Khi đó, ta bị thương, đêm khuya sốt cao, đầu óc mơ hồ. Uống thuốc xong nửa đêm tỉnh dậy, thấy một tiên tử trong ánh trăng ngồi bên giường, còn tưởng là mộng, nên làm vài chuyện hoang đường.
Nhưng ta thật sự oan uổng lắm! Ta chỉ hôn được một lúc rồi ngủ lịm đi mất!
Lương Bồi Chi nhìn ta, mặt mũi như thể bị ta phản bội.
Trong chốc lát ta không biết nói gì cho rõ!
Thấy ta không nói, Tiêu Hàn xoay người, từ tay tiểu đồng rút ra một con dao ngắn.
Tiêu Hàn bất ngờ túm lấy Lương Bồi Chi, một thư sinh yếu ớt, vậy mà không biết lấy đâu ra sức mạnh.
Lương Bồi Chi trong tay hắn chẳng khác nào một con gà con không cựa nổi.
“Thôi Thanh Châu, ta là người không chịu nổi ai bội tín bội nghĩa.” Dao ngắn của Tiêu Hàn kề sát cổ Lương Bồi Chi, lạnh lùng nói: “Thân thể trong sạch của ta đã trao cho nàng, nếu hôm nay nàng nhất quyết rời bỏ, ta sẽ cùng tên gian phu này một đao mà đoạn tuyệt!”
Lương Bồi Chi tức đến đỏ cả mắt, gào lên: “Ngươi mới là gian phu! Chính ngươi mới là gian phu!”
Sự việc rối đến thế này, ta không thể chối bỏ trách nhiệm!
“Thôi Thanh Châu, nói gì đi chứ!” Tiêu Hàn nhìn ta, đôi mắt lạnh như băng.
Lương Bồi Chi mắt ngấn lệ, nói: “Tiểu Đao! Hãy nhớ lại tình nghĩa của ta và nàng!”
Ta tiến thoái lưỡng nan, hạ quyết tâm như một anh hùng đoạn tay, giơ tay hô to: “Hay là các ngươi đều vào nhà họ Thôi ta làm rể! Ban ngày ta mổ thêm vài con lợn, nhất định sẽ nuôi sống được các ngươi!”
Tiêu Hàn cười nhạt, tay cầm dao khẽ run lên.
Lương Bồi Chi thê lương nói: “Tiểu Đao, quả nhiên nàng đã thay lòng đổi dạ.”
Đúng lúc đó, một giọng nói từ bên ngoài vang lên, cứu nguy cho ta!
“Không hay rồi! Quận chúa Vinh An đến tận cửa!”
Nghe vậy, ta lập tức nghiêm túc, một tay nắm lấy Lương Bồi Chi, tay kia kéo Tiêu Hàn, trịnh trọng nói: “Hai vị, lúc này không phải là lúc tranh đấu nội bộ, hãy giải quyết ngoại địch trước, rồi tính đến chuyện nhà!”
07
Quận chúa Vinh An đến thật là khí thế!
Nàng ấy dẫn theo một đoàn tiểu thư quyền quý và gia nhân đứng chật cả sân.
Ban đầu ta nghĩ quận chúa Vinh An là loại nữ quỷ nanh ác, ai ngờ gặp rồi mới kinh ngạc vì nàng quá đẹp.
Quận chúa Vinh An vận một bộ trang phục đỏ rực, tay cầm roi dài, dung nhan kiều diễm, quý phái uyển chuyển.
Đôi mắt hạnh của nàng ấy trợn tròn, trông như một chú nai con giữa rừng.
Ta càng nhìn càng thấy đẹp, trong lòng dấy lên ý muốn thân thiết.
Lương Bồi Chi cảnh giác nói: “Tiểu Đao, nàng không thể vì thấy quận chúa Vinh An xinh đẹp mà đem ta cho nàng ấy!”
“Ta là loại người đó sao!” Ta lườm Lương Bồi Chi, rồi thở dài, “Tiểu Lương à, bây giờ ta mới nghi ngờ mắt nhìn của ngươi đó. Quận chúa đẹp như vậy, thế mà ngươi vẫn thà chết không chịu.”
Lương Bồi Chi nhìn ta, có chút ngượng ngùng nói: “Nàng ta dù tốt đến mấy cũng là người khác, còn nàng là vị hôn thê của ta. Khi cả thành Thanh Châu đuổi đánh ta, chính nàng đã cứu ta khỏi nước sôi lửa bỏng, cả đời này ta tuyệt đối sẽ không phụ lòng nàng.”
Nghe vậy, ta sững sờ, vỗ vai Lương Bồi Chi nói: “Chuyện cũ đừng nhắc lại.”
Hai chúng ta vừa thì thầm, thì quận chúa Vinh An đã tức đến bốc hỏa.
“Chát!”
Chiếc roi dài của Quận chúa đập mạnh xuống đất, ánh mắt nàng ngấn lệ, trách móc: “Lương Bồi Chi! Ta đối tốt với ngươi vẫn chưa đủ sao! Tại sao ngươi lại đối xử với ta như vậy?”
