Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Cổ Đại BIẾN GIẢ LÀM THẬT Chương 1 BIẾN GIẢ LÀM THẬT

Chương 1 BIẾN GIẢ LÀM THẬT

11:37 sáng – 10/11/2024

Phu quân ta đã mất tích.

Thị vệ đến báo rằng phu quân bị giặc tấn công, khiến tung tích không rõ.

Sau đó, ta mới phát hiện phu quân đã cùng một nữ tử rời đến sống ẩn dật nơi núi rừng, sống cuộc đời vui vẻ.

Vất vả cho cả phủ lo lắng khôn nguôi cho hắn.

Đã vậy, ta liền thành toàn cho bọn họ.

Ta công bố với bên ngoài rằng phu quân đã qua đời. Đợi đến khi phu quân chán cuộc sống núi rừng mà muốn trở về, hắn lại bị cấm vệ ngoài cửa đuổi đi với một cú đá:

“Đồ ăn mày hôi hám từ đâu đến đây, cút ngay!”

01

Nghe tin phu quân Cao Minh Huyên mất tích, lòng ta lại vô cùng bình tĩnh.

Đây chẳng phải lần đầu hắn bày trò biến mất.

Lần đầu hắn mất tích là tám năm trước.

Cả phủ náo loạn, hoàng thượng còn phái cả cấm vệ từ trong cung đi tìm. Cuối cùng, hắn được tìm thấy trong một sơn trang, lúc trở về còn mang theo một hồng nhan tri kỷ. Khi đó, ta đã mang thai tám tháng, nghe tin Cao Minh Huyên bị ám sát liền kinh sợ đến động thai khí, cuối cùng mất cả hài tử trong bụng.

Ta đã từng rơi nước mắt mà hỏi hắn vì sao lại đối xử với ta như vậy? Nhưng Cao Minh Huyên chỉ nói phủ có quá nhiều thê thiếp tranh sủng, khiến lòng hắn chán nản, mới muốn đến sơn trang tĩnh dưỡng một thời gian.

Lần thứ hai hắn mất tích là năm năm trước, khi hắn sống một thời gian với một cô thôn nữ dân quê.

Lần thứ ba là hai năm trước, hắn đàn hát cùng một nữ tử Giang Nam bên hồ.

Cho nên lần này, ta đã như nước lặng bình yên.

Quả nhiên, khi gián điệp ta phái đi quay về đã báo lại: 

“Đã tìm thấy Khải Vương, bên cạnh hắn là một nữ tử thanh lâu vừa chuộc thân không lâu.”

Ta lặng người suy tư hồi lâu, nghĩ cách đối phó, gián điệp rụt rè hỏi: 

“Khải Vương thân thiết với nữ tử thanh lâu, sợ rằng sẽ tổn hại thanh danh phủ Khải Vương. Thưa phu nhân, có cần hạ nhân xử lý nữ tử đó không ạ?”

Gián điệp ta phái đi là lính từ phủ tướng quân đi theo ta khi xuất giá, lòng trung thành của họ ta không chút nghi ngờ.

Ta khoát tay: 

“Thôi, cứ tạm giấu tin Khải Vương đã được tìm thấy, đừng để ai biết.”

Cao Minh Huyên là con trai thứ ba của hoàng thượng, được phong là Khải Vương. Đại hoàng tử mất sớm do bệnh tật, Nhị hoàng tử và Tứ hoàng tử tham gia tranh đoạt ngôi báu, kết cục đều thương vong, cả hai đều bỏ mạng. Ngũ hoàng tử bị hen suyễn, thân thể từ lâu yếu ớt, cuối cùng chỉ còn lại tam hoàng tử Cao Minh Huyên là người duy nhất có thể kế vị.

Vì vậy, hắn mới tự do sống theo ý mình mà chẳng e dè điều gì.

02

Tám năm trước, sau khi sảy thai, thân thể ta đã bị tổn thương, từ đó không thể mang thai được nữa.

May thay, đại nhi tử Cao Chi Hoành đã 13 tuổi, là một đứa trẻ biết điều. Chỉ cần con lên ngôi, ta sẽ trở thành Thái hậu quyền quý. Đây là điều chắc chắn còn tốt hơn khi làm vương phi chịu ấm ức rất nhiều.

