Ta chỉ biết ngây người nhìn hắn, không dám cử động chút nào.
Người trên giường vẫn nắm chặt tay ta, cho đến khi tiểu đồng mang cao chữa nứt da từ thư phòng đến.
“Nàng biết y thuật, loại cao này bôi ba lần mỗi ngày, nàng tự biết tác dụng của nó ra sao.”
Giọng hắn mặc dù vẫn còn chút khô khốc và trầm khàn, nhưng ta lại cảm thấy nó êm ái đến vô cùng, như đóa hoa đang nở rộ, băng tuyết đang tan chảy. Giống như cây giữa hoang mạc, như hoa bên đường.
Nhưng giống nhất có lẽ là một viên đá nhỏ, lặng lẽ ném vào nơi sâu thẳm nhất trong lòng ta…
Ta muốn nói với Vệ Hành, dù thuốc mỡ này tốt hay không tốt, thì ta cũng rất vui mừng vì hắn đã nghĩ đến ta, nhưng tiếc rằng ta chưa kịp nói thì hắn lại chìm vào mê man.
Gió thổi qua trong sân, thổi rơi từng đám tuyết trắng chất đầy trên cành bách xanh.
Đại phu với nét mặt nặng nề rút kim về, khẽ thở dài:
“E rằng chỉ có cách dùng tuyết liên tươi mới mong có được một tia hy vọng.”
“Nhưng hiện giờ tìm đâu ra tuyết liên tươi? Lẽ nào phải đi hái sao?”
Vệ Sương mắt đỏ hoe, không tin nổi mà hỏi.
“Hiện giờ e rằng chỉ có cách này thôi.”
Đại phu cũng rất khổ sở.
“Ngay cả tuyết liên tươi trông như thế nào ta cũng không biết, vậy làm sao đây…”
Lò than trong phòng rực cháy, Vệ Hành đắp hai lớp chăn vẫn run rẩy, gương mặt hắn tái nhợt, mày hơi nhíu lại, không còn sự sắc sảo thường ngày mà lại thêm vài phần yếu ớt mong manh.
“Ta biết.”
Ta biết mà.
Ta siết chặt chiếc bình sứ trong tay. Dù bình sứ có vết nứt, nhưng tuyệt đối không được vỡ.
…
7
Lúc ta mơ màng tỉnh dậy, chỉ cảm thấy toàn thân đau đớn như tan rã thành từng mảnh. Ta bất giác cúi đầu xuống thì chạm vào ánh mắt sâu thẳm của Vệ Hành.
Đôi mắt lạnh lùng khi mới gặp giờ đây lại chứa đựng một thứ cảm xúc ta không hiểu được, khiến ta có chút mơ màng:
“Chàng tỉnh rồi sao?”
Không đúng, sao ta lại đang nằm đây?
Ta cố gắng ngồi dậy, nhưng phát hiện tay mình bị nắm chặt. Vệ Hành khẽ thở dài bất đắc dĩ, nhẹ nhàng đỡ ta nằm lại:
“A Ngu, sau này không được làm như vậy nữa.”
Đây là lần đầu tiên hắn gọi tên ta. Ta theo bản năng đáp:
“Không sao, ta không sao cả.”
Chỉ là bị lạnh đến ngất đi thôi, rồi sau đó từ từ tỉnh lại. Sau đó đang leo lên thì lại ngất tiếp. Nếu không có Vượng Tài kêu inh ỏi bên cạnh…
Sau này nhất định ta sẽ để Vượng Tài được ăn ngon uống ngọt!
Vệ Hành đứng lên, cẩn thận đắp lại góc chăn cho ta.
Đứng lên sao?
“Chàng! Chàng…!”
Vệ Hành chỉ đứng đó mỉm cười nhìn ta, ánh mắt bình thản.
“Ừ.”
Ta ngẩn ngơ nhìn hắn, có chút thất thần.
Đường tỷ thường ngâm bài thơ gì nhỉ? À, đúng rồi!
“Người như ngọc trên đường vắng, công tử thế gian vô song.”
Mấy ngày sau, Vệ Hành bắt đầu ra ngoài. Trời chưa sáng hắn đã đi, đến tối mịt mới về. Lúc ra ngoài hắn ngồi xe lăn, khi trở về cũng vẫn ngồi xe lăn. Trước mặt Vệ Sương cũng vậy, trước mặt tổ mẫu cũng vậy, chỉ riêng trước mặt ta là không.
