Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Cổ Đại SỐNG LẠI MỘT ĐỜI TA THAY ĐỔI CUỘC ĐỜI MÌNH Chương 5 SỐNG LẠI MỘT ĐỜI TA THAY ĐỔI CUỘC ĐỜI MÌNH

Chương 5 SỐNG LẠI MỘT ĐỜI TA THAY ĐỔI CUỘC ĐỜI MÌNH

12:09 chiều – 11/11/2024

“Hôm đó, sau khi ta giả vờ ngất xỉu tỉnh dậy, Thái phi Nam An đã lo lắng hỏi ta chuyện gì đã xảy ra.”

“Ta nói rằng trong khoảnh khắc gảy đàn, ta đạt đến cảnh giới quên mình, và thấy cảnh cha con Trấn Quốc Công thổ huyết, dường như đã trúng độc. Bất chợt, Trấn Quốc Công hiện thân qua người ta. Sau đó, ta không nhớ gì nữa.”

“Thái phi nghe xong thì kinh hãi, liền cho người đưa ta về cung.”

“Hôm qua, bà đột nhiên mời ta đến phủ, cười tươi nói nhờ có ta mà Trấn Quốc Công đã kịp thời phát hiện ra gian tế trong quân doanh muốn hại cha con ông ấy.”

“Thái phi còn nói, đợi cha con Trấn Quốc Công về kinh sẽ đích thân tạ ơn ta! Ta nghe nói thế tử Trấn Quốc Công, Trịnh Lâm Viễn, vẫn chưa thành thân. Ngươi nói xem, nếu ta biết nắm lấy cơ hội thể hiện, liệu có khả năng được gả cho Thế tử Trấn Quốc Công không?”

Nhìn gương mặt mong chờ và non nớt của nàng, trong lòng ta thoáng qua một tia khinh bỉ. Ta không biết là đối với nàng, hay đối với chính bản thân mình ở kiếp trước, cũng ngây thơ như vậy vào thời điểm này.

Trịnh Lâm Viễn, một tài năng trẻ, mười sáu tuổi đã theo cha ra trận giết địch.

Những năm qua, y lập không ít chiến công hiển hách nơi biên giới phía Bắc.

Dù chưa từng gặp y, ta cũng nghe nói y có dung mạo tuấn tú, phong thái bất phàm, làm người ngay thẳng chính trực.

Một nam tử ưu tú như vậy, muốn gả cho y nào chỉ có một mình Cửu công chúa? 

“Điện hạ muốn gả cho Thế tử Trấn Quốc Công, e rằng sẽ khó. Ta nghe nói Kim Dương công chúa, nhi nữ của Hoàng hậu, cũng đến tuổi gả chồng rồi, trông nàng ấy có nhiều khả năng được gả cho Thế tử hơn người.”

Nghe vậy, Cửu công chúa giậm chân không cam lòng: “Nói cho cùng, vẫn là chê ta xuất thân thấp kém!”

“Điện hạ là hoàng tộc quý phái, sao lại nói xuất thân thấp kém?”

“Ngươi đừng nói khéo với ta! Ngươi thừa biết ta đang nói gì!”

Nàng cười buồn bã: “Mẫu phi của ta chỉ là một cung nữ ở phòng giặt đồ. Nếu ta không tự lo liệu cho mình, sau này phụ hoàng sẽ tùy tiện chỉ định một người để ta lấy. Nếu ta sống không tốt ở nhà chồng mà về cung than khóc, phụ hoàng cũng sẽ chán ghét ta.”

Nói đến đây, nàng quay lại nắm lấy tay ta, ánh mắt đầy tha thiết: “Vì vậy ngươi nhất định phải giúp ta! Ta nhất định phải gả cho Thế tử Trấn Quốc Công!”

Ta tò mò hỏi: “Vì sao nhất định phải là Thế tử Trấn Quốc Công?”

