Năm ta mười lăm tuổi, ta được gả cho tỷ phu làm kế thất.
Vì muốn ta tận tâm chăm sóc đứa con trai mà tỷ tỷ để lại, trước khi xuất giá, đích mẫu đã bắt ta uống một bát thuốc tuyệt tử.
Hai mươi năm qua, ta hết lòng phụ tá phu quân, chăm sóc con của tỷ tỷ, trong kinh thành không ai không khen ngợi đức hạnh của ta. Ta đã hao tổn tất cả tâm huyết vì gia đình này.
Cuối cùng, phu quân được thăng chức Thái phó, đứa trẻ cũng sắp thành gia.
Ngày thành hôn, nó lại đặt bài vị của tỷ tỷ lên vị trí chính, để ta ngồi ở chỗ của thiếp thất.
“Đây vốn là thứ mà người đã cướp từ tay mẫu thân con.”
Phu quân ta cũng nói theo: “Đó là lòng hiếu thảo của con với thân mẫu, hà tất nàng phải so đo?”
Ta muốn tranh cãi, nhưng đột nhiên cảm thấy mệt mỏi chưa từng có.
Đêm đó, khi mọi thứ đã tàn lụi, ta gõ cửa thư phòng của phu quân: “Ngài hãy bỏ ta đi!”
1
“Tại sao?”
Lục Đình Tùng bỗng nhiên đứng bật dậy, cuốn sách trên tay rơi xuống đất mà cũng không phát hiện: “Nàng vẫn còn tức giận vì chuyện hôm nay sao?”
Hắn thở dài, chậm rãi bước lại gần ta.
Đây là lần đầu tiên, hắn chủ động bước về phía ta.
“Chuyện của Ảnh Hoài quả thực không phải, nhưng đó cũng là lòng hiếu thảo của nó, ngày thành hôn quan trọng như vậy, muốn để thân mẫu mình nhìn một lần cũng không có gì sai! Nàng sao lại chấp nhất với một đứa trẻ?”
Trong lòng ta chỉ còn cảm giác thê lương, nhưng cũng bình tĩnh hơn nhiều.
“Vốn dĩ ta muốn hòa ly, nghĩ rằng ngài sẽ không đồng ý, vậy thì hãy bỏ ta đi! Chỉ cần thả ta đi, tội danh gì ta cũng chịu.”
“Nàng gây chuyện đủ chưa? Ta bây giờ còn muốn nhẹ nhàng nói lý với nàng, đều là vì nể mặt tỷ tỷ của nàng, đừng được đằng chân lân đằng đầu.”
Vì nể mặt tỷ tỷ của ta.
Đúng vậy, đúng vậy, hắn và tỷ tỷ ta là thanh mai trúc mã, vì muốn cưới một nữ tử gia cảnh tầm thường, hắn đã chịu đòn hai mươi gậy, thổ huyết cũng không đổi ý.
Chuyện này từng là một đoạn giai thoại trong kinh thành.
Năm ấy, ta mới mười tuổi, cũng thường hay mơ tưởng rằng, sau này có thể gặp được một phu quân trân quý mình như thế.
“Vậy thì xin Thái phó đại nhân, vì nể mặt tỷ tỷ của ta, hãy bỏ ta đi!”
Lục Đình Tùng giận đến mức quay vòng vòng tại chỗ, giơ tay lên, nhưng khi nhìn thấy quyết tâm trong mắt ta, hắn lại hạ tay xuống.
“Quay về phòng nàng đi, không có sự cho phép của ta thì không được ra ngoài, hãy suy nghĩ kỹ càng.”
Ta không cảm thấy thất vọng, bỏ thê không phải chuyện nhỏ, nhất là với một người có thân phận địa vị như Lục Đình Tùng, một lời nói một hành động đều sẽ bị soi xét.
Hắn không muốn bỏ ta, vì nhiều lý do, trong đó không hề bao gồm hai mươi năm phu thê tình nghĩa.
Từ ngày hôm đó, trong phủ đều đồn rằng phu nhân điên rồi.
Không ai tin rằng, một người đã từng nguyện cắt máu cầu xin trời cao cho nhà họ Lục, lại lựa chọn rời đi khi phu quân thăng chức, con trai thành gia.