“Quận chúa, đây là vị hôn thê của ta, Thôi Thanh Châu,” Lương Bồi Chi khẽ nói, “Ngài đối tốt với ta, nhưng trong lòng ta ngài chỉ là người qua đường. Còn Thanh Châu, nàng là người ta để trong tim, muốn cùng nhau đi đến cuối đời.”
Những lời này như cứa vào lòng người, khiến Quận chúa Vinh An bật khóc trong lặng lẽ, nước mắt rơi tựa hoa lê đẫm mưa.
Quận chúa Vinh An nhìn ta chằm chằm, rồi hít sâu một hơi, giọng đầy kiêu hãnh: “Ngươi cũng có vẻ là người luyện võ! Đừng nói ta Vinh An ức hiếp người, hôm nay chúng ta sẽ phân cao thấp. Nếu ta thua, ta sẽ không dây dưa Lương Bồi Chi nữa! Còn nếu ngươi thua, lập tức cút khỏi kinh thành!”
Nghe thế, Lương Bồi Chi tái mặt, vội kêu lên: “Quận chúa, ngài từ nhỏ đã luyện võ, có danh sư chỉ dạy, đánh khắp kinh thành không đối thủ. Thanh Châu chỉ biết chút công phu, làm sao là đối thủ của ngài!”
Nghe vậy, lòng ta cũng thoáng chút e dè, không dám coi thường.
Tỳ nữ của Quận chúa hống hách nói: “Biết điều thì mau xin lỗi Quận chúa của chúng ta đi, không thì liệu hồn!”
“Ta, Thôi Thanh Châu, chưa bao giờ biết thua là gì!” Ta tiến lên một bước, tư thế sẵn sàng, “Quận chúa, xin mời!”
Quận chúa Vinh An nghiến răng, nói: “Tốt, coi như ngươi có chút khí phách!”
Ta không dám sơ suất, đón đỡ chiếc roi của Quận chúa Vinh An.
Ba chiêu trôi qua…
Ta nhìn Quận chúa Vinh An ngã ngồi trên đất, lại nhìn chiếc roi trong tay mình, lặng thinh.
Từ nhỏ luyện võ?
Danh sư chỉ dạy?
Đánh khắp kinh thành không đối thủ?
Ta chỉ dùng một chiêu khống chế là đã đoạt được roi của nàng, việc này chẳng khác gì trò trẻ con.
Quận chúa Vinh An cũng ngây người, nước mắt nàng lại tuôn rơi, đôi môi run rẩy.
Tỳ nữ lập tức đỡ nàng dậy, giận dữ hét lên: “Ngươi dám bắt nạt Quận chúa thế sao! Người đâu, bắt nàng ta lại cho ta!”
“Dừng tay!” Quận chúa Vinh An đứng dậy, khóc không thành tiếng, nghẹn ngào nói: “Hóa ra bao năm qua, các ngươi chỉ biết lừa dối ta! Ngay cả con gái một đồ tể cũng có thể dễ dàng đánh bại ta!”
Lương Bồi Chi nhìn Quận chúa Vinh An khóc, như muốn an ủi nàng nhưng lại không tiến lên.
Ta bước tới, nhét cây roi vào tay nàng, vụng về lau nước mắt cho nàng, trách: “Xinh đẹp thế này, khóc cái gì mà khóc! Ta thấy ngươi cũng có nền tảng võ nghệ, hẳn là cũng đã chịu không ít khổ cực để luyện võ.
Bị người khác dỗ dành, giờ nhận ra vẫn chưa muộn. Sau này chăm chỉ luyện tập, còn nhiều cơ hội đánh bại ta.”
Quận chúa Vinh An giật mình, nấc một cái: “Ngươi… ngươi… ta đã cướp mất Lương Bồi Chi, ngươi không hận ta sao?”
Đúng là một cô gái ngốc, nếu nàng ấy thật sự nhẫn tâm, đã sớm sai người đến Thanh Châu giết ta, ép buộc Lương Bồi Chi thành thân rồi.
Nàng hẳn cũng có đôi phần chân tình với Lương Bồi Chi.
“Chuyện nào ra chuyện nấy, ngươi đã thua ta, từ nay đừng dây dưa với Lương Bồi Chi nữa.” Ta vỗ vai nàng, an ủi: “Ngươi xinh đẹp thế này, hà tất phải treo cổ trên một cái cây. Nói thật, Lương Bồi Chi ngoài vẻ ngoài ưa nhìn, có chút tài văn chương, tính cách tốt bụng, thì cũng chẳng có gì đặc biệt.”
Nghe ta nói vậy, Quận chúa Vinh An ngẩn người, rồi miệng há ra, đột nhiên “oa” một tiếng bật khóc to hơn!
Ta sợ hãi lùi lại mấy bước, trời ơi, sao lại khóc nữa rồi!
“Ta mặc kệ! Lương Bồi Chi, hôm nay ngươi phải đi theo ta!” Quận chúa Vinh An dậm chân, hét lên, “Nếu không… nếu không, ta sẽ bắt nàng ấy vào đại lao!”
