Ngày yết bảng kết quả kì thi mùa xuân, chính ta đích thân ra tay úp sọt, cướp vị trạng nguyên họ Tiêu về nhà.
Ta áp đầu hắn xuống, cùng ta bái đường.
Ta còn kéo tuột cả quần hắn, cùng ta động phòng.
Một năm sau, phủ tướng quân bị tru diệt, ta rơi vào tay giáo phường, còn Tiêu Chí thì như chim bằng cất cánh, trở thành cận thần của Thiên tử.
Đến lúc tái ngộ, ta chân trần nhảy vũ điệu gợi cảm trên đài cao, còn hắn thì cầm chén rượu nhấp môi, hờ hững hỏi:
“Mua nàng một đêm, thì cần bao nhiêu tiền?”
1
Ở giáo phường ba năm, ta giỏi nhất là nhảy vũ điệu gợi cảm.
Áo quần nửa hở nửa che, ánh mắt lả lơi, ta nắm rõ tư thế tựa như ôm đàn tỳ bà, hờ hững mà che đậy nhan sắc.
Nhưng khi Tiêu Chí bước vào, tay ta run lên, lụa mỏng trên người bị xé toạc, lộ ra xuân sắc ngập tràn.
“Nàng thật là vô liêm sỉ!”
Công chúa Chiêu Hòa kêu lên, lao vào lòng Tiêu Chí, hắn thuận thế che mắt nàng. Hai người tình nùng mật ý, đúng như lời đồn đang được lan truyền trong kinh thành dạo gần đây. Tiêu Chí và Chiêu Hòa công chúa sắp thành thân rồi.
Ta cười nhẹ sau lớp mặt nạ, nhặt lại mảnh áo rách, chuẩn bị rời đi.
“Nữ vũ cơ của giáo phường kia…”
Tiêu Chí giọng điềm đạm, khó lòng đoán được vui buồn:
“…sao lại lóng ngóng đến thế?”
“Mau quỳ xuống tạ lỗi với Tiêu đại nhân!”
Mụ điển sự đá vào đầu gối ta, rồi hạ giọng nhắc nhở:
“Cả căn phòng này, không phải giàu thì cũng toàn là quyền quý, một lời vàng ngọc thốt lên cũng có thể lấy đầu ngươi, quỳ mau!”
Ta liền “bịch” một tiếng quỳ xuống: “Là nô gia thất lễ, mong các vị đại nhân tha thứ!”
Tiêu Chí khẽ nhíu mày.
“Một tên tiện tỳ, nếu huynh không thích, giết quách đi là xong.”
Công chúa Chiêu Hòa nhẹ nhàng nói với binh lính phía sau:
“Người đâu, kéo nàng ra ngoài…”
“Ngươi lui xuống, thay y phục khác.”
Tiêu Chí cắt ngang lời công chúa,
“Bản quan muốn xem kiếm vũ.”
Ngón tay ta run nhẹ.
Ta xuất thân từ gia đình tướng môn, cầm kỳ thi họa thơ tửu trà đều không thông, chỉ có kiếm vũ là còn đáng để ý.
Trước đây, dưới ánh trăng đẹp, Tiêu Chí thường mang cầm ra, ngồi dưới gốc hải đường, khẽ gảy đàn, còn ta sẽ theo tiếng đàn của hắn mà nhảy múa.
Ta khi ấy ngây thơ tưởng rằng đó là “cầm sắt hòa minh”, dù khởi đầu chẳng tốt, nhưng Tiêu Chí cuối cùng cũng đã động lòng.
Sau này mới biết, khúc mà Tiêu Chí đàn là “Bốc toán tử” (卜算子).
Ngày ngày tưởng nhớ chàng, nhưng chẳng thấy chàng.
Công chúa Chiêu Hòa khi đó cũng có ý định bắt trạng nguyên về làm phu quân, chỉ là hành động không nhanh bằng ta, một đôi uyên ương tình thâm bị ta chia cắt suốt ba năm.
Ta lui ra khỏi nhã gian, thay y phục mới.
Mụ điển sự lo lắng đi theo:
“Tiểu thư, hay để người khác lên nhảy đi? Lỡ Tiêu đại nhân nhận ra, e rằng ngài ấy sẽ báo thù…”
Mụ điển sự từng chịu ơn phủ tướng quân, là người duy nhất trong giáo phường dám bảo vệ ta.
