Ta ngước lên, nhìn đôi hàng mi đen như cánh quạ che phủ đôi mắt trong veo, đôi môi đỏ thắm tựa chu sa. Ta nhìn đến mức tim đập thình thịch.
“Ngài rõ ràng xinh đẹp quá mức, lại trách ta vô lễ…”
Chưa dứt lời thì những nụ hôn nồng cháy như mưa trút xuống đã nhẹ nhàng rơi xuống đôi môi ta, vừa dịu dàng vừa chậm rãi đè nén.
May thay, ngoài hiên mưa gió dồn dập, vừa vặn che đậy những vụng dại đam mê và đan xen nóng bỏng ấy.
3
Mọi người đều nói rằng thiên kim Tể tướng bị Thám Hoa lang từ hôn, mất hết mặt mũi nên không dám ra ngoài nữa.
Ở Thượng Dư, nữ tử hòa ly rồi tái giá là chuyện thường tình. Thậm chí có những thiếu phụ đã có con, cũng vẫn có thể sống hạnh phúc bên trượng phu thứ hai. Vì vậy, ta hoàn toàn không để tâm đến chuyện nhỏ này.
Ta từ nhỏ đã say mê hội họa, từng bái danh họa ẩn cư tại Thượng Dư, Hoàng Ngọc, làm sư phụ.
Giờ đây, ta vùi đầu vào thư phòng phủ Tể tướng, thưởng thức những bức danh họa hiếm thấy suốt bao năm.
Tể tướng đại nhân lại bảo ta:
“Thanh Ngọc, thay vì bị từ hôn để người đời giễu cợt, không bằng xuất gia làm ni cô để thể hiện chí hướng cao thượng.”
Nghe xong, lòng ta lạnh đi nửa phần, chỉ nhàn nhạt đáp.
“Đại nhân, Thanh Ngọc thích nam tử đến mức không thể dứt bỏ hồng trần, không thể làm ni cô.”
Tể tướng đại nhân nghe vậy thì mặt đỏ lên, giận đến nỗi nằm trên giường ba ngày liền.
Chiêu Hoa Quận chúa chủ động đến gặp ta, nói rằng nữ tử bị từ hôn là nỗi nhục của cả bên ngoại. Bà sai quản gia mang đến phòng ta một dải lụa trắng để tự kết liễu.
Ta giả vờ không biết, liền dùng lụa trắng may thành một dải khăn bay bổng mà khoác lên người.
Chiêu Hoa Quận chúa nhìn thấy, cơn đau đầu kéo dài năm ngày, miễn cho ta khỏi lễ thỉnh an sáng chiều mỗi ngày.
Ta không bán khu vườn ở quê Thượng Dư.
Mẫu thân để lại cho ta tổng cộng ba trăm mười lượng bạc. Tiền chi hàng tháng của thiên kim Tể tướng là bốn lượng bạc, còn có thêm bốn lượng bạc nữa cho việc chi tiêu son phấn.
Nhưng tất cả số tiền đó vẫn không đủ để ta mua một căn nhà ở kinh thành.
Ta nhờ mụ quản gia mua cho nhiều giấy bút mực nghiên.
Không buồn chải tóc, không rửa mặt, ta mặc một bộ trường bào rộng, cả ngày ngồi trong sân vẽ tranh.
Đám nha hoàn, tiểu tư trong phủ ai cũng bảo rằng đáng thương cho Đại tiểu thư, dung nhan khuynh quốc khuynh thành, phong thái tựa tiên nhân nhưng tính tình lại ngây dại, tinh thần dường như đã không còn minh mẫn.
Ta chẳng buồn bận tâm, đến giờ ăn thì ăn hết phần cơm nhà bếp nhỏ mang tới, không để lại chút gì. Đến giờ ngủ, chẳng câu nệ, vừa chạm giường đã ngủ.
Cứ thế sống lơ đễnh hơn một tháng.
Cuối cùng, ta hoàn thành bức “Tố Trúc Đồ” lấy bút danh là Lâm Phong Miên.
Ta nhờ tiểu tư mà ta tin tưởng nhất mang bức tranh ra bán ở phố văn vật.
Tranh được một nhà giám định danh tiếng của kinh thành để ý. Cuối cùng, bức tranh bán được bảy trăm lượng bạc.
