Ta là một Trắc phi.
Ta phát hiện vương phủ có một bệnh nhân đầu óc mơ hồ, một kẻ si tình và một tiểu trà xanh.
Vì vậy, ta lập kế hoạch năm năm cho bọn họ.
Bệnh nhân mơ hồ, sửa lại tư tưởng cho lão nương, mỗi ngày đi một mười ngàn bước.
Kẻ si tình, mỗi ngày đi đào rau dại, để nhận ra bộ mặt thật của gã nam nhân chó má.
Còn tiểu trà xanh, đã thích tranh giành nam nhân thì để nàng ta sinh vì tình, sinh cho gia tộc, sinh sinh không ngừng, sinh đến khi mãn kinh!
1
Tỷ tỷ ta là một Vương phi.
Nhưng phụ thân nói tỷ tỷ không sống được lâu.
Vì để tiếp tục duy trì lợi ích gia tộc, ta phải vào vương phủ làm Trắc phi.
Sau này tỷ tỷ qua đời, ta sẽ lên làm chính phi.
Đối với một thứ nữ không được sủng ái mà nói, đây là cơ hội trời ban.
Nhưng ta không muốn.
Nghe nói, Vương gia ngoài tỷ tỷ ta, còn có vài tiểu thiếp khác.
Theo kinh nghiệm đấu đá trong phủ nhiều năm của ta, tỷ tỷ rơi vào tình cảnh này phần lớn là do mấy tiểu thiếp kia gây ra.
Vương phủ này nước rất sâu.
Nhưng mà, phụ thân nói: “Nếu con gả vào, sẽ cho mẫu thân con lên gia phả, sau này sinh ra tiểu Thế tử, còn có thể xem xét nâng mẫu thân con thành bình thê.”
Ta do dự: “Phụ thân người thật gian xảo, chẳng lẽ đang vẽ bánh vẽ cho ta?”
Phụ thân trợn mắt: “Muốn tiểu Thế tử kế thừa tước vị, thân phận của con không thể quá thấp.”
Ông ám chỉ ta rằng, lợi ích chính là nền tảng của sự đảm bảo.
Điều kiện này khiến ta không khỏi động lòng.
Nhưng vì cẩn trọng, ta lại hỏi: “Tại sao là ta, mà không phải các tỷ tỷ hay muội muội khác?”
Phụ thân vuốt râu: “Ngày đó Vương gia tại yến tiệc, công khai khen con thông minh khéo léo, hiền lương thục đức.”
Hiểu rồi, tên nam nhân chó má đó, thê tử sắp chết cũng không đau lòng, còn nhắm vào đệ tức.
Không nghi ngờ gì nữa, chính là một tên sắc phôi.
Nhưng ta liền vỗ tay cùng phụ thân thề: “Thành giao.”
Không có cách nào khác.
Chỉ vì điều kiện phụ thân đưa ra quá hậu hĩnh.
Mẫu thân ta là một vũ nữ, là vật để phụ thân và đám văn nhân bợ đỡ phong nhã của ông chơi bời.
Mẫu thân ta từng bước đi qua cửa quỷ môn quan để sinh ta, nhưng đến danh phận tiểu thiếp cũng không có, ngay cả ta cũng phải được gửi nuôi dưới danh nghĩa của chính thất.
Mà mẫu thân ta, một bên hầu hạ chủ mẫu, một bên múa hát cười đùa lấy lòng phụ thân ta. Mười mấy năm qua, bà vẫn là một nô tỳ có thể bị đám văn nhân và chủ mẫu của phụ thân tùy ý ban tặng hay bán đi.
Mẫu thân ta không yêu phụ thân ta, cả cuộc đời bà chỉ là bị ép buộc mà thôi.
Phụ thân ta cũng không yêu mẫu thân ta, tất cả chẳng qua chỉ là trò chơi giải trí.
Nhưng mẫu thân yêu ta, ban ngày hầu hạ người khác, ban đêm lại thức khuya may áo thêu giày cho ta.
Bà nhân lúc chủ mẫu ra ngoài, lén kéo ta vào góc khuất nói chuyện một chút.
Bà thường rơi lệ, vuốt ve đầu ta: “Con à, cái gì mà tình mà ái, đều quá xa xỉ. Như chúng ta đây, cả đời có thể sống tự do, tùy tâm đã là tổ tiên phù hộ!”
Bà khuyên ta nắm bắt mọi cơ hội để học y thuật.
Bà không có kiến thức nhiều, chỉ biết ngay cả lão tổ trong phủ cũng kính trọng khách sáo với đại phu đến xem mạch, bà hy vọng ta có thể thay đổi số phận qua việc học y thuật.
