Chương 09
Ta đẩy mạnh các bà vú đang định bịt miệng ta: “Phụ thân muốn đưa tỷ tỷ dâng cho quý nhân, nhưng tỷ tỷ rõ ràng nên là thê tử của một triều thần. Người muốn để quý nhân đó mang tiếng ‘chiếm đoạt vợ bề tôi’ sao?!”
“Phủ Quốc công dù hai đời vô dụng, nhưng dù sao vẫn còn tước vị.”
“Mẫu thân của Sở Hàn Thần hiện tại vẫn mang danh hiệu phu nhân có chiếu phong!”
“Tương lai, nếu phu thê Quốc công làm lớn chuyện đến trong cung, phụ thân nghĩ sẽ có kết cục gì?”
Trên gương mặt tinh ranh của phụ thân hiện lên vẻ do dự.
Ta tiếp tục bồi thêm: “Đến lúc đó mọi chuyện bị phơi bày, vị quý nhân đó thân phận cao quý… đương nhiên sẽ không có sai sót, vậy thì sai chỉ có thể là tỷ tỷ và Tưởng gia!”
“Đến khi ấy, đừng nói là ban cái chết cho tỷ tỷ, việc Tưởng gia còn có thể ở lại kinh thành hay không cũng là vấn đề!”
“Tịch thu gia sản, lưu đày! Đó mới là kết cục thực sự của Tưởng gia chúng ta!”
“Giàu sang xa xôi phụ thân chưa chắc đạt được, còn tai họa gần kề thì lại là phụ thân tự tay mang đến!”
Mẫu thân sốt ruột kéo phụ thân: “Lão gia! Đừng nghe con nha đầu này nói nhảm! Nếu không mau đưa nó lên kiệu hoa, giờ lành sẽ bị lỡ mất!”
Phụ thân suy nghĩ một lúc, rồi đẩy mẫu thân ra, ra lệnh: “Người đâu! Đi đến phòng đại tiểu thư, trói nàng lại, thay hỷ phục cho nàng!”
“Lão gia!”
Mẫu thân nghe vậy thì sụp xuống dưới chân phụ thân, khóc lóc cầu xin ông tha cho tỷ tỷ, nhưng phụ thân hoàn toàn không động lòng.
Cuối cùng, mẫu thân quay sang ta, ánh mắt tràn đầy oán hận.
Hôm đó, tỷ tỷ rốt cuộc vẫn bị ép vào kiệu hoa, còn ta may mắn thoát khỏi hiểm nguy.
Phụ thân chủ trì, thả ta ra khỏi từ đường, ta trở về viện của mình, đã thấy mẫu thân đứng chờ sẵn, bà ta tát ta một cái ngay khi gặp mặt.
Không biết ta lấy dũng khí từ đâu, lập tức vung tay tát trả lại bà, đánh thẳng vào mặt bà.
Mẫu thân lùi lại hai bước, ôm mặt, nhìn ta với vẻ không thể tin nổi: “Ngươi phản rồi! Dám đánh cả mẹ ruột!”
Ta chỉ nhìn bà, lạnh lùng hỏi lại: “Mẫu thân, người có khi nào coi con là con gái ruột dù chỉ một khoảnh khắc?”
Ta tiến lên hai bước, nhìn thẳng vào mắt bà, hỏi: “Hôm nay nếu con thực sự lên kiệu hoa, đến phủ Công tước, chuyện vỡ lở ra sẽ thế nào, mẫu thân có nghĩ cho con chưa?”
Bà im lặng, trong mắt thoáng hiện một tia chột dạ.
Trong lòng ta dâng lên một nỗi bi phẫn, nỗi bi phẫn ấy như muốn phá tan lồng ngực, xé nát mọi thứ.
Cảm giác nghẹn ứ trong lồng ngực đến cực điểm, đúng lúc ta nghĩ mình sắp bùng nổ thì đột nhiên, tâm trí lại trở nên sáng tỏ, trong lòng như sóng lớn bình yên lắng đọng.
