04
Sáng sớm hôm sau.
Ta còn chưa tỉnh, dòng chữ đã thức trước.
[Góc nghiêng của Bùi Triệt đẹp quá đi mất, tiểu tỷ tỷ, nàng làm sao mà nhịn không hôn lên vậy?]
Ta quay đầu nhìn Bùi Triệt đang nằm bên cạnh.
Hắn yên lặng nằm bên cạnh ta, mày mắt nhắm chặt, hàng mi dày rợp bóng trên đôi mắt, trông thật đẹp.
Nói thật, Bùi Triệt thực sự không giống người được nuôi dưỡng trong làng, có lẽ vì ngốc nghếch nên đã che đi khí chất cao quý tự nhiên, nhưng chỉ nhìn tướng mạo thì hắn hẳn là công tử nhà quyền quý.
Trong lòng ta khẽ động, không kiềm được mà hôn nhẹ lên má hắn.
Ngay khi ta chạm vào má hắn, Bùi Triệt vừa vặn mở mắt, đôi mắt trong veo nhìn ta chăm chú.
Ta còn chưa kịp nói gì, Bùi Triệt đột nhiên bật dậy khỏi giường, chân trần chạy ra ngoài cửa.
Qua cả khoảng sân, ta vẫn nghe thấy tiếng hắn hét lên với cha chồng.
“Cha, sinh em bé, Kiều nương muốn sinh em bé cho con!”
Cha chồng hỏi dồn dập, Bùi Triệt liền lớn tiếng kể rằng ta ôm hắn ngủ và còn hôn hắn, nên ta muốn sinh em bé.
Cha chồng nghe xong, liên tục nói tốt, còn nói sẽ hầm một con gà mái già cho ta bồi bổ.
Ta chỉ muốn khóc mà không được, hận không thể chui vào chăn trốn suốt đời, không dám ra ngoài gặp người nữa.
Khi ta bước ra ngoài, cha chồng đã chuẩn bị xong bữa sáng chờ ta.
Vừa ngượng vừa vội, ta giải thích: “Xin lỗi cha, ngày mai con sẽ dậy sớm hơn.”
Cha chồng lại khoát tay, chỉ nói rằng ta vất vả rồi.
“Cha, thật ra con không…” Ta muốn giải thích chuyện sinh em bé, vì đêm qua thật sự chưa có gì xảy ra.
Cha chồng chỉ có mình Bùi Triệt là con, ta không muốn người già mừng hụt.
Thế nhưng, ta vừa dứt lời, cha chồng liền mỉm cười gật đầu.
“Cha đều biết.”
Nói rồi, cha nhìn Bùi Triệt, ánh mắt đầy yêu thương, mà còn có thêm một thứ cảm xúc khác mà ta không hiểu.
Ông hạ giọng nói khẽ: “Triệt nhi là đứa trẻ ngoan, con có thể gả qua đây, ta đã biết ơn không hết, chớ nói đến chuyện con nối dòng dõi, việc này… tùy duyên vậy.”
Ta hiểu ý của cha chồng.
Bùi Triệt trí tuệ như trẻ nhỏ năm sáu tuổi, dù thân thể đã trưởng thành nhưng về chuyện nam nữ thì không hề hay biết.
Cha chồng nói vậy là muốn an ủi ta, cũng để nhắn nhủ rằng không cần mang gánh nặng gì.
Trong lòng cảm kích, ta quay vào nhà lấy đồ mang ra.
“Đây là…”
Cha chồng nhìn hai đôi giày trong giỏ thêu, trong mắt đầy vẻ ngạc nhiên.
Ta ngại ngùng gãi đầu, giải thích: “Con thấy giày của phu quân dường như không vừa chân, trong nhà lại không có vải làm giày, nên… xin cha đừng chê, đôi giày mới này coi như chút tâm ý của con dành cho cha và phu quân.”
Ta đã dùng hai tấm vải xin thêm, một tấm làm áo mới cho Bùi Triệt, còn lại may cho cha chồng và Bùi Triệt mỗi người một đôi giày.
Ta gọi Bùi Triệt lại, cúi xuống định thay giày cho hắn.
Nhưng ngay khi ta vừa cúi xuống, Bùi Triệt cũng lập tức cúi theo.
“Phu quân làm gì thế?”