Buổi tối, khi Tể tướng đại nhân và Chiêu Hoa Quận chúa đều có mặt, ta bước tới cúi chào xin phép.
“Tể tướng đại nhân, Chiêu Hoa Quận chúa, Thanh Ngọc có một việc muốn thỉnh cầu.”
Chiêu Hoa Quận chúa cười nhạt.
“Ông xem kìa, con gái tốt của Lâm Tố Quân nuôi dạy thật là ngoan hiền.”
“Nhìn thì có vẻ hiền lành nhu thuận, nhưng thực chất là đứa khó bảo nhất. Vào phủ đã hai tháng mà vẫn không chịu đổi cách xưng hô.”
Tể tướng đại nhân nhìn ta, ánh mắt tràn đầy bất lực.
“Thanh Ngọc, con nên gọi ta một tiếng phụ thân, gọi quận chúa là mẫu thân.”
Ta cúi người hành lễ một cách lễ phép.
“Đại nhân, mẫu thân của Thanh Ngọc ở Thượng Dư, người đã khuất rồi.”
“Quận chúa là phu nhân của đại nhân, chứ không phải là mẫu thân của Thanh Ngọc.”
Quận chúa lạnh lùng cười khẩy, quay sang nhìn Tống Tông Hiến.
“Xem kìa, đã mười lăm năm trôi qua rồi, vậy mà nàng ta vẫn còn chấp niệm với quá khứ, thay người mẹ đã khuất đòi lại công bằng!”
“Phủ Tể tướng nuôi dưỡng một tai họa như thế này, chẳng phải là tự mình rước họa sao!”
Tể tướng đại nhân nắm chặt tay vịn của ghế thái sư, nhìn ta.
“Thanh Ngọc, mẫu thân con… bà ấy rốt cuộc đã nói với con thế nào về ta và kế mẫu của con?”
“Mẫu thân ta nói rằng phụ thân là một thư sinh phẩm hạnh cao thượng, nhưng đã qua đời vì bệnh mười lăm năm trước.”
“Còn về Chiêu Hoa Quận chúa, người chưa từng nhắc đến.”
Quận chúa có chút không tin nổi, còn Tể tướng đại nhân thì lộ vẻ phức tạp.
“Ta biết… cả đời này… bà ấy đương nhiên là hận ta…”
Thực ra chuyện này ai cũng rõ.
Giống như những câu chuyện thường thấy trong sách, một trạng nguyên đỗ đạt, nhảy vọt một bước lên mây mà hóa rồng.
Tiểu thư nhà quyền quý trao cành nguyệt quế, hắn chấp nhận, bỏ rơi người thê tử có gia cảnh bình thường của mình.
“Đại nhân, thực ra… ta nghĩ mẫu thân không hề oán hận ai cả.”
Người đàn ông trước mắt nhìn ta bằng ánh mắt phức tạp.
Ta khẽ cười.
“Mẫu thân dạy học hơn mười năm, học trò đầy khắp thiên hạ. Người sống cùng ta tự do tự tại, chưa từng oán trách đại nhân nửa lời. Thậm chí… bà rất ít khi nhắc đến đại nhân.”
“Tình yêu và hận thù của người suốt đời, chưa bao giờ đặt vào một người đàn ông.”
Ta cúi người thi lễ với Tể tướng đại nhân và quận chúa.
“Đại nhân, Thanh Ngọc chẳng qua chỉ là một dân nữ tầm thường. Thật không gánh nổi danh phận thiên kim Tể tướng cao quý này.”
“Bây giờ, hôn sự giữa Tống gia và Cố gia đã bị hủy, phủ này cũng chẳng cần đến ta nữa.”
Nghe vậy, sắc mặt quận chúa lúc đỏ lúc trắng.
Quả thực bà đã lợi dụng ta để có thể dễ dàng hủy bỏ mối hôn sự đó, làm mất danh tiếng của ta nhưng lại bảo toàn lợi ích của bà.
“Đại nhân có thể để ta rời khỏi phủ Tể tướng không?”
“Từ nay về sau, ta chỉ dùng họ mẹ, tuyệt đối không dính dáng gì đến phủ Tể tướng.”