Ta như đã thoát khỏi mọi ràng buộc, vừa cười vừa khóc, run rẩy trút hết những lời muốn nói suốt bao năm qua.
“Người lúc nào cũng vậy! Đổ lỗi cho người khác về những bất hạnh trong cuộc đời mình! Dù năm xưa người có gả cho lang quân như ý, người cũng sẽ tự biến cuộc đời mình thành thảm hại! Tất cả đều là do người tự chuốc lấy!”
Mẫu thân bị ta đâm trúng nỗi đau, lập tức lao tới bóp chặt mặt ta, mắng: “Con tiện nhân, ta xé nát cái miệng của ngươi! Ngươi biết gì chứ?! Ngươi có biết ta đã sống những ngày tháng người không ra người, quỷ không ra quỷ như thế nào không? Tất cả đều là do ngươi hại ta!”
Ta giật tay đẩy bà ngã xuống đất: “Ta hại người cái gì? Vì ta không sinh ra là con trai sao? Huynh trưởng là do người nuôi lớn, con trai của các thiếp khác cũng đều gọi người là mẫu thân. Người có bao nhiêu con trai rồi, rốt cuộc ta đã hại người điều gì?!”
“Con nuôi sao bằng con ruột?! Huynh trưởng của ngươi được sinh ra bởi một nữ nhân thấp kém, tư chất ngu dốt, cả ngày chỉ biết lêu lổng trong các chốn phong hoa!”
“Nhiều năm qua nó cũng chẳng xem ta như mẫu thân ruột. Nếu ta có con trai của chính mình, nhất định sẽ tài giỏi hơn nó trăm ngàn lần!”
“Còn phụ thân ngươi! Bao năm nay ông ta ghét bỏ ta chẳng phải vì ta không thể sinh thêm con sao?!”
Bà vùng dậy khỏi mặt đất, bấu chặt vai ta, đôi mắt gắt gao nhìn chằm chằm vào ta: “Là ngươi! Là ngươi hại ta!”
Ta nhìn bà trong trạng thái điên cuồng ấy, trong lòng đồng thời dâng lên cả sự thương hại và ghê tởm.
Chính những cảm xúc này càng thúc đẩy ta phải xé toạc mọi lời bao biện và lớp mặt nạ của bà: “Người nói huynh trưởng không ra gì, đối xử với người không tốt. Nhưng người đã bao giờ coi huynh ấy là con mình chưa? Người giết mẫu thân ruột của huynh ấy, chưa từng cho huynh ấy một chút ấm áp nào, huynh ấy sao có thể không hận người?”
Chương 10
Ta lần lượt gỡ từng ngón tay của bà đang bấu vào vai mình: “Người bỏ số tiền lớn mời danh sư dạy huynh ấy học, nhưng huynh ấy chỉ cần phạm một lỗi nhỏ là người lại đánh đập, mắng mỏ.”
“Bất kể trời rét buốt hay nắng cháy, người ngày ngày cử người giám sát, bắt huynh ấy học đến nửa đêm, thậm chí khi ốm đau cũng không cho nghỉ ngơi!”
“Cuối cùng, huynh ấy dứt khoát không học nữa, trong đó có bao nhiêu phần là bị người bức ép?”
“Từ nhỏ đến lớn, ta chưa từng nghe người nói với huynh ấy một lời tử tế.”
“Người nuôi hynh ấy chẳng qua xem huynh ấy như công cụ, sao huynh ấy phải đối xử với người như mẹ ruột?”
Hai mươi năm bị lạnh nhạt trong phủ Quốc công khiến ta nhìn thấu sự bất mãn của mẫu thân từ đâu mà có, cũng giúp ta hiểu rằng phần lớn những ngày tháng oán hận của bà đều do chính bà gây ra.