Chương 12

Cửu công chúa đáp: “Kinh thành ai cũng biết gia phong của phủ Trấn Quốc Công nghiêm minh và chính trực. Gả vào một gia đình như vậy, dù phu quân không yêu thương ta, ngày tháng của ta cũng sẽ không quá khó khăn. Hơn nữa—”

Khuôn mặt nàng thoáng vẻ không cam chịu: “Từ nhỏ đến lớn, các tỷ muội đều khinh thường ta, nói rằng ta dù sinh ra ở tổ phượng hoàng nhưng cũng chỉ là một kẻ hèn mọn. Ta quyết phải gả cho một nơi cao hơn tất cả bọn họ!”

Ta bật cười “phì” một tiếng.

“Ngươi cười gì? Chẳng lẽ ngươi cũng khinh thường ta sao?!”

Ta đỡ nàng ngồi xuống ghế trong phòng: “Ta không hề khinh thường điện hạ. Chỉ là, cuộc sống là để chính mình tận hưởng, người không cần phải chứng tỏ điều gì với ai.”

Thấy nàng tỏ vẻ không kiên nhẫn, ta bèn chuyển chủ đề: “Điện hạ, ta không phải thần tiên, không thể có thế lực lớn như Hoàng hậu để giúp người tranh với Kim Dương công chúa. Nhưng khiến Hoàng thượng yêu thương người hơn, ta vẫn có cách.”

Mắt Cửu công chúa sáng lên, hào hứng hỏi: “Cách gì?”

Ta mỉm cười bí ẩn: “Đến lúc đó, điện hạ sẽ biết. Nhưng, trước đó, điện hạ nói mình thông linh bị Trấn Quốc Công nhập vào người, Thái phi Nam An có nghi ngờ không?”

Cửu công chúa lắc đầu: “Chắc là không. Hôm đó bà cho người đưa ta về cung, từ đó không hề hỏi gì thêm.”

“Vậy Thái phi Nam An có nói ai là kẻ muốn hại cha con Trấn Quốc Công không?”

“Không, bà chỉ nói tên gian tế bị bắt đã cắn lưỡi tự sát tại chỗ, họ nghi là người Bắc Khương.” 

Không đúng. Không phải người Bắc Khương làm.

Ta thầm nói trong lòng.

Kiếp trước, mười năm sau khi cha con Trấn Quốc Công qua đời, một hôm ta đi kiểm tra một khách điếm dưới quyền của mình.

Chưởng quỹ mời ta lên căn phòng sang trọng trên tầng cao nhất uống trà và xem sổ sách. Tầng ấy chỉ có hai phòng, vì giá rất cao nên chỉ có khách vào buổi tối.

Nào ngờ, khi chúng ta đang nói chuyện, bỗng có hai người vào căn phòng bên cạnh.

Đó là hai thương nhân từ Tây Vực, nói một thứ tiếng mà ta không hiểu. Nhưng chưởng quỹ nghe một lúc mặt tái xanh, ta biết ông từng theo các đoàn thương buôn đi Tây Vực vài lần nên thông thạo ngôn ngữ bên ấy.

Sau khi hai thương nhân rời đi, ta hỏi chưởng quỹ họ đã nói gì.

Chưởng quỹ bảo rằng hai người đó là thương nhân buôn bán dược liệu và hương liệu, họ uống rượu là vì một trong hai người sắp dẫn đoàn thương buôn tới Tây Vực mua dược liệu và hương liệu, nên đặc biệt đến đây uống rượu tiễn biệt.

“Một người trong số họ bảo người sắp đi Tây Vực mang theo một lô Ô đầu thảo(*) từ Tây Vực về.”

(*) Ô đầu: thuộc chi khác của Aconitin, là chất cực độc. Chủ yếu ở loài ô đầu hoa tím Aconitum napellus. Nó là một chất độc thần kinh.

“Người kia hỏi, Ô đầu thảo là độc dược, rốt cuộc vị khách nào cần thứ đó?”

“Vậy rồi, người đó đã đáp thế nào?”

Chưởng quỹ lau mồ hôi trên trán: “Hắn nói, lại là vị đại nhân đó. Người kia dường như lập tức hiểu ra, liền đáp rằng mười năm trước vị đại nhân đó đã mua loại này một lần, hại chết cha con Trấn Quốc Công, lần này hắn lại định hại ai nữa?”

“Người kia trả lời thế nào?” Ta chăm chú nhìn chưởng quỹ, sợ bỏ lỡ bất kỳ chi tiết nào.

