“Ai?”
Vệ Hành khẽ nhíu mày, nhưng ta chỉ im lặng cúi đầu không đáp.
Đó là người mà vốn dĩ hắn nên cưới, là người hắn mong mỏi khi nâng khăn voan đỏ lên sẽ được thấy.
Quả nhiên, khi đường tỷ thấy hắn, nàng khóc càng thương tâm hơn.
Thẩm mẫu vẫn thường nói với nàng ta rằng, phụ nữ biết khóc thì mới có phúc. Còn ta, kẻ chịu đòn bị phạt mà vẫn chẳng mảy may rơi một giọt nước mắt, đã được định sẵn là kẻ mang mệnh cô độc, sẽ chẳng bao giờ có ai để ta vào trong lòng.
…
Ánh mắt hai người chạm nhau, bánh xe lăn của Vệ Hành bỗng dừng lại. Đường tỷ vội vàng bước lên vài bước, nhưng lại nhìn ta với vẻ buồn bã, trên mặt đầy vẻ tiếc nuối:
“Giờ phải gọi Vệ tiểu tướng quân là muội phu rồi.”
Vệ Hành giữ nét mặt bình thản, lạnh nhạt nói:
“Nàng đến làm gì?”
Vậy là đường tỷ lại kể lại một lần nữa. Vẫn câu chuyện ấy, thân thể yếu kém, không muốn làm gánh nặng cho Vệ Hành. Lại nói rằng ta biết đôi chút y thuật, rất thích hợp để chăm sóc hắn. Chỉ mong hắn cả đời bình an, khỏe mạnh, kiếp này không còn gì cầu mong hơn.
Nói xong, nàng chỉ vào chiếc hộp gỗ đỏ ở cửa:
“Đây là tranh vẽ và thư từ ngài từng gửi tặng ta, giờ ở trong tay ta đã không còn phù hợp nữa, nên mang đến trả lại.”
Đường tỷ thật đẹp, ngay cả khi rơi lệ cũng đẹp hơn người khác nhiều phần.
Nhưng sao sắc mặt của Vệ Hành vẫn lạnh lùng như vậy nhỉ? có lẽ hắn đã giận quá rồi.
“Đem đốt đi.”
Nói xong, hắn không dừng lại trong chính viện thêm chút nào mà tự về viện của mình.
Đường tỷ thấy mọi người đã đi hết nên cũng không cần phải khóc nữa. Nàng bước đến trước mặt ta, cố ý ngửi ngửi người ta:
“Vệ gia thật sự không còn cách cứu chữa nữa rồi, đến người thay quần cho lão thái bà cũng không có mà lại để cháu dâu phải tự tay làm.”
Ta cúi đầu không nói gì.
Tổ mẫu đối tốt với ta, ta đối tốt với bà là điều đương nhiên. Nhưng nếu ta nói ra câu này, đường tỷ chắc chắn lại sẽ châm chọc ta thêm.
Nàng quay đầu nhìn chiếc hộp đó, cười nhạt:
“Phụ thân còn bảo ta tự đến xem xem Vệ Hành có thật sự không đứng dậy được nữa không.”
Thẩm Nhược Dao đưa tay, vuốt vuốt tóc ta một cách tùy tiện:
“Đến nam nữ chi giao cũng không làm nổi, thậm chí còn không bằng con chó đực bên đường, còn đứng dậy thế nào được?”
Những lời này khiến ta chợt nhớ đến thị nữ từng hầu hạ bên đường tỷ ba năm trước.
Nàng ấy đã bị thúc phụ đánh chết. Nguyên nhân chỉ là vì trước mặt đường tỷ nói một câu về chuyện nam nữ. Thẩm mẫu bảo rằng đường tỷ như vầng minh nguyệt trên trời, thuần khiết vô cùng, không thể nghe những chuyện bẩn thỉu này, vậy nên mới đánh chết thị nữ dám nói ra.
Giờ nghĩ lại, ví đường tỷ với vầng minh nguyệt chỉ tổ xúc phạm minh nguyệt. Chỉ là minh nguyệt không biết nói nên đành chịu mà thôi.
“Có lẽ vì Vệ Hành đã quen thấy những thứ tốt đẹp, nên muội thật sự không lọt vào mắt hắn.”