Không chỉ vậy, khi rảnh hắn còn đến viện của ta – gây họa.
Hắn và tổ mẫu của hắn thật giống nhau, không phân biệt nổi cây nào là dược thảo, cây nào là cỏ, chỉ giỏi làm loạn hết mớ cây con mà ta vừa mới trồng xuống xong. Ta đứng thẳng lưng lên, nghiêm túc nhìn Vệ Hành:
“Tướng quân, hay là chàng ngồi lại xe lăn đi.”
Nếu không thì những cây thuốc này thật tội nghiệp.
Khóe môi Vệ Hành hơi giật, dường như có chút không hài lòng:
“Ta làm sai điều gì sao?”
Ta nhìn chằm chằm vào cây hoàng kỳ bị hắn nhổ cả gốc lên, có chút bất lực mà hỏi lại hắn:
“Ngài làm đúng chỗ nào chứ?”
…
Mặc dù sức khỏe của Vệ Hành ngày càng tốt lên, nhưng ta vẫn có chút lo lắng, chỉ sợ hiệu quả của loại thuốc mà ta vất vả lắm mới có được sẽ vụt mất.
Mỗi lần hắn ra khỏi phủ, đến khi thấy thời gian gần đủ, ta sẽ đứng ở cửa chờ hắn trở về.
Xuân vừa chớm lạnh, gió thổi mạnh trên mặt đất. Ta không nhịn được co rụt cổ lại, thỉnh thoảng lại nhìn về phía đầu ngõ. Một cơn gió lạnh thổi táp vào mặt làm ta muốn chết rét ngay tức khắc, nghĩ bụng ngày mai nhất định phải mặc thêm một lớp áo nữa.
Trong lòng ta vừa mới lẩm bẩm thif từ đằng xa truyền đến tiếng xe lăn lộc cộc.
Là xe ngựa của Vệ Hành trở về.
Ta nhấc váy chạy xuống bậc thang, trong lòng háo hức không thôi, không biết hôm nay Vệ Hành lại mang về cho ta món ngon gì đây.
Đang nghĩ ngợi thì có một bóng người mặc áo trắng nhảy xuống từ xe ngựa, nhưng người đó không phải là Vệ Hành…
Đợi người kia đứng vững, người ta chờ đợi từ sáng giờ mới từ từ vén rèm xe lên.
“Đây là vị đại tiểu thư nhà họ Thẩm sao?”
Người ấy nhìn ta với vẻ ngạc nhiên, rồi quay lại nhìn Vệ Hành.
Ta bấu lấy tay áo, bất chợt cảm thấy không biết phải làm sao.
Đường tỷ là một trong ba mỹ nhân nổi tiếng nhất kinh thành: tinh tế, học rộng, cao quý. Còn ta, chỉ là kẻ tầm thường nên người kia ngạc nhiên cũng là điều dễ hiểu.
Vệ Hành không thay đổi sắc mặt, ngồi lên xe lăn, nhìn ta gật đầu.
“Đây là nhị tiểu thư của Thẩm gia, trên hôn thư giữa ta và Thẩm thị vốn không ghi tên cụ thể.”
Ánh mắt người đó nhìn ta bỗng chốc đầy vẻ thương cảm.
“Chờ đến khi ngươi khôi phục lại thế lực, e rằng nhà họ Thẩm sẽ phải hối hận vô cùng—”
“Sẽ không có chuyện đó.”
Vệ Hành ngắt lời người kia, thần sắc không chút thay đổi.
Người đó đứng nguyên tại chỗ, có vẻ hứng thú quan sát ta thêm một lúc. Vệ Hành ra hiệu cho ta tiến lại gần, trông mặt hắn có vẻ mệt mỏi:
“Qua đây đẩy ta.”
Con hẻm lạnh lẽo, chỉ còn lại tiếng xe lăn vang vọng. Vệ Hành ngồi im phía trước không nói một lời, cũng không bảo hôm nay mang gì về cho ta, có lẽ lời người kia nhắc đến đường tỷ đã khiến hắn buồn lòng.
Dù trong lòng có chút chua xót nhưng ta vẫn muốn an ủi hắn:
“Không sao cả, lúc đó chàng cầu hôn đường tỷ lại cũng được mà.”
Đợi đến khi hắn thật sự như lời người kia nói, khôi phục lại được thế lực… Nếu thật sự có ngày đó, cũng mong hắn đừng trút giận lên nhà họ Thẩm. Ít nhất là đừng trút giận lên ta…
Thật ra ta nên mừng cho Vệ Hành mới phải. Giờ hắn có thể đi lại như người bình thường, đường tỷ nhìn thấy chắc chắn sẽ vui mừng.