Trên đời này không có người phụ nữ nào, lại muốn bị bỏ.
“Mẫu thân, chuyện hôm đó, nhi tử không cảm thấy mình sai.”
Lục Ảnh Hoài giờ đã cao bằng cha hắn, nó thừa hưởng tất cả ưu điểm của Lục Đình Tùng và tỷ tỷ ta, dung mạo vô cùng xuất chúng.
Chưa đầy hai mươi, đã là thám hoa lang.
“Thân mẫu sinh ra con rồi mất, không phải mẫu thân luôn dạy con phải lấy hiếu đạo làm đầu sao?”
Nó đứng thẳng lưng, mang theo dáng vẻ muốn đấu tranh với ta đến cùng.
Ta chỉ ngồi đó uống trà, nghe nó bày tỏ lòng thương nhớ thân mẫu mình.
“Con không sai, ta muốn rời đi cũng không phải vì chuyện đó.”
Tỷ tỷ mất vì khó sinh, lúc ta bước vào nhà này, Lục Ảnh Hoài chưa đầy hai tuổi.
Nó mắc chứng suy nhược bẩm sinh, ngày nào ta cũng tự tay sắc thuốc, dỗ dành nó ăn uống, dỗ dành nó ngủ.
Trước mặt người ngoài, nó vô cùng hiếu thuận và kính trọng, nhưng sau lưng, rất hiếm khi cậu gọi ta một tiếng mẫu thân.
“Vậy là vì chuyện gì?” Nó tỏ vẻ khinh thường, “Người đừng phủ nhận, phụ thân đã trách mắng con rồi, người cũng nên hài lòng rồi chứ?”
Đây chính là đứa trẻ lớn lên trong lòng ta, nó chưa từng thật sự công nhận ta một ngày nào.
Giống như phụ thân nó, khi nói về ta với người ngoài, cũng chỉ là: “Dù nàng có chăm chỉ, vẫn khác xa với cố nhân.”
Chương 2
Giờ Sửu ba khắc, nha đầu đến gọi ta dậy.
Lục Đình Tùng phải vào triều, Lục Ảnh Hoài phải đến trường, ta cần dậy sớm hơn họ một canh giờ để chuẩn bị bữa sáng, kiểm tra xe ngựa, dặn dò người hầu cận cẩn thận hầu hạ.
Y phục của hai cha con họ mỗi ngày đều phải qua tay ta kiểm tra một lần.
Cả hai cha con đều sinh ra với bệnh ho, khi xuân về hoa liễu bay tán loạn, mùa hạ cỏ cây tươi tốt, thu đông trời khô cằn bụi bặm, đều khiến bệnh cũ tái phát.
Chưa một ngày nào ta được an tâm.
Hôm nay lại là ngày đầu tiên Lục Ảnh Hoài vào triều sau khi đỗ đạt.
Nha đầu quả thật lo lắng, thấy ta không trả lời liền xông vào.
“Phu nhân! Sao người còn chưa dậy? Công tử hôm nay lần đầu vào triều, người mau chuẩn bị đi chứ.”
Ta thầm nghĩ kẻ nào dám to gan xông vào như thế, hóa ra là Linh Lang.
Nàng ta vốn là của hồi môn của tỷ tỷ ta, mấy năm nay cũng giúp ta quản lý hậu viện.
“Chuyện của họ liên quan gì đến ta?”
Linh Lang tròn mắt nhìn ta: “Phu nhân… phu nhân nói gì vậy? Người là chủ mẫu của gia đình này mà!”
Ta ngồi dậy, nhìn thẳng vào mắt nàng ta: “Trong lòng ngươi, đã từng coi ta là chủ mẫu thật sự chưa?”
Linh Lang vội cúi đầu, đáp vài câu khách sáo.
Ta không trách nàng ta, chỉ là nhìn thấy những điều giả dối này, ta đã quá chán ngán.
“Phu nhân, nếu người cứ tiếp tục như vậy, nô tỳ sẽ phải bẩm báo với lão phu nhân.”