Bùi Triệt ngẩng đầu, đối diện ánh mắt ta, nghiêm túc trả lời: “Cha bảo, phải thấp hơn Kiều nương một cái đầu.”
05
Dù không hiểu chuyện nam nữ, nhưng Bùi Triệt đối đãi với ta rất tốt.
Mỗi bữa ăn, miếng thức ăn đầu tiên đều được hắn gắp cho ta, trời lạnh hắn nhét tay ta vào lòng, mình thì rét run, nhưng vẫn cứng đầu không chịu buông tay ta.
Khi đi chợ cùng cha chồng, hắn lén dùng tiền mua kẹo của mình để mua cho ta bông lụa mà các cô nương trong làng đều thích.
Thậm chí hắn còn nhét củ khoai lang nướng nóng hổi vào lòng, đợi đến lúc đưa cho ta thì ngực đã đỏ lên vì bị bỏng.
Mọi người đều nói Bùi Triệt có phúc, tuy là kẻ ngốc nhưng lại cưới được một nàng dâu xinh đẹp.
Nhưng chỉ có ta biết, chính hắn mới là phúc của ta.
Một đêm nọ, huynh trưởng mang ít rượu đến, nói là vì nhà năm nay được mùa nên tặng chút rượu cùng chúc mừng.
Cha chồng sắp xếp xong bữa cơm, liền nói có việc bên ngoài, phải ra ngoài một chuyến.
Để lại ta và Bùi Triệt hai người ở nhà.
Từ lúc ta còn là đứa bé, phụ thân đã từng dùng đũa chấm rượu cho ta nếm.
Nay đến tuổi này, tuy không phải kẻ nghiện rượu nhưng cũng biết uống chút ít.
Vậy nên ta rót cho mình và Bùi Triệt mỗi người một chén.
Có lẽ Bùi Triệt chưa từng uống thứ cay thơm này, mới uống nửa chén đã choáng váng, dựa vào người ta.
Ta cũng càng uống càng nóng, không hiểu sao hôm nay thấy rượu này có gì đó khác lạ.
“Kiều nương, ta thấy nóng quá…”
Bùi Triệt dính sát vào ta, đôi tay không yên cứ kéo áo mình.
Hắn vốn đã gầy, áo khoác lên người hắn khá rộng, giờ bị hắn kéo tuột, rất nhanh đã lộ ra lồng ngực rắn chắc.
Không biết vì sao, hắn là kẻ ngốc, da thịt mịn màng thôi cũng đành, mà ngực bụng lại săn chắc không thiếu một múi.
Nói thật, trông cũng hấp dẫn.
Trong đầu ta mờ mịt, nghĩ dù sao cũng là phu quân của mình, sờ một cái chắc cũng chẳng sao đâu ha.
Vậy nên ta không kiềm chế mà đưa tay ra.
Khi ngón tay vừa chạm vào da hắn, một luồng điện chạy khắp toàn thân.
Ta giật nảy mình, vô thức rụt tay lại, nhưng Bùi Triệt lại giữ chặt tay ta, mạnh mẽ đặt lên ngực hắn.
Hắn vẫn đáng thương nhìn ta, giọng oán trách gọi.
“Kiều nương, ta khó chịu quá…”
Lúc này toàn thân ta đã không còn chút sức lực, bị hắn kéo một cái liền ngã nhào vào lòng hắn.
Lồng ngực Bùi Triệt rắn chắc, làm mũi ta va vào hơi đau.
Ta mắt đỏ hoe, bực tức lườm hắn.
Nhưng khi nhìn gương mặt ấy, bỗng nhiên chẳng thể giận nổi.
Đúng lúc ấy, ta thấy dòng chữ hiện lên, đầy vẻ kích động.
[Tiểu tỷ tỷ, nàng bị hạ thuốc rồi! Mau tiến tới!]
Hạ thuốc? Thuốc gì?
Ta chỉ nghe Lưu quả phụ ở đầu thôn nói qua, có một loại thuốc rất lợi hại, chỉ cần uống vào, dù là trâu già cũng có thể hừng hực sức sống, một đêm bảy lần.
Chẳng lẽ, đây chính là loại thuốc hổ lang đó?
Ta sợ đến nỗi vội vàng kéo Bùi Triệt, nhét hắn vào trong phòng: “Ngoan, ta không muốn tổn thương chàng. Chàng tránh xa ta ra một chút.”