Thẩm Nhược Dao ung dung kiêu ngạo mà bước ra khỏi Vệ phủ, trên đầu cắm đầy châu ngọc, mỗi bước đi đều phát ra tiếng kêu leng keng. Trước khi đi, nàng còn để lại một chiếc trâm ngọc cho Vệ Sương.
Ta đứng ở tiền sảnh một lúc rồi tiện tay cầm đĩa điểm tâm mà Vệ Sương đã chuẩn bị riêng cho Thẩm Nhược Dao đi. Nàng lại phải trái bóng gió nói ta là đồ ham ăn chết tiệt. Nhưng nàng nói lời của nàng, ta lấy phần của ta, chẳng lẽ không lấy được miếng nào mà còn phải bị người khác chế nhạo sao?
Lúc đi qua viện của Vệ Hành, ta thấy cửa viện đóng chặt, vẫn giống như khi ta mới bước chân vào Vệ phủ.
Ta gãi đầu, nghĩ hôm nay thôi không đến tìm hắn học chữ nữa, ngay cả Vượng Tài khi buồn bực còn muốn cắn ta hai phát kia mà.
Nhưng chỉ chốc lát sau, ta lại quay trở lại, vẫn ngoan ngoãn gõ cửa ba lần. Lần này là tiểu đồng mở cửa, Vệ Hành ngồi trước bàn đá, dường như đã đợi ta từ lâu.
Ta ôm một đống cao dán bước đến bên cạnh hắn. Vệ Hành nhấp một ngụm trà, nhìn ta hỏi:
“Hôm nay nàng định không học chữ nữa sao?”
Ta xoay xoay cái bình sứ trong tay, cẩn thận đáp:
“Nếu chàng thấy đau thì thoa chút cao dán, nếu trong lòng khó chịu, ta sẽ… dỗ chàng vui.”
Vệ Hành khựng tay lại, nhẹ giọng nói:
“Ồ? Nàng định dỗ ta vui bằng cách nào?”
Ta hít một hơi sâu, nghiêm túc nói:
“Vệ Hành, chàng là nam nhân tốt nhất trên thế gian này. Chàng đối tốt với tổ mẫu, cũng tốt với ta, ta rất vui mừng vì điều đó.”
“Vậy thì sao?”
Trong khóe mắt hắn thoáng chút ý cười, lại tiếp tục gặng hỏi. Ta vắt óc suy nghĩ, hồi lâu sau mới chậm rãi mở lời:
“Ta thích chàng, vậy nên xin chàng đừng nản lòng. Dù người khác có nghĩ thế nào, ít nhất vẫn có ta là người thích chàng. Hiện tại là vậy, về sau cũng vậy.”
Vệ Hành lại nhấc chén trà trên bàn lên, mỉm cười nói:
“Nàng thật biết cách dỗ người ta vui.”
Ta cũng cười.
Thì ra tổ mẫu không lừa ta. Bà từng nói với ta, từ nhỏ Vệ Hành đã thích nghe người khác nói thích hắn, có người thích hắn, hắn sẽ vui.
6
Chớp mắt mà trời đã chuyển sang mùa đông giá lạnh.
Trước đây khi còn ở Thẩm phủ, ta luôn phải chen vào phòng của đám nha hoàn, bà bếp. Trong phòng dù không có than, nhưng đông người thì vẫn còn ấm, bởi vì căn phòng bốn bề lộng gió kia của ta không thể ở được.
Không ngờ rằng, Vệ phủ tuy đã sa sút, nhưng nhờ phúc tổ mẫu mà than vẫn không thiếu một ngày, đến cả Vượng Tài cũng biết cách làm nũng, ra vẻ ngoan ngoãn, khiến tổ mẫu cười không khép miệng.
“Nó nào phải chó, nó còn khôn hơn người nữa đấy.”
Sau đó, nó lại ngậm mất củ khoai nướng mà tổ mẫu để nguội bên cạnh khiến Tổ mẫu tức đến phát run, tay run rẩy chỉ vào Vượng Tài:
“Ngươi đúng là chó mà! Ngươi đúng là chó thật đấy!”
Cửa sổ bị gió tuyết thổi bật mở, ta không kìm được mà rụt cổ lại. Hôm nay trời lạnh thật đấy. Khi đóng cửa sổ, ta thấy có người đeo hòm thuốc vội vã đi qua bên ngoài sân.
Hướng đó là… viện của Vệ Hành?
Ta cầm lấy một chiếc ô, từng bước khó khăn tiến về viện của Vệ Hành.