Vì vậy, bà sẵn lòng làm chuột bạch cho ta, thường xuyên để ta thử kim thử thuốc lên người bà để ta dễ dàng luyện tập y thuật.
Ta cũng không phụ lòng, buộc tóc treo xà, dùi kim vào đùi, vùi đầu đọc sách, dần dần hiểu biết thêm về y thuật.
Vốn dĩ, ta muốn làm một nữ ngự y trong cung.
Trong kinh thành, nữ ngự y hiếm như lông phượng sừng lân, nếu ta làm được, đó chắc chắn là việc làm rạng danh gia đình.
Ngay cả chủ mẫu cũng ủng hộ quyết định của ta.
Dù sao, nếu ta học thành tài, có thể giúp chủ mẫu chăm sóc lão tổ, sau này các nữ quyến ở phủ khác cầu đến, bà cũng được nở mày nở mặt.
Nhưng tất cả kế hoạch đã được sắp đặt đều bị phụ thân ta phá vỡ.
So với ước mơ của ta, hôn nhân chính trị mới là quan trọng nhất.
Vì điều đó, ông thậm chí dám đạp lên lễ giáo, nâng cao thân phận địa vị của mẫu thân ta.
Phải biết rằng, một món đồ chơi mà được nâng thành bình thê, đó là điều bị đám quyền quý coi trọng gia thế nhạo báng.
Nhưng nếu ta giữ được trái tim của Vương gia, con ta sinh ra trở thành đích tử của vương phủ, phụ thân ta trở thành ngoại công của Thế tử –
Thì nhất thời bị người ta cười chê có đáng là gì?
Chờ qua thời gian sóng gió, phụ thân lại làm vài bài thơ sướt mướt cho mẫu thân, không chừng, đời sau còn có thể hư cấu thành một câu chuyện tài tử giai nhân, lưu danh ngàn đời.
Nhưng…
Nguyện vọng lớn nhất của ta, chỉ là mong muốn mẫu thân sống tốt hơn một chút.
Vì vậy, lời hứa nâng mẫu thân lên làm bình thê mà phụ thân vẽ ra, ta không dám tin.
Nhưng nếu mẫu thân được ghi vào gia phả, bà sẽ không còn bị bán đi tùy ý nữa. Đối với nửa đời còn lại của bà, ít ra cũng có chút bảo đảm.
Dĩ nhiên, còn một vấn đề cuối cùng.
Ta hỏi phụ thân: “Với thân phận thấp kém của ta, làm sao có thể làm Trắc phi?”
Phụ thân cười: “Con là nhị tiểu thư của phủ Thượng Thư, dù thân phận của sinh mẫu thấp kém, cũng không thể để con làm một thị thiếp trong vương phủ. Truyền ra ngoài, ta chẳng phải sẽ bị người đời cười cho rụng răng sao?!”
Hiểu rồi, nhi nữ ruột của phụ thân, dù làm tiểu thiếp cũng phải là một thiếp thất có thân phận.
Điều ông quan tâm, xưa nay là thể diện của giới quan văn thanh liêm.
Ông âu yếm nhìn ta: “Nhi nữ à, con ít ra vẫn còn may mắn, được Vương gia để mắt đến…”
Ta nhắm mắt lại, không muốn nhìn phụ thân thêm nữa.
Tên nam nhân chó má này, thật làm bẩn mắt ta.
2
Tuy nhiên, đêm vào vương phủ, Vương gia không vào động phòng.
Nghe nói, có một thị thiếp được Vương gia sủng ái không thấy đâu, trước khi mất tích đã tìm cách tự tử.
Vương gia nói rằng sẽ về phòng ta ngay khi tìm thấy người đó, kết quả là cả đêm chẳng thấy bóng dáng đâu.
Sáng hôm sau, ta rảnh rỗi nên đến thăm tỷ tỷ.
Tỷ tỷ nằm trên giường, vẻ mặt tiều tụy.
Ta bắt mạch cho tỷ tỷ, phát hiện tuy tỷ bệnh nặng, nhưng không đến nỗi phải vong mạng.
Ta hỏi nàng: “Tỷ tỷ, vì sao bên ngoài đều đồn rằng tỷ sắp chết rồi?”
“Muội muội ngốc à!” Tỷ tỷ nói. “Nếu không vậy, làm sao ta giúp muội thoát khỏi lão già chết tiệt kia?”
Ta ngạc nhiên: “A… A?!”
Thì ra, gần đây có một lão Tướng quân bảy mươi tuổi vừa mới mất chính thê, muốn cưới vợ kế.
Phụ thân ta rõ ràng đã có ý định đó.