Chưởng quỹ chậm rãi lắc đầu: “Hắn nói hắn cũng không biết.”

Sau hôm đó, ta dặn người theo sát thương nhân Tây Vực kia, chỉ chờ người đồng hành của hắn trở về để bắt kẻ mua Ô đầu thảo.

Nhưng không ngờ, đoàn thương buôn của người đồng hành đó gặp bão cát trên sa mạc và không may tử nạn. Nghe tin, thương nhân kia cũng đóng cửa tiệm và rời khỏi kinh thành.

Ta từng nghĩ đến việc bắt cóc thương nhân Tây Vực đó, dùng cực hình để ép hắn khai ra khách hàng.

Nhưng lúc đó, cha con Trấn Quốc Công đã qua đời mười năm, ta chỉ là một nữ nhân trong phủ, có theo đuổi vụ án này cũng không có ý nghĩa gì. Sơ suất một chút, còn có thể rước họa vào phủ Quốc công, nên ta đã từ bỏ.

Nhưng kiếp này, nếu cha con Trấn Quốc Công còn sống, thì bàn tay đen tối trong kinh thành biết đâu sẽ ra tay lần nữa.

Phải tìm cách lôi kẻ đứng sau màn ra ánh sáng!

“Đúng rồi, ngươi vẫn chưa nói cho ta biết, rốt cuộc làm sao ngươi biết có kẻ muốn hại cha con Trấn Quốc Công?”

Giọng của Cửu công chúa kéo ta ra khỏi dòng suy nghĩ.

Ta mỉm cười bí ẩn với nàng: “Điện hạ, bất kể ngài tin hay không, ta thật sự có thể thông linh.”

Chương 13

Sau khi ta vào cung được một tháng, kinh thành xuất hiện dịch bệnh, bắt đầu có người chết liên tiếp.

Ban đầu là nông dân ở vùng ngoại ô, sau đó lan đến các thương nhân ở phía nam thành, rồi dần dần lây vào nội thành. Chưa đầy nửa tháng, ngay cả thái giám trong hoàng cung cũng bị phát hiện nhiễm bệnh.

Toàn kinh thành ai nấy đều hoảng sợ, nhà nào cũng đóng cửa kín mít. Trên phố chỉ lác đác bóng người bước vội, mũi miệng đều che bằng khăn.

Hoàng đế miễn cho các đại thần việc thiết triều hàng ngày, chỉ yêu cầu họ dâng tấu chương. Trừ thời gian xử lý chính sự, Hoàng đế đều ở trong Phật đường trai giới, tụng kinh cầu phúc.

Hoàng đế giao việc xử lý dịch bệnh cho Thái tử, lệnh cho y dẫn người trong Thái y viện tìm phương pháp chữa trị.

Nhưng các ngự y ngày đêm nghiên cứu suốt nửa tháng vẫn không tìm ra phương thuốc phù hợp.

Họ tất nhiên sẽ không tìm ra.

Kiếp trước, sau khi dịch bệnh này bùng phát, Thái y viện hoàn toàn bất lực. Cuối cùng nhờ thời tiết dần nóng lên mà dịch bệnh tạm lùi.

Ba năm sau, dịch bệnh quay lại, lần này vào mùa đông, khắp kinh thành xác người la liệt.

Cuối cùng, một vị đại phu đến từ Miêu Cương đưa ra một phương thuốc, mới có thể ngăn chặn sự lây lan của dịch bệnh.

Nhưng vị đại phu ấy không có kết cục tốt, viện phán của Thái y viện vì ghen ghét đã giết ông và nhận công lao về mình.

Ta biết chuyện này là vì ban đầu vị đại phu ấy đã trú tại khách điếm của ta.

Sau khi vị đại phu Miêu Cương qua đời, ta vào cung báo lại chuyện này cho Thái tử, khi đó y đã lên ngôi hoàng đế.

Nhưng y lại chẳng mảy may quan tâm, còn gọi Sở Hàn Thần đến, ra lệnh cho y phải quản ta nghiêm ngặt, không được đem những chuyện vặt vãnh này đến làm phiền y.