Những ngày sống vui vẻ và tự do tự tại ở Vệ phủ này như một điều may mắn mà ta trộm được vậy. Nếu khi ta rời đi Vệ Hành có thể cho ta ít bạc, vậy là trọn vẹn rồi. Lúc đó ta có bạc để mở hiệu thuốc, lại có thể ăn đậu phụ trộn hành mỗi ngày…
Nhưng lòng ta vẫn thấy buồn bực.
Vệ Hành đột nhiên đứng dậy, quay đầu nhìn ta, ánh mắt sâu thẳm:
“Nàng đúng là giỏi nhất mấy cái việc đẩy ta ra xa.”
Ta dụi mắt, nhất thời không hiểu ý hắn muốn nói gì. Những phiến đá xanh ẩm ướt, ta lại không chú ý nên sơ ý trượt chân ngã. Cứ ngỡ mình sẽ ngã đau, ai ngờ lại rơi vào một lồng ngực rộng rãi và vững chãi.
Ta vừa định hốt hoảng la lên, nhưng thấy rõ người ôm ta là ai thì liền ngậm chặt.
Vệ Hành bất đắc dĩ thở dài, xoa xoa đầu ta:
“A Ngu, ta không trách nàng.”
Ta cúi đầu khó hiểu, Vệ Hành có thể trách ta điều gì chứ?
…
Vệ Hành đã khỏe lại, nhưng tính tình lại ngày càng khó hiểu.
Trước tiên, hắn tìm cho tổ mẫu hai bà tử đáng tin cậy rồi đưa bà về viện riêng. Sau đó, hắn bảo tiểu đồng chuyển hết đồ đạc của hắn đến viện của ta.
Ta cảm thấy có gì đó không ổn, bèn lén đi theo và gọi tiểu đồng lại:
“Ngươi cũng định cáo lão hồi hương sao?”
Tiểu đồng khựng lại, khó tin nói:
“Phu nhân, tiểu nhân mới mười bảy tuổi.”
“Vậy sao ngươi không tiếp tục hầu hạ tướng quân nhà ngươi nữa?”
Tiểu đồng nhìn ta với vẻ mặt vô tội:
“Tiểu nhân đâu có ngừng hầu hạ…”
“Vậy sao hắn lại chuyển đến viện của ta?”
“…”
Ta không hiểu. Nhìn sắc mặt ngơ ngác không hiểu gì của tiểu đồng kia, ta cũng bất lực không thôi.
Quả là một đám ngốc nghếch.
May mà Vệ Hành không giống tổ mẫu. Tổ mẫu thì tranh giường với ta, còn giành chăn với ta nữa, còn Vệ Hành chỉ ở cùng ta đêm đầu tiên mà thôi.
Dù đang là tháng ba, nhưng người hắn vẫn nóng kinh khủng. Chỉ vô tình chạm vào hắn thôi mà ta cũng nghe thấy hắn khẽ rên, có lẽ trên người hắn vẫn còn vết thương chưa lành.
Sáng hôm sau khi tỉnh dậy, ta không biết từ khi nào đã lăn vào lòng hắn. Rõ ràng ta ngủ rất ngoan, cùng giường với tổ mẫu bao lâu nay nhưng ta chưa từng tỉnh dậy trong vòng tay của bà.
Khi mở mắt ra, ta thấy quầng thâm xanh đen dưới mắt Vệ Hành, bộ dạng của hắn lúc này như thể cả đêm không ngủ vậy.
Ta đột nhiên thấy có chút áy náy:
“Ta chưa từng ôm tổ mẫu ngủ… Đây chỉ là sự cố thôi.”
Từ đó về sau, hắn ngủ dưới đất thì lúc này đến lượt ta ngủ không yên. Đêm nào cũng cảm thấy có thứ gì đó dính dính kề bên cổ, vừa hút vừa cắn.
Ta soi đi soi lại trước gương trang điểm, cảm thấy quái lạ không thôi. Đây là giống côn trùng gì mà để lại dấu vết lớn như vậy nhỉ?…
Vệ Hành cố nhịn cười:
“Đêm nay ta sẽ giúp nàng canh giữ.”
Cứ thế, đêm nối đêm trôi qua, mà đêm nào cũng không có kết quả gì.