Tỷ tỷ nắm tay ta, sợ hãi nói: “Muội muội như hoa như ngọc, làm sao có thể để lão già đó làm hỏng? Nếu chẳng may lão Tướng quân chết sau vài ngày, muội chẳng phải sẽ phải sống kiếp góa phụ sao? Vì vậy ta mới cầu xin Vương gia, thay vì để muội gả cho một lão già sắp chết, chi bằng vào vương phủ sống thoải mái hơn!”
Ta thần tình phức tạp: “Tỷ tỷ, ta ngày thứ hai sau hôn lễ phu quân đã chết, bỗng chốc trở thành lão tổ mẫu của phủ Tướng quân, nghĩ lại cả đời sau chắc là sống rất thoải mái.”
Tỷ tỷ ta trông đầy vẻ kinh ngạc, lắp bắp: “Ta ta ta… ta chẳng phải là hại muội sao?!”
Ta vừa định gật đầu.
Ngay lúc đó, Vương gia bước vào.
Vương gia có lẽ nghe thấy ba chữ “ phu quân đã chết” tay run run chỉ vào ta, mặt tái nhợt.
Ta nhìn thấy bên cạnh hắn là một nữ tử dung mạo đoan trang, chắc hẳn chính là tiểu thiếp mất tích đêm qua.
Ta đứng dậy định thi lễ với Vương gia, không ngờ tiểu thiếp kia đã quỳ sụp xuống.
Nàng ta khóc lóc dập đầu liên tiếp trước mặt ta: “Tỷ tỷ, tất cả là lỗi của nô gia, xin tỷ đừng trách vương gia đêm tân hôn không ở bên tỷ!”
Nàng ta dập đến đỏ cả trán, phối hợp với đôi mắt ngây thơ đáng thương như nai con, như thể người chịu ủy khuất là nàng ta.
Tỷ tỷ ta nghe vậy, tức giận ngồi bật dậy.
Mặt nàng đỏ bừng, ho sặc sụa, giận đến mức không nói nên lời.
Ta nghĩ, tỷ tỷ ta tính nóng nảy như vậy, chẳng trách tức đến sinh bệnh.
Ta vội vàng vừa vỗ lưng cho tỷ tỷ, vừa điềm tĩnh nói: “Muội nghĩ nhiều rồi, đêm qua muội hầu hạ Vương gia vất vả, lẽ ra nên được thưởng.”
Cả căn phòng, bao gồm cả hai tiểu thiếp đến sau đó, đều ngớ người ra.
“Phải rồi, ngươi tên gì?” Ta hỏi nàng ta.
“Lục… Lục Nhi.” Nàng ta dường như nhận ra điều gì, đột nhiên càng thêm sợ hãi.
“Tỷ tỷ, chẳng lẽ tỷ định gọi người đến bán nô gia đi sao?! Đừng mà, nô gia và Vương gia tình sâu nghĩa nặng, khó dứt khó rời, nô gia chẳng cần gì, chỉ muốn bên Vương gia cả đời!”
Ngay cả Vương gia cũng không khỏi đứng chắn trước mặt Lục Nhi khi thấy vẻ mặt lạnh lùng của ta.
Tuy nhiên, Vương gia biết mình có lỗi: “Đêm qua là bản vương quá đáng, nhưng nể mặt bản vương, Trắc phi chỉ phạt nhẹ thôi…”
Chưa đợi hắn nói hết, ta tháo đôi bông tai ép vào tay Lục Nhi.
Ta mỉm cười, nói: “Ta chẳng có gia sản gì, chỉ có đôi bông tai bạc này, có gắn ngọc trai, cũng xem là quý giá, tặng cho ngươi.”
Lục Nhi nhìn đôi bông tai bạc trong tay, ngây người.
Mọi người trong phòng: “???”
Họ có lẽ không ngờ rằng, ta lại không cùng tiểu trà xanh này diễn một màn tranh giành nam nhân.
Ta an ủi nàng ta: “Tỷ tỷ không có bản lĩnh gì, chỉ biết chút ít về dược thảo. Ta nghĩ rằng muội đêm qua đã hầu hạ Vương gia, giờ nên uống chút thuốc trợ thai, nếu có thể mang thai, cũng có thể cải thiện tình trạng con cháu mỏng manh của vương phủ – Người đâu, mang thuốc lên!”
Một bà mụ bưng lên một bát thuốc đen kịt.
Lục Nhi thấy vậy càng sợ hãi, điên cuồng lắc đầu: “Không, ta không uống! Lỡ đâu là thuốc tuyệt tử tuyệt tôn thì sao ta…”