“Ngươi xem hắn là gì? Chỉ là một kẻ dân thường mà thôi! Hắn đáng để ngươi đem ra nói trước mặt Hoàng thượng sao? Hoàng thượng chỉ muốn việc này sớm qua đi!”

Kết cục, viện phán thì an nhiên hưởng lộc, còn vị đại phu giang hồ kia thì yên nghỉ dưới lòng đất, không ai nhớ đến.

Kiếp này, ta trao lại phương thuốc cho Cửu công chúa, bảo nàng trình lên Hoàng đế: “Người cứ nói rằng đây là phương thuốc người được một tiên nhân trong mộng chỉ điểm.”

Ban đầu, Cửu công chúa không đồng ý, nhưng khi ta nói với nàng rằng phương thuốc này có thể giúp nàng nổi danh, nàng liền cùng ta vào Cần Chính Điện.

Trong Cần Chính Điện, Hoàng đế đang trách mắng Thái tử và viện phán vì chưa tìm được phương thuốc trị dịch.

Ngài cầm lấy phương thuốc, bán tín bán nghi hỏi chúng ta phương thuốc này từ đâu mà có.

Cửu công chúa liếc nhìn ta một cái, rồi hồi đáp lo lắng: “Bẩm phụ hoàng, phương thuốc này là thần nữ được tiên nhân chỉ điểm trong giấc mộng đêm qua.”

Hoàng đế nghe xong liền mắng rằng đó là chuyện nhảm nhí, phất tay lớn tiếng bảo chúng ta lui ra.

Ngay lúc đó, một giọng nói cất lên tiếp lời.

“Cửu công chúa điện hạ, mặc dù người hết lòng muốn lấy lòng Hoàng thượng, nhưng dịch bệnh là chuyện liên quan đến sinh mạng của hàng chục vạn dân kinh thành và sự an nguy của cả hoàng thành. Thực không phải chuyện có thể lấy ra đùa bỡn.”

Người lên tiếng là Cố Tòng, một cận thần của Thái tử. Hắn là cháu trai của Hoàng hậu, đường huynh của Thái tử, dựa vào quan hệ huyết thống và khả năng nịnh hót mà được Hoàng đế ban cho chức quan ngũ phẩm.

Lúc này, hắn nói với giọng vừa xảo quyệt vừa nịnh nọt, ngoài mặt là khuyên bảo Cửu công chúa, nhưng ẩn ý lại là mỉa mai nàng đang lợi dụng cơ hội để mưu cầu danh lợi.

Ta nhìn Thái tử, thấy trên mặt y lộ vẻ khinh miệt, biết ngay Cố Tòng chỉ đang nói thay cho điều Thái tử không tiện nói ra.

Tên nịnh thần này kiếp trước đã rất giỏi đoán ý qua sắc mặt, nhờ ba tấc lưỡi không xương mà trở thành sủng thần của Thái tử.

Khi Thái tử lên ngôi, hắn thăng quan liên tục, cuối cùng leo lên chức Tể tướng. Bao nhiêu trung lương đã bị hắn hãm hại, trở thành tên nịnh thần mà người dân Đại Tề ai ai cũng muốn tiêu diệt.

Cuối cùng hắn còn gây nên cảnh nước non tan tác, kinh đô thất thủ.

“Câm miệng! Ta đang nói chuyện với phụ hoàng, khi nào đến lượt ngươi, một tên độc nhãn, xen vào?!”

Hồi nhỏ, Cố Tòng ham chơi, bị ngã xuống nước và bị thương ở mắt trái. Vết thương nhiễm trùng khiến mắt trái của hắn bị mù. Kiếp trước, người dân kinh thành gọi hắn là “Cố mù.”

“Cửu nhi! Không được vô lễ!” Hoàng đế quát mắng.

Cửu công chúa vẫn không bỏ cuộc, nàng đưa phương thuốc cho viện phán, bảo ông xem liệu nó có đúng với căn bệnh hay không.

Viện phán xem xét kỹ lưỡng rồi cũng nói rằng phương thuốc này không đúng với chứng bệnh.

Cửu công chúa giận dữ đến nhảy dựng lên: “Ngươi nói láo!”

“Đủ rồi! Cút ra ngoài cho trẫm!” Hoàng đế quát.