Lại nhớ khi Cao Minh Huyên mất tích, ca ca vì tìm hắn mà lẻn vào trại của địch Di Man giữa đêm, cuối cùng bị loạn tiễn bắn chết. Sau đó, Cao Minh Huyên chẳng mảy may áy náy, còn thản nhiên nói: 

“Ca ca của nàng cũng quá vô dụng.”

Nghĩ đến cái chết của ca ca, lòng hận của ta đối với Cao Minh Huyên lại sâu thêm vài phần.

Nếu hắn đã muốn sống đời bình dân như vậy, ta sẽ thành toàn cho hắn.

Ta sai gián điệp giữa đêm đến lấy trộm áo ngoài và ngọc bội bên mình của hắn, rồi tìm một xác chết từ bãi tha ma, khoác lên thi thể đó y phục và ngọc bội của Cao Minh Huyên, sau đó thả xuống sông ngâm bảy ngày đêm. Đợi đến khi không còn nhận ra gương mặt, mới cho người dân xung quanh phát hiện thi thể và báo quan.

Lúc nhận xác, ta khóc đến ngất đi. Mọi người đều xúc động, cảm thán rằng vương phi tình thâm nghĩa trọng.

Nghe tin Cao Minh Huyên mất, hoàng thượng cũng đổ bệnh. Nhưng người trong triều lại cho rằng điều này rất đáng mừng, bởi Khải Vương đã vài lần mất tích, mất đi sự ủng hộ của triều thần. Nay, cái chết của Khải Vương chỉ là báo ứng từ trò đùa cợt thiên hạ mà thôi.

03

Thi thể của Khải Vương vẫn ở trong cung, hoàng thượng muốn giữ kín không công khai tang lễ.

Thẩm trắc phi khóc lóc: 

“Xin vương phi cho thần thiếp được gặp Khải Vương lần cuối, để trọn tình nghĩa của chúng thần thiếp.”

Vài thiếp khác cũng quỳ xuống: 

“Xin vương phi thành toàn.”

Ta giơ tay ra hiệu cho họ đứng lên: 

“Tình nghĩa của các tỷ muội với Khải Vương, ta đều thấu hiểu. Đợi đến ngày định tang, ta sẽ xin hoàng thượng cho các người gặp Khải Vương lần cuối.”

Thẩm trắc phi và vài thiếp khác lại quỳ xuống tạ ơn. Nhưng không ngờ, có vài thiếp thất đã lợi dụng đêm tối, gói ghém nữ trang và bạc rồi bỏ trốn. Cuối cùng, chỉ có Thẩm trắc phi và vài nữ tử được Cao Minh Huyên mang về trong những lần mất tích trước là không rời đi.

Thẩm trắc phi là con gái của thị lang, có danh phận trắc phi và một nữ nhi bảy tuổi, cư nhiên không cần rời phủ Khải Vương, nhưng điều khiến ta ngạc nhiên là chính những nữ tử kia.

Hồng nhan tri kỷ đầu tiên mà Khải Vương mang về – Lưu Thanh Thanh, nhẹ nhàng nói:

“Thần thiếp và vương gia cũng có tình nghĩa, đợi tang lễ xong, thần thiếp sẽ tự mình rời đi.”

Nữ tử nông gia mà Khải Vương mang về lần thứ hai – Hà Tiểu Muội, nói: 

“Vương gia chết thật bi thảm, thần thiếp cũng muốn gặp người lần cuối.”

Nữ tử Giang Nam – Ôn Hành Chi mà Khải Vương mang về lần thứ ba cũng chậm rãi nói: 

“Dù hai năm nay thần thiếp và vương gia không còn như trước, nhưng vẫn muốn tiễn đưa người một đoạn.”

04

Trong cung mãi chưa tổ chức tang lễ. Có lẽ hoàng thượng cũng không tin rằng Cao Minh Huyên đã chết, vẫn phái người đi tìm hắn khắp nơi.

Ta ước chừng khoản tiền hắn mang theo chắc đã gần cạn kiệt, mà sống ẩn cư trên núi hai tháng, có lẽ hắn cũng chán ngán rồi. Ta sớm đã căn dặn cẩn thận các thị vệ và hạ nhân trong phủ, nếu thấy có ai giả mạo vương gia, thì cứ đuổi thẳng tay.