Ôi chao… đúng là tiểu thư quyền quý, không thèm nói đạo lý.
Tiêu Hàn ho nhẹ, từ trong sảnh bước ra, khuyên nhủ: “Lương Bồi Chi, ta thấy ngươi nên theo Quận chúa Vinh An đi. Bằng không sẽ khiến Thôi Thanh Châu gặp họa sát thân, cả đời ngươi sẽ hối hận không nguôi.”
Quận chúa Vinh An nhìn thấy Tiêu Hàn, lập tức trợn tròn đôi mắt hạnh như thỏ gặp đại bàng, lắp bắp: “Là… là…”
Tiêu Hàn chỉ nhìn nàng thoáng qua.
Nàng ấy lập tức nói: “Là… là vậy đó! Lương Bồi Chi, mau theo ta!”
“Thanh Châu, ta nhất định sẽ không phụ lòng nàng!” Lương Bồi Chi vội vã nói với ta, “Kinh thành khác hẳn thành Thanh Châu, nàng chớ hành động nông nổi, đợi ngày ta được diện kiến Hoàng thượng, ta nhất định sẽ xin người chủ trì công lý.”
Nói rồi, hắn ta vừa đi vừa ngoái đầu lại nhìn, cuối cùng cũng bị Quận chúa Vinh An đưa đi.
Tất cả sự ồn ào dần xa khỏi ta, chỉ còn lại một căn phòng tĩnh lặng.
Ta khẽ nghịch mảnh ngọc bội đồng tâm bên hông, ánh mắt dán vào cánh cửa lớn đang mở.
Tiêu Hàn đứng bên cạnh ta, hỏi: “Nàng thực sự thích Lương Bồi Chi đến vậy sao?”
08
Ta thích Lương Bồi Chi?
Đôi khi tình cảm giữa nam và nữ không thể dùng từ “thích” mà nói cho rõ ràng được.
Ta bật cười chua chát, gọi Tiêu Hàn cùng ta đi uống rượu, thở dài: “Giữa ta và Lương Bồi Chi, không phải chuyện thích hay không thích.
“Nói thế này cho ngươi hiểu, nếu một ngày nào đó bảo rằng Lương Bồi Chi chết có thể cứu mạng ta, hắn sẽ không ngần ngại mà chết vì ta.”
Chỉ là Lương Bồi Chi có thể vì ta mà chết, chuyện đó chẳng liên quan gì đến tình ái.
Nhận được thư từ hôn của Lương Bồi Chi ở thành Thanh Châu, ta liền biết có gì đó không ổn.
Dù hắn ta có mất đầu, cũng sẽ không đời nào từ hôn với ta, trừ phi hắn ta đã bị dồn vào đường cùng.
Chỉ là khi đó đang giận, ta không tránh khỏi hiểu nhầm, mắng hắn ta vài câu bạc tình bạc nghĩa.
Giận rồi lại nghĩ lại, ta mới đơn độc đến kinh thành xem tình hình.
Ta rót một chén rượu rồi uống cạn, rượu kinh thành quả nhiên mạnh thật!
Tiêu Hàn không uống rượu, chỉ rót trà, nhắc nhở: “Mẫu thân của Quận chúa Vinh An là trưởng công chúa đương triều, bà chỉ có duy nhất một nữ nhi là Vinh An, tuyệt đối sẽ không để nàng ấy chịu ấm ức. Hôm nay Vinh An bại dưới tay nàng, chắc chắn trưởng công chúa sẽ không bỏ qua cho nàng và Lương Bồi Chi.”
Không hổ là người kinh thành, Tiêu Hàn biết tường tận những chuyện hoàng thân quốc thích như lòng bàn tay.
Ta chạm tay vào túi gấm đeo bên hông, cha ta từng dặn, nếu gặp chuyện không thể tự mình giải quyết, thì cầm túi gấm này đi tìm người giúp.
Có lẽ cha đã tiên liệu rằng chuyến đi kinh thành này của ta sẽ chẳng được bình yên.
Nơi đây là nơi mà một tấm biển treo cũng có thể làm đổ lên người ba vị quyền quý, ta dù có mạnh mấy cũng không phải đối thủ của bọn họ.
“Lương Bồi Chi muốn trở thành một vị quan tốt cho dân cho nước, nhưng hắn mà cưới Quận chúa Vinh An, làm gì còn tương lai nữa.” Ta xoay xoay chén rượu trong tay, cười lạnh, “Ta đã tìm hiểu kỹ rồi, trưởng công chúa là người kiêu ngạo độc đoán, luôn cứng đầu, ở phủ công chúa, Lương Bồi Chi sẽ chẳng bao giờ ngóc đầu lên được!”
Nhìn Quận chúa Vinh An hôm nay, chỉ là một cô tiểu thư đỏng đảnh thôi. Nàng ấy thực lòng với Lương Bồi Chi, vậy thì ta yên tâm.
Chỉ có điều, ta không yên tâm chính là trưởng công chúa!