Ta chạm vào mặt nạ trên mặt mình, thứ ngay cả khi ngủ ta cũng không bao giờ tháo ra, cười mà lắc đầu: “Giờ đây bộ dạng ta thế này, e rằng ngay cả cha mẹ cũng không nhận ra ta, huống chi là hắn?”
Dù vậy, khi quay lại nhã gian, ta vẫn cầm kiếm múa một khúc chiến vũ.
Chiến vũ tiết tấu nhanh, động tác mạnh mẽ, vốn dĩ là thứ mà Tiêu Chí không thích.
Dẫu Tiêu Chí không nhận ra, nhưng có người cảm thán:
“Nếu Thẩm Đường còn sống, chắc chắn múa sẽ đẹp hơn nàng… À, nói mới nhớ, Thẩm Đường chính là nguyên phối của Tiêu đại nhân, ngài ấy hẳn còn nhớ chứ?”
Tiêu Chí cầm chén rượu, một hơi uống cạn.
“Không nhớ.”
2
Ba năm rồi, Tiêu Chí không nhớ ta, cũng là chuyện thường tình.
Ngực ta đau âm ỉ, nhưng bước chân không dám dừng.
“Triệu Dực, ngươi biết huynh trưởng không thích Thẩm Đường, mà vẫn nhắc đến, có ý đồ gì?”
Công chúa Chiêu Hòa sa sầm mặt, giọng nói đầy sát khí.
Vương gia Triệu Dực, là đại huynh cùng cha khác mẹ của công chúa Chiêu Hòa.
Công chúa Chiêu Hòa dựa vào ca ca mình là thái tử, ngang ngược càn quấy, chẳng coi ai ra gì.
Dĩ nhiên, cũng gần như không có ai dám đối đầu với nàng ta, ngoại trừ… Thẩm Đường năm ấy.
Triệu Dực cười nhạt:
“Tiêu đại nhân có mỹ nhân trong lòng, làm gì còn tâm trí để so đo mấy chuyện cũ rích ấy? Nào, uống rượu đi!”
Cả phòng nâng chén, tiếng cười nói rôm rả.
Không biết ai đã làm đổ rượu xuống đất, ta không đứng vững, tay cầm đoản kiếm lướt qua cổ tay, máu lập tức trào ra.
Ta luống cuống muốn giấu diếm, nhưng một chén rượu khác bay tới, đập vào mặt nạ của ta. Mặt nạ lệch đi, lộ ra nửa khuôn mặt, ta vội cúi đầu che lại.
Thủ phạm chính là công chúa Chiêu Hòa, nàng ta chỉ dùng ánh mắt khinh miệt nhìn ta:
“Liên tục thất bại, thật không thể chịu nổi, giáo phường này còn cần tồn tại nữa không? Ngày mai, ta nhất định sẽ tâu lên phụ hoàng, hủy bỏ nơi này… Tử Xuyên ca ca, huynh làm gì vậy!”
Tiêu Chí đứng dậy, nhanh chóng tiến về phía ta. Hắn đưa tay ra, giữ lấy cằm ta, định ép ta ngẩng đầu.
Ta kinh hoàng, lập tức quỳ sụp xuống, mặt chạm sát nền đất lạnh.
“Cầu xin đại nhân tha mạng!”
“Bỏ mặt nạ ra, ngẩng đầu lên!”
Hắn không lẽ đã nhận ra ta sao? Máu trong người ta như ngừng chảy, cả người run rẩy, không dám cử động.
“Ngẩng đầu lên!”
Tiêu Chí lặp lại.
Mụ điển sự vội vàng vào can ngăn:
“Xin đại nhân thứ lỗi, vũ cơ này tư chất thô bỉ, vụng về kém cỏi, nô tỳ sẽ lập tức gọi người giỏi nhất đến hầu hạ.”
“Ngươi còn không mau cút đi?”
Mụ điển sự quay lại quát ta.
Ta nhanh chóng lùi về phía cửa, nhưng Tiêu Chí vươn tay, gỡ luôn chiếc mặt nạ khỏi mặt ta.
Cả phòng lập tức vang lên tiếng hít thở kinh ngạc.