“Xin cứ việc!” Nói xong, ta lại nằm xuống.
Linh Lang tức giận dậm chân, đóng cửa chạy ra ngoài.
Nàng ta đi rồi, ta cũng không tài nào ngủ lại được.
Thật là số khổ, muốn hưởng chút thanh nhàn cũng không được.
Ngoài sân người ra kẻ vào, cửa phòng ta lại bị đẩy ra lần nữa: “Linh Lang nói nàng không khỏe?”
Là Lục Đình Tùng, trong tay hắn cầm một miếng ngọc bội, đó là vật định tình giữa hắn và tỷ tỷ ta, chuỗi ngọc trên đó là do ta xâu.
“Vật này chẳng hiểu sao bị đứt, nàng sửa giúp ta đi.”
Ánh mắt hắn lảng tránh, không nhìn ta, ta nhận lấy, xem kỹ, đây là bị ai đó giật mạnh mà đứt.
“Ta không giúp được, để hạ nhân sửa đi.”
Hắn khẽ ho hai tiếng: “Nàng giúp ta đi, bọn họ vụng về lắm, làm hỏng mất miếng ngọc tốt của ta.”
Ta lạnh lùng nhìn hắn, ném thẳng miếng ngọc vào lòng hắn.
“Đừng ngủ nữa, áo ngủ của ta mặc không thoải mái, nàng làm cho ta vài bộ mới đi!”
Hầu hết y phục của Lục Đình Tùng là do ta tự tay làm, đặc biệt là áo ngủ, cứ mỗi khoảng thời gian ta lại làm mới cho hắn.
Thời gian gần đây, vì việc thành thân của Lục Ảnh Hoài, ta không có thời gian nên giao cho hạ nhân làm.
“Để hạ nhân làm.”
Lục Đình Tùng còn định nói gì đó, nhưng ta đã nhắm mắt, không nhìn hắn nữa.
“Nàng thật quá đáng.”
Hắn để lại một câu như vậy, rồi đóng cửa rời đi.
Mấy ngày này là những ngày thảnh thơi nhất trong suốt hai mươi năm qua của ta.
Trời thu mát mẻ, ta chợt muốn ra ngoài cưỡi ngựa, săn bắn, thả diều.
Sống bao nhiêu năm, ta chỉ buông thả một lần, là ở nhà ngoại tổ. Bữa tối, ta ăn ngay trong sân của mình, rất cay, rất đã.
Cha con nhà họ Lục đều không ăn được cay, ta cũng đã lâu rồi không ăn cay.
Không ngờ đang ăn thì hai cha con họ lại cùng nhau đến.
“Mẫu thân, người cố tình làm khó chúng con phải không?”
Ta có chút không hiểu.
Nha đầu bên cạnh mới giải thích, hôm nay là đại thọ sáu mươi của Tấn Vương, lễ vật họ chuẩn bị tuy sang trọng, nhưng lại không làm Vương gia hài lòng, thậm chí còn khiến ông ta không vui.
Ta biết mình không thể giúp Lục Đình Tùng về quan trường hay kinh tế, nên ta dồn hết tâm sức vào việc giao tiếp.
Nhiều năm nỗ lực không uổng phí, giờ đây, các gia quyến của những quan chức quyền quý ở kinh thành, không ai không phải là bạn tâm giao với ta.
Mỗi khi những người quyền quý này mời cha con Lục Đình Tùng, lễ vật của họ luôn là thứ được ưa chuộng nhất.
“Nàng có biết lý lẽ ‘một vinh đều vinh, một nhục đều nhục’ không?” Lục Đình Tùng quả thật đã nổi giận, “Chúng ta là một gia đình, nhìn chúng ta mất mặt có lợi gì cho nàng?”
“Thì ra, ta và các ngươi là một gia đình.”
Hai người họ nhìn nhau, không hiểu ý ta là gì.
Ta cũng không muốn giải thích, chỉ nói lại với hắn: “Hoà ly hoặc bỏ thê, ngươi chọn cái nào ta cũng chấp nhận.”
Sắc mặt Lục Đình Tùng xám xịt, nghiến răng: “Nàng thật sự muốn như vậy?”
“Đúng.”