hoàng thất có phẩm giai. Người của hoàng gia sáng ra khỏi phủ còn khỏe mạnh, đến trưa đã chết ở phủ của người. Người nghĩ xem triều đình sẽ xử tội người thế nào?”
Phụ thân như bị một gậy đánh mạnh vào đầu, nghẹn lời không nói nổi.
Ông ngã ngồi lại ghế, mặt mày tái nhợt.
Người ta nói rằng, kẻ không có gì để mất không sợ kẻ giàu sang.
Chỉ cần ta có dũng khí liều mạng, ông nhất định phải kiêng dè.
Thể diện, chức quan, vinh hoa phú quý của ông, giờ đây đều trở thành nhược điểm của ông.
Ta biết lúc này là thời điểm để cho phụ thân có đường lui.
Ta nói: “Phụ thân, ta không dám mong người nâng mẫu thân ta lên làm bình thê. Người chỉ cần để mẫu thân ta ở biệt trang ngoại thành kinh đô, ta sẽ có cách, vừa bảo toàn thể diện cho người, vừa giữ cho mẫu thân ta được sống.”
Phụ thân nghi ngại hỏi: “Cách gì?”
Ta không nói cho ông biết.
Nhưng phụ thân đã đồng ý.
Trên đường trở về vương phủ.
Tỷ tỷ lo lắng nhìn ta, vài lần muốn nói lại thôi.
Ta biết, tỷ tỷ chắc chắn đã nghe từ chủ mẫu về chuyện của mẫu thân ta.
Ta nói: “Tỷ tỷ, nếu muốn nói gì, thì cứ nói.”
Tỷ tỷ nhíu mày nói: “Mẫu thân ta bảo, muội đã cứu ta một mạng, lẽ ra bà nên báo đáp muội, chăm sóc mẫu thân muội mới phải. Nhưng tâm ý của phụ thân ta, bà không dám trái, cũng không thể chống lại, đành có lỗi với muội.”
“Ta hiểu.” Ta nói. “Ta không trách chủ mẫu.”