4
Ta như ý nguyện đoạn tuyệt hoàn toàn với Tống Tể tướng, sau đó khăn gói mà rời khỏi nơi phủ đệ to lớn nhưng không thuộc về ta đó.
Kinh thành đất chật người đông, một ngàn lượng bạc trong tay ta chỉ đủ để thuê một tiểu viện ở ngoại ô.
Dẫu vậy, cũng xem như đã an cư.
Ta không giỏi nấu nướng, bèn bỏ ra hai lượng bạc mỗi tháng, thuê một vị thẩm thẩm người Tô Châu làm ba bữa cho mình.
Thẩm thẩm nói giọng Ngô ôn nhu như dòng nước, tài nấu nướng khéo léo, nhất là món cá hấp, tươi ngon đến vô cùng. Ta thường nhấp thêm vài ly rượu nho, ăn uống vô cùng khoái chí.
Tháng tư, là thời điểm hoa đào nở rộ. Phía sau viện nhỏ của ta có một rừng đào rụng cánh đầy đất. Bước vào rừng, không khí cũng thơm ngát mùi hoa.
Ta miệt mài vẽ suốt mấy ngày mới xong bức “Lạc Hoa Đồ” rồi mang lên phố văn vật bán, kiếm được bảy trăm lượng bạc.
Có số tiền này, ta mới thực sự có thể trang trí tiểu viện theo ý mình.
Ta bày biện viện nhỏ giống như ngôi nhà cũ ở Thượng Dư.
Ta trồng một rừng trúc, mua sáu bể nước để trồng sen và nuôi cá chép. Còn nuôi thêm hai ba con vẹt yết hầu xanh, bốn năm con dế oai phong thích đấu đá.
Tiểu viện giờ đây mới thật sự có chút dáng dấp của một mái nhà.
Vì bức “Tố Trúc Đồ” và “Lạc Hoa Đồ” mà trong kinh thành, người tìm đến nhờ ta vẽ ngày càng nhiều.
Sơn thủy, nhân vật, hoa điểu, thậm chí cả xuân cung…
Chỉ cần có bạc, ta đều không ngại thử.
Một ngày nọ, ta đang vẽ “Hạnh Hoa Mao Ốc Đồ” trong sân thì lỡ tay dính chút mực, định đi rửa.
Nhưng khi ngẩng đầu lên thì thấy một nam tử áo trắng như tuyết, dáng vẻ tựa như tiên nhân đứng lặng ở đầu sân, tựa hồ đã âm thầm nhìn ta rất lâu.
Từ sau khi rời Quốc Tử Giám, chúng ta đã hơn một tháng chưa gặp lại.
Trời nóng, ta không trang điểm, chỉ khoác một chiếc áo choàng mỏng màu đen, trông khá luộm thuộm.
“Lâm tiên sinh thật khó tìm.”
Gió thổi cánh hoa bay, thân hình cao lớn của chàng đứng thẳng, tay cầm một cuộn tranh, tựa như tiên nhân trong tranh bước ra.
“Ngài làm sao tìm được ta?”
Chàng lạnh nhạt nhìn ta, môi mím thành một đường thẳng.
Chàng ném bức tranh lên bàn, cuộn tranh mở ra khiến ta lập tức đỏ mặt. Chính là bức xuân cung đồ mà ta lén lút bán được năm ngàn lượng bạc hôm trước.
Nam tử trong tranh chính là chàng thư sinh ngọc diện này.
Trong tranh, chàng hơi nhắm mắt, môi hé mở, vẻ mặt cực kỳ dụ hoặc. Chỉ là hành động dưới lớp áo mỏng ấy, phóng túng không kiềm chế, quả thực không dám nhìn.
“Tiên sinh tự tay vẽ mà lại không dám nhìn sao?”
“…”
Ta ho khẽ, cố gượng cười.
“Thời buổi khó khăn, ta cũng chỉ để mưu sinh thôi mà…”
Đúng lúc này, thẩm thẩm bưng lên bốn, năm đĩa hoa quả cắt tỉa tinh tế, đặt lên bàn, lại hỏi ta:
“Lâm cô nương, hai con công trắng mà hôm qua cô nương dặn đã được mang đến, có thả vào sân không?”