Ta chậm rãi ngẩng đầu, nhìn thẳng vào Tiêu Chí trước mặt. Trong đôi mắt đen sáng ngời kiên nghị của hắn, phản chiếu rõ khuôn mặt đầy sẹo bỏng chằng chịt của ta.
Ta bình tĩnh lại.
Thẩm Đường kiêu ngạo và kiều diễm như ánh trăng không thể sống nhục nhã thế này, nàng đã chết từ lâu rồi.
“Đại nhân”
Ta lấy lại mặt nạ và đeo lên, giọng nhẹ nhàng nói:
“Ngài có thể giữ bí mật cho ta không? Ta còn phải tiếp tục nhảy để làm vui lòng các khách nhân khác.”
Tiêu Chí lặng lẽ nhìn ta, không đáp lời. Cho đến khi công chúa Chiêu Hòa bước lên, đưa cho Tiêu Chí một chén rượu:
“Tử Xuyên ca ca, chúng ta đến đây để vui chơi, cớ sao huynh cứ nhìn chằm chằm cái vũ cơ vừa ngu vừa xấu này?”
Tiêu Chí nhận lấy chén rượu, bỗng mỉm cười. Hắn quay sang nhìn mụ điển sự, giọng thờ ơ hỏi:
“Bao nhiêu tiền thì có thể mua nàng một đêm?”
3
Phụ nữ ở giáo phường, chẳng khác nào kỹ nữ, không có quyền lựa chọn.
Tiêu Chí chọn ta, đó là vinh dự của ta. Dù lúc đó ta nghĩ rằng hắn hoặc là điên, hoặc là mù.
Hắn bắt ta múa suốt đêm.
Tấm lụa nhẹ từng lớp rơi xuống, rồi lại từng lớp mặc lên, rồi lại từng lớp rơi xuống.
Còn Tiêu Chí ngồi bên cửa sổ, đôi mắt đen như đêm chỉ nhìn chằm chằm lên bầu trời trăng sáng, chẳng hề để ý đến ta.
Trăng thật tròn, giống hệt đêm hội đèn lồng bốn năm về trước.
Khi ấy, Tiêu Chí mặc chiếc áo dài vá chằng vá đụp, đứng dưới ánh đèn rực rỡ. Đôi tay thon dài như trúc của hắn cầm bút, thoải mái viết từng câu đố trên giấy tuyên thành.
Hắn đã thắng được chiếc đèn hoa hải đường mà ta yêu thích nhất. Nhưng chủ quán không bán, quyết giữ nó làm phần thưởng cho câu đố đèn lồng.
Ta đứng chờ mãi suốt nửa canh giờ, khi Tiêu Chí vừa cầm lấy nó, ta liền nhảy ra:
“Ta ra một trăm lượng, ngươi bán chiếc đèn này cho ta được không?”
Tiêu Chí ngẩn người, rồi từ chối:
“Không bán.”
Ta không vui, chỉ vào mấy chỗ vá trên áo hắn:
“Một trăm lượng có thể mua được nhiều bộ y phục mới đấy, sao ngươi không bán?”
Tiêu Chí mặt đỏ bừng, lạnh lùng bỏ lại một câu: “Ta không bán,” rồi quay người đi thẳng.
Ta xưa nay vốn bướng bỉnh, muốn thứ gì là không dễ dàng từ bỏ, huống hồ ta đã đứng chờ trong gió lạnh lâu đến vậy… Cuối cùng, ta theo Tiêu Chí về nhà.
Nhà của Tiêu Chí còn tồi tàn hơn cả bộ y phục rách rưới trên người hắn.
Ta tự tin móc ra mười tấm ngân phiếu, mỗi tấm một trăm lượng, nhưng không may bị cửa kẹp vào ngón tay.
Tiêu Chí toan đóng cửa lại cố ngăn ta ngoài cổng, nhưng ta vươn tay chặn lại, thế là bị kẹp trúng.
Ta trông Tiêu Chí bằng ánh mắt đáng thương, rồi ngay lập tức òa khóc toáng lên.
Tiêu Chí đau đầu, đành bồi thường cho ta chiếc đèn hoa hải đường.
Ta thậm chí không kịp lau nước mắt, ôm lấy chiếc đèn mà chạy mất, sợ rằng chỉ cần chậm một bước hắn sẽ hối hận.