Vệ Hành đang phát sốt. Hôm nay hắn bị người ta ép ra ngoài dự tiệc, trong bữa tiệc đệ đệ của quý phi liên tục làm khó hắn, trước mặt bao người ép hắn uống mấy bình rượu, sau đó lại ném hắn xuống hồ, nói là để cho hắn tỉnh rượu.
Hoàng hậu không có con, nhưng quý phi lại có ba người nhi tử đang được thánh sủng, việc một trong ba người đó ngồi lên ngai vàng chỉ là chuyện sớm muộn.
Vệ phủ sớm đã suy tàn, chỉ còn lại hư danh. Người sáng suốt đều biết nên giúp đỡ hay nương nhờ ai.
Đường tỷ được mời đến xem náo nhiệt cũng tỏ ra thờ ơ, không can dự.
Lúc Vệ Hành được đưa về, gương mặt hắn đã trở nên tái nhợt, hơi thở yếu ớt. Cơn sốt cao lần này còn làm cho vết thương cũ của hắn tái phát.
Trong lòng ta bỗng thấy hoảng sợ.
Vệ Hành không thể xảy ra chuyện được. Hắn mà có chuyện gì thì ai sẽ dạy ta học chữ? Không biết chữ, làm sao ta có thể kê đơn cho người khác?
Như vậy, ta sẽ không còn tiền để mua đậu phụ trộn hành nữa…
Lúc này Vệ Sương đi ra ngoài cùng đại phu. Ta rảo bước tiến vào trong nội thất, chỉ thấy người trên giường sắc mặt trắng bệch, miệng không ngừng nói mê.
“Cha… Cha đừng… Thúc phụ… cứu lấy họ… ta không thể chết, ta không thể chết…”
Ta vội lấy khăn nhúng vào thau nước lạnh, đắp lên trán hắn. Nhưng thân thể người này cứ như cái lò than vậy, cả người nóng đến mức ta phải thay khăn ướt liên tục.
Nghe nói vị đại phu này là lão ngự y trong cung đã cáo lão hồi hương, từng có ân tình sinh tử với Vệ gia.
Bệnh của Vệ Hành đột ngột trở nặng như vậy, chắc chắn không phải là thứ mà ta có thể chữa lành.
“Phu nhân, tay người…”
Tiểu đồng vừa vào cửa không nhịn được nhắc nhở ta.
Lúc này ta mới nhận ra tay mình lại bị nứt toác ra do giá lạnh, từng kẽ nứt đó lại rướm máu ra khiến nước trong thau trở nên có chút đỏ.
“Không sao cả.”
Ta lấy khăn ướt đắp lên trán Vệ Hành.
Còn về tay ta… thực ra mỗi mùa đông đều như vậy. Chưa từng có ngoại lệ.
Đường tỷ thường nói tay của nha hoàn giặt đồ trong nhà quá thô ráp, trong khi y phục của nàng toàn là lụa tuyết. Sau đó nàng nhìn tay ta, nhíu mày nói:
“Tay của muội mới là hợp nhất.”
Dĩ nhiên là ta không muốn giặt quần áo cho nàng rồi. Tổ phụ từng nói tay ta sau này là để cầm kim châm cứu cứu người, nếu để bị lạnh hỏng tay thì không tốt.
Nhưng Thẩm mẫu véo tai ta, mắng ta là kẻ vô ơn, lòng dạ như chó sói. Ta không thể cãi lại với họ nên cứ đến mùa đông lại phải giặt đồ cho đường tỷ. Nhưng cũng chưa bao giờ thấy nàng mặc lại bộ quần áo đó lần thứ hai.
…
Không biết là thuốc phát huy tác dụng hay nước lạnh có hiệu quả, một lát sau, ta đưa tay sờ trán hắn, lại sờ trán mình.
“Ơ? Hình như hết sốt rồi…”
“Ừ, hết sốt rồi.”
Ta cúi đầu xuống, chợt thấy khóe mắt của Vệ Hành hơi đỏ, đôi môi mỏng khẽ mở, giọng của hắn có chút khàn, làm tim ta vừa vui lại vừa đau.
Hỏng rồi, có lẽ ta bị hắn lây bệnh mất rồi.
“Ta… ta đi gọi đại phu.”
Không biết từ khi nào Vệ Hành đã nắm lấy tay ta, hơi thở của hắn ấm áp:
“Không cần vội.”