Có lẽ chính vì đã sống qua một cuộc đời tương tự, nên lời ta nói như những nhát dao đâm vào điểm yếu nhất của bà. Bà bị ta nói cho lùi từng bước, cả người trở nên tiều tụy.
“Lại nói đến phụ thân. Ông ấy phong lưu đa tình, cưới hết người này đến người khác về nhà.”
“Nhưng người đã không thể hạ mình dịu dàng để nhận được chút tình cảm nào từ ông ấy, lại cũng chẳng thể hoàn toàn chết tâm mà tự chăm lo cuộc sống của mình.”
“Người chỉ biết mơ mộng rằng một ngày nào đó ông ấy sẽ quay lại yêu thương người, nhưng đó là điều không bao giờ có!”
“Vì vậy, trong lòng người ngày càng đầy oán hận, nhưng ngay cả trả thù ông ấy người cũng không dám, chỉ dám trút mọi oán hận lên đầu ta!”
“Người nói bao năm qua mình sống người không ra người, thật nực cười.”
“So với những kẻ bán mạng kiếm sống ngoài kia, người chẳng phải sống như thần tiên sao?”
“Người xuất thân danh gia vọng tộc, phụ thân không dám bỏ người, bên người có gia sản kếch xù, người là chủ mẫu của gia đình thương nhân đứng đầu Đại Tề.”
“Người ăn sung mặc sướng, có cả con trai lẫn con gái.”
“Người rốt cuộc lấy gì mà nghĩ rằng mình là người sống khổ sở nhất?!”
“Nói cho cùng, tất cả đều là vì lòng tham và sự trẻ con của người!”
“Sống đến từng này tuổi rồi mà vẫn như đứa trẻ ba tuổi, chỉ vì mất viên kẹo liền khóc than trời đất! Tâm tính như vậy thì sao có thể sống tốt được chứ?!”
Mẫu thân loạng choạng ngã xuống đất, nhưng ánh mắt vẫn không cam lòng nhìn ta: “Ngươi nói nghe dễ lắm, đợi đến khi ngươi làm chủ mẫu gia đình, ngươi sẽ hiểu nỗi khổ của ta.”
Ta khẽ cười: “Mẫu thân, dù cho hoàn cảnh có tệ thế nào, con cũng tuyệt đối sẽ không sống như người.”
Kiếp trước khi ta gả vào phủ Quốc công, ta đã nuôi dưỡng không ít con riêng của Sở Hàn Thần.
Những đứa trẻ này, mẹ ruột của chúng có người vì sự lạnh nhạt của Sở Hàn Thần mà u sầu qua đời, có người theo Sở Hàn Thần đi làm quan ở nơi xa, tóm lại không thể chăm sóc con mình được, thế nên Sở Hàn Thần giao chúng cho ta.
Ta tự nhận bản thân không bỏ quá nhiều tâm sức vào việc chăm sóc chúng, chỉ làm những việc cơ bản mà bậc cha mẹ cần làm, ta cũng không mong đợi gì từ chúng, chỉ cần chúng lớn lên bình an, phẩm hạnh đoan chính là được.
Khi thành vỡ, ta dẫn lũ trẻ chạy tới bến sông ở kênh vận chuyển.
Nhưng nơi đó đã chật ních người, con thuyền lớn mà ta đã đặt trước không biết bị ai chiếm mất, chúng ta chỉ có thể đi thuyền nhỏ, nhưng chiếc thuyền nhỏ đó không thể chở hết ngần ấy người.
Phía sau là quân lính Bắc Khương đang tiến vào thành, con trai trưởng của ta vì che chắn cho ta mà trúng một mũi tên, ngã xuống đất.
Cuối cùng, ta cứng rắn ra lệnh cho tất cả bọn trẻ lên thuyền, còn bản thân thì ở lại bến, đối mặt với đám lính Bắc Khương đầy khí thế hung hãn.
Lúc đó, ta nghĩ đến mẫu thân. Bà đã bị huynh trưởng làm cho tức đến chết từ ba năm trước khi thành vỡ.