Dù tin vương gia qua đời chưa được công khai ra ngoài, nhưng người trong phủ cũng đã biết sơ qua.

Nửa tháng sau, quả nhiên Cao Minh Huyên trở về.

Hắn lom khom, bước đi khập khiễng trên thềm của phủ, nhưng lại bị thị vệ đẩy ngã: 

“Đồ ăn mày rách rưới ở đâu đến đây, muốn xin ăn thì đi chỗ khác, đừng làm bẩn cửa phủ Khải Vương, mau cút!”

Cao Minh Huyên giận dữ trợn mắt: 

“Tên nô tài to gan, dám chặn đường cả Khải Vương!”

Hai thị vệ nhìn nhau cười lớn: 

“Ngươi là Khải Vương? Ha ha ha, vậy chúng ta chắc là Ngọc Hoàng Đại Đế rồi! Nhìn ngươi xem, từ đầu đến chân có điểm nào giống Khải Vương đâu?”

Mặt Cao Minh Huyên bị người ta dùng dao rạch chi chít vết sẹo, có vết đã lành, có vết lại đang mưng mủ, nhìn qua đã thấy ghê tởm. Hắn muốn xông vào cửa, nhưng lại bị thị vệ đạp ngã từ thềm xuống: 

“Vương phi là người khoan dung, hôm nay tha mạng cho ngươi, nếu không vì tội mạo danh vương gia, ngươi đã sớm bị đánh chết rồi.”

Cao Minh Huyên vùng vẫy bò dậy, hét lớn: 

“Vương phi đâu? Bản vương muốn gặp vương phi, nàng chắc chắn nhận ra ta là Khải Vương.”

Hai thị vệ thấy không thuyết phục được hắn, liền dùng chuôi đao đánh ngất rồi kéo hắn ra góc hẻm. Sau khi dàn xếp xong xuôi, một trong những tên thị vệ lau mồ hôi trên trán:

“Cuối cùng cũng xong, quả nhiên vương phi liệu sự như thần, dạo này không biết có bao nhiêu kẻ giả mạo vương gia đến phủ, hôm nay là tên thứ năm rồi đấy!”

Tên thị vệ gầy bên cạnh cũng thở phào:

“Đúng thế, mấy hôm trước có một kẻ dáng người giống vương gia đến, ta vội vàng vào báo, vương phi và Thẩm trắc phi hớn hở đi ra đón, cuối cùng phát hiện là giả. May mà vương phi rộng lượng không trách phạt, nhưng Thẩm trắc phi lại nói nếu còn nhầm lẫn như vậy, sẽ đánh đòn và đuổi ra khỏi phủ.”

Nào có ai hay, những kẻ mạo danh vương gia kia vốn là do ta âm thầm sai giai điệp sắp đặt từ trước. 

Một khi đã dựng màn kịch, há chẳng phải nên diễn cho trọn vẹn hay sao?

05

Khi ấy, gián điệp báo tin cho ta: 

“Khải Vương và nữ tử kia vẫn đang sống vui vẻ trên núi, chưa hay biết tin mình đã qua đời, liệu thuộc hạ có nên kết liễu hắn, tránh đêm dài lắm mộng không?”

Ta suy nghĩ một lúc rồi chậm rãi đáp: 

“Hoàng thượng anh minh, hẳn sẽ phái người bí mật tìm kiếm Khải Vương, nếu chúng ta hành động liều lĩnh sẽ chỉ khiến rút dây động rừng, mang họa vào thân. Hơn nữa, nếu hoàng thượng phát hiện Khải Vương chết dưới tay chúng ta, thì làm sao lại truyền ngôi cho Hoành Nhi? Hoành Nhi sau này lớn lên biết sự thật, chắc chắn sẽ oán hận ta. Cách duy nhất của chúng ta là để hoàng thượng và Hoành Nhi đều thất vọng về Khải Vương. Ngươi lần trước lấy trộm áo ngoài và ngọc bội của Khải Vương không bị phát hiện chứ?”

Gián điệp lắc đầu: 

“Thuộc hạ hành động rất kín đáo, đợi đến nửa đêm mới ra tay, mặc áo đen, che mặt kỹ càng, không ai nhận ra.”

Ta khẽ cười rồi chợt nảy ra ý nghĩ: