7
Mọi người đã ra về hết, ta một mình quỳ trong thư phòng.
Tử Dạ… không, Hoàng thượng ngồi trên ghế của ta, từ trên cao nhìn xuống.
Nếu biết trước người là Hoàng đế, ngày đó ở Quốc Tử Giám, ta tuyệt đối sẽ không dám trêu ghẹo.
“Tiên sinh hối hận sao?”
Người hỏi, giọng nói thanh thoát như tiếng đá ngọc vang vọng.
Trong một lát, ta không biết nên trả lời thế nào.
“Trước đây trẫm hỏi nàng một chuyện, tiên sinh đã nghĩ kỹ chưa?”
Trong đầu ta trống rỗng, vì có chút căng thẳng mà quên mất người đã hỏi chuyện gì.
“…”
“Là chuyện gì ấy nhỉ?”
Tử Dạ bất ngờ kéo ta lên rồi đặt ta lên bàn, đôi mắt đỏ rực, chất vấn ta:
“Nàng đã bao lần ‘ngủ’ với trẫm mà vẫn không chịu cho trẫm một danh phận sao? Hửm?”
Chiếc mũi cao thẳng của người chỉ cách ta một chút, hàng mi dài như có thể khẽ quét qua mi mắt, trong không khí ngập tràn mùi hương đặc trưng của người.
Không cưỡng lại được, ta khẽ chạm lên đôi môi mềm mại, thoảng mùi hương của người. Người nghiêm giọng trách mắng.
“Nàng thật là vô lễ!”
Ta nhẹ nhàng mơn trớn môi người, hôn nhẹ lên khóe môi.
“Không cho vô lễ mà đã vô lễ bao lần rồi, chàng có thể làm gì được ta?”
Kết thúc nụ hôn, cơ thể người cũng nóng rực lên, lúc này ta mãn nguyện lùi lại.
“Chàng đến tìm ta hôm nay… chẳng lẽ là vì ghen tuông vớ vẩn sao?”
“Ta và Cố Diễn Chi, trước đây ta đã từng bị hắn từ hôn, chắc chắn không thể thành đôi.”
“Huống chi, khí chất và dung mạo của hắn nào có sánh bằng Tử Dạ, ta không hề động tâm chút nào.”
Ngực Tử Dạ phập phồng dữ dội, người quay đầu đi, nhưng sau đó lại quay lại nhìn ta, trong mắt có vẻ đau lòng, như chú cún con đang cầu xin.
“Thế sao nàng còn uống rượu làm thơ với hắn?”
“Hôm nay là tiệc hội xuân mà, còn có bao nhiêu người ở đó, sao lại thành ra là chỉ mình ta uống rượu làm thơ với hắn?”
“Chàng không thích thì lần sau ta sẽ không làm vậy nữa, được không?”
Ta mở ngăn tủ của bàn, lấy ra một món quà đã chuẩn bị sẵn đưa cho Tử Dạ.
Đó là một miếng ngọc bội tinh xảo, khắc hình rừng trúc dưới ánh trăng, ngụ ý cho tên của ta và người.
“Vừa nhận được tiền vẽ tranh, ta liền chạy ngay đến Ngọc Lâm Các đặc biệt đặt làm cho chàng đấy.”
“Phải tốn đến ba ngàn lượng bạc, đủ để mua nửa căn nhà này.”
Tử Dạ nhận lấy ngọc bội tinh xảo, mím môi, rồi vòng tay ôm chặt eo ta.
“Thanh Ngọc, làm hoàng hậu của trẫm đi.”
“Trẫm không phải người biết nói những lời hoa mỹ như Cố Diễn Chi, trẫm chỉ có một tấm chân tình dành cho nàng.”
Ta hít một hơi sâu.
Không biết từ chối Hoàng thượng liệu có khiến ta bị tru di, bị nhốt vào ngục hay mất mạng không…
Hoàng cung nguy nga nhưng gò bó, chốn thâm cung muôn hồng nghìn tía đều chung một kiếp bi ai. Quả thực không phải là nơi tốt cho nữ nhân.
Ta bèn nghĩ ra một kế, quỳ xuống trước mặt Tử Dạ.
“Hoàng thượng, Thanh Ngọc là một nữ tử đa nghi nhất thiên hạ.”
“Nếu Hoàng thượng cưới Thanh Ngọc làm hoàng hậu, nhất định không thể cưới con gái các vương công đại thần khác, ngay cả việc sủng ái cung nữ cũng không được.”
“Thanh Ngọc từ nhỏ đã quen sống tự do. Nếu Hoàng thượng cưới Thanh Ngọc làm hoàng hậu, mỗi năm phải cho Thanh Ngọc xuất cung hai lần, ra ngoài vui chơi, tụ hội với bạn bè.”
Thấy Tử Dạ chỉ cười mà không nói gì, ta quyết định tung ra đòn chí mạng mà ta nghĩ bất cứ nam nhân nào cũng không chấp nhận được.
“Thanh Ngọc lấy việc vẽ tranh làm lẽ sống, ba năm tới chỉ muốn chuyên tâm vào hội họa, chưa có ý định sinh con.”
“Nếu Hoàng thượng cưới Thanh Ngọc làm hoàng hậu, thì phải chấp nhận rằng ba năm tới sẽ không có con nối dõi.”
Ta vừa dứt lời, phía đối diện liền vang lên tiếng đáp dứt khoát.
“Chuẩn!”
“……”
Cả người ta lảo đảo, ngã phịch xuống đất.
Thật sự không hiểu nổi, rốt cuộc là sai ở đâu.
Tử Dạ cúi xuống hôn lên môi ta, lời nói thoát ra khiến ta đỏ mặt, tim đập loạn nhịp.
“Nàng đã lấy đi lần đầu của trẫm, còn muốn bỏ chạy sao?”
8
Thẩm chủ tiệm ở phố Văn Vật nói rằng vừa nhận được một lô giấy Tuyên và màu sắc thượng hạng, mời ta đến xem.
Xe ngựa của Lâm phủ vừa ra khỏi ngõ, ta chợt thấy bóng dáng quen thuộc của tiểu thư Tể tướng phủ, Tống Minh Ngọc.
Nàng đeo một bọc hành lý nhỏ, trên mặt lấm lem bụi bặm.
Nàng đang chăm chú nhìn đống bánh bao và bánh màn thầu nóng hổi ở một quầy hàng nhỏ, ánh mắt không rời, trông thật đói khát.
Ta bảo phu xe dừng lại, vén rèm xe hỏi nàng:
“Sao lại lang thang một mình thế này?”
Thấy là ta, Tống Minh Ngọc siết chặt bọc hành lý, bực bội đáp:
“Hoàng thượng không tuyển tú nữa, mẫu thân lại ép ta gả cho nhị hoàng đệ của người.”
“Ta đâu phải món đồ chơi, hôm nay gả người này, ngày mai gả người khác!”
Ta nhìn Tống Minh Ngọc.
“Vậy ngươi định sống dựa vào điều gì?”
Nàng bĩu môi.
“Đừng giả bộ quan tâm ta nữa!”
“Ngươi có thể vẽ tranh, làm thơ, thì ta cũng có thể. Chẳng lẽ lại lo không tìm được đường sống?”
Ta nhìn sang phu xe, bảo ông đưa hai đồng mua hai chiếc bánh bao thịt rồi đưa cho Tống Minh Ngọc.
Nàng tức giận ném bánh bao xuống đất.
“Ta là con gái Tể tướng, sao có thể nhận thức ăn của người khác!”
Ta chỉ thở dài, hạ rèm xe, bảo phu xe:
“Chúng ta đi thôi.”
Đêm đó, khi từ phố Văn Vật về, ta thấy hai tên lưu manh đang bao vây Tống Minh Ngọc ở góc phố, sàm sỡ nàng.
“Cô nương, cô xinh đẹp lắm đó.”
“Buông tay bẩn thỉu của ngươi ra! Đừng chạm vào ta!”
“Cô nương, đừng chạy, để bọn ta yêu chiều cô chút nào!”
Ta lập tức lấy ra cục chặn giấy bằng đồng vừa mua, một chiếc giữ trong tay, một chiếc ném cho phu xe.
Ta lao tới, chắn trước mặt Tống Minh Ngọc. Thấy người quen, nàng òa lên khóc, trông chẳng khác gì một chú mèo con lang thang bị bắt nạt.
Phu xe lập tức dạy dỗ hai tên lưu manh.
Ta muốn đưa Tống Minh Ngọc về Tể tướng phủ, nhưng nàng kiên quyết không chịu, đòi về phủ ta.
“Ngươi muốn ăn gì? Ta sẽ nhờ thẩm thẩm làm cho.”
Nàng kiêu ngạo ngẩng đầu, nhìn ngắm từng khung cảnh trong Lâm phủ: đình đài, lầu các, cầu nhỏ, dòng nước, cây cỏ.
“Ta không đói.”
Ta mỉm cười, nhẹ nhàng nói:
“Vậy cũng được.”
Đêm hè đã hơi se lạnh, ta định nấu một nồi lẩu nhỏ để tự đãi mình.
Chiếc nồi đồng sáng loáng, đổ nước suối từ Nam Sơn vào. Thịt cừu muối béo ngậy được thái mỏng thành từng dải, xếp ngay ngắn trên đĩa.