Trước khi chết, bà vẫn không ngừng nguyền rủa số phận của mình, oán trách cuộc đời mình khổ sở.
Khi ấy ta nghĩ, nếu năm xưa bà đối xử tốt với huynh trưởng hơn một chút, có lẽ sẽ không rơi vào kết cục này?
Lúc này, nghe những lời ta nói, mẫu thân oán độc cất lời: “Được thôi, ngày mai ta sẽ gả ngươi cho một tú tài nghèo, để xem khi đó ngươi sẽ—”
Bà vừa định nói tiếp thì một tiểu nha hoàn chạy vào: “Phu nhân! Trong cung có người tới, nói rằng Hoàng hậu nương nương hạ chỉ, triệu nhị tiểu thư vào cung làm bạn đọc cho Cửu công chúa! Hiện tại, quan Trường Sử đang chờ ở tiền viện, đợi nhị tiểu thư ra nghe chỉ!”
Chương 11
Mẫu thân kinh ngạc nhìn ta, còn ta thì đứng nhìn bà từ trên cao xuống.
Ngày yến hội Bách Hoa, ta và Cửu công chúa đã hẹn ước rằng nếu nàng thành công, sẽ triệu ta vào cung làm bạn đọc.
Chiếu chỉ này ban xuống, chứng tỏ nàng đã làm được.
“Thưa mẫu thân, con và người không giống nhau. Từ nay về sau, cuộc đời của con không đến lượt người sắp đặt.” Nói xong, ta phủi nhẹ y phục, rồi theo tiểu nha hoàn đi về tiền viện.
Hãy chờ đấy, kiếp này ta không chỉ muốn đòi lại công bằng, mà còn sẽ kéo gã Thái tử vô năng kia xuống, kẻ mà tương lai đã dẫn đến cảnh nước non tan vỡ!
“Khi nào ngươi biết được chuyện khó khăn của cha con Trấn Quốc Công?”
Vừa vào cung gặp Cửu công chúa, nàng nắm lấy tay ta và hỏi ngay.
Trong yến hội Bách Hoa, ta đã bảo Cửu công chúa giả vờ bị trúng tà để báo cho Thái phi Nam An rằng có kẻ muốn ám hại cha con Trấn Quốc Công ở Trường Dịch Quan, hy vọng Thái Phi có thể cử người đến biên cương cứu họ.
Thái Phi Nam An có thể duy trì quyền thế dù con trai đã qua đời, chính là nhờ vào hai người cháu cầm quân nơi biên cương, đương nhiên bà sẽ không làm ngơ trước sự an nguy của cha con Trấn Quốc Công.
Kiếp trước, một tháng sau yến hội Bách Hoa, tin từ biên ải truyền về rằng cha con Trấn Quốc Công đều chết đột ngột. Từ đó, Đại Tề không còn danh tướng nào trấn giữ Trường Dịch Quan.
Hai tháng sau, Trường Dịch Quan thất thủ, quân Bắc Khương thừa thắng xông vào, chiếm lấy hơn mười thành trì.
Kể từ đó, Đại Tề trở thành miếng mồi béo bở cho Bắc Khương, hết hòa thân, nhượng đất, lại bồi thường… Bắc Khương từng bước xâm chiếm Đại Tề. Cho đến hai mươi năm sau, khi non sông tan nát, kỵ binh Bắc Khương cuối cùng cũng đã chà đạp lên hoàng đô của Đại Tề.
Kiếp này, nếu cha con Trấn Quốc Công còn sống, ít nhất Đại Tề sẽ không phải e sợ ngoại địch như Bắc Khương.
Ta không trả lời câu hỏi của Cửu công chúa mà hỏi lại: “Cha con Trấn Quốc Công vẫn bình an chứ?”
Cửu công chúa lườm ta một cái: “Nếu họ không bình an, ta làm gì phải nhờ Thái phi tìm cách xin Hoàng hậu ban chỉ để triệu ngươi vào cung?”