Bùi Triệt nắm lấy tay áo ta, đôi mắt sáng ngời đến đáng sợ.
Ta không dám nhìn thẳng vào mắt hắn, chỉ cố hết sức đẩy hắn vào trong.
Nhưng ai ngờ được rằng, Bùi Triệt lại kéo mạnh ta, lôi vào phòng, không đợi ta nhìn thấy dòng chữ nào vừa lướt qua trước mắt, hắn đã thổi tắt nến, rồi ôm chặt lấy ta.
Thân thể Bùi Triệt nóng rực, ép chặt ta trong lòng, như thể ta bị nhét vào một lò lửa.
Ta vốn đã nóng bừng, lúc này lại bị hắn ôm lấy, thân thể ta lập tức mềm nhũn, hận không thể hóa thành một dòng nước ngay tức khắc.
Ta thở dài một hơi, thầm nghĩ.
“Vậy thì… đừng, đừng có hối hận!”
Ngay lập tức, ta không nhịn nữa, xoay người đè lên người Bùi Triệt.
Trước khi xuất giá, tẩu tẩu lo rằng ta không hiểu chuyện nam nữ, mà chàng ngốc này lại không đáng tin, nên đặc biệt kéo ta vào phòng giảng giải một hồi.
Tuy ta không hiểu hết những gì tẩu tẩu nói, nhưng chưa ăn thịt heo, chẳng lẽ chưa từng thấy heo chạy hay sao?
Ta kéo áo của Bùi Triệt, bừa bãi cắn lên cổ hắn.
Vừa cắn vừa thầm nghĩ, cũng chẳng có vị gì đặc biệt, tại sao nhiều người lại thích chuyện này đến vậy?
Không biết ta đã chạm vào dây thần kinh nào của Bùi Triệt, cơ thể hắn đột nhiên cứng đờ, sau đó xoay người đè ta xuống dưới.
“Kiều nương…”
“Hả?”
Ta còn chưa hoàn hồn, chỉ cảm thấy đầu óc quay cuồng, vừa lên tiếng đáp thì giọng nói đầy nghẹn ngào của Bùi Triệt đã vang lên.
“Nó… khó chịu…”
Chăn gấm đỏ cuộn sóng, triền miên đến tận hừng đông.
Ta sớm đã bị hắn dày vò đến mức chẳng còn chút hơi sức, lúc cuối cùng hắn còn làm thêm một lần nữa, ta liền mơ màng ngủ thiếp đi.
Trước khi nhắm mắt, ta vẫn không quên lầm bầm mắng Bùi Triệt: “Tên khốn! Đồ lừa đảo!”
Cái gì mà kẻ ngốc không hiểu chuyện phòng the chứ, đây chẳng phải là phát huy rất tốt sao!
06
Bùi Triệt, tên khốn này, dường như đã học được kỹ năng mới, từ ngày hôm đó, hễ đến đêm là hắn lại thổi tắt nến, kéo ta bảo rằng khó chịu.
Ta không cãi nổi, đành thuận theo hắn.
Ngay cả mấy ngày nay, dòng chữ hiện lên cũng yên ắng hơn hẳn.
Tuy nhiên, hôm cha chồng ta lên núi săn bắn, khi ta đang phơi thảo dược ngoài sân, trước mắt bỗng xuất hiện một dòng chữ.
[Tiểu tỷ tỷ, đã vào tình tiết quan trọng rồi! Mau chạy ra sau núi!]
[Bùi Triệt bị tên ác bá lừa lên núi rồi, sắp ngã xuống vực và hồi phục trí nhớ! Tiểu tỷ tỷ, mau chạy tới ôm đùi đi!]
Ta không còn để ý đến thảo dược trên tay, lập tức chộp lấy con dao trong bếp rồi chạy lên núi.
Trên đường đi, lòng ta rối như tơ vò.
Dòng chữ hầu như đều khuyên ta cứ thuận theo tình tiết, đợi Bùi Triệt ngã xuống vực rồi hồi phục trí nhớ.
Nhưng ta, đột nhiên cảm thấy mình thật đáng ghét.
Bùi Triệt đối với ta hết lòng, còn ta, biết hắn gặp nguy hiểm nhưng lại định mặc kệ sao?