…
Tiếng gõ cửa “cộc cộc” làm gián đoạn dòng suy nghĩ của ta, công chúa Chiêu Hòa cuối cùng cũng không nhịn được, đến trước cửa gõ nhẹ.
“Tử Xuyên ca ca, nàng chẳng qua chỉ có đôi mắt giống Thẩm Đường mà thôi, nếu huynh thích, ta có thể giúp huynh móc chúng ra mang đi, có được không?”
“Ta đã sớm quên mất hình dáng của Thẩm Đường rồi,” giọng Tiêu Chí nhàn nhạt:
“Ngược lại, khó cho công chúa còn nhớ đến nàng.”
“Nàng ta nhảy múa vui vẻ thế này…”
Hắn lại nhìn ta:
“Nếu Thẩm Đường biết công chúa nói nàng giống mình, e rằng nàng sẽ tức giận đến mức bật nắp quan tài mà ngồi dậy.”
Phải, tiểu thư kiều diễm Thẩm Đường, người được yêu chiều vô hạn, nếu biết mình có ngày rơi vào cảnh làm kỹ nữ, chắc chắn sẽ rút kiếm mà cắt cổ tự sát!
Nhưng ta vẫn còn sống.
Ta phải sống. Sống để tự tay đưa công chúa Chiêu Hòa, kẻ đã hại chết gia đình ta, xuống địa ngục!
4
Sau khi trời tối, Tiêu Chí lại đến.
Nhưng lúc ấy ta đã có khách.
Lão đại lý tự khanh quá tuổi năm mươi, bắt ta quỳ trên đá vụn mà hát điệu ca dâm đãng, còn hắn cầm một chiếc roi mềm, quất mạnh vào người ta, làm y phục trên thân rách bươm.
Ta không chau mày lấy một lần, vẫn giữ giọng đều đều mà hát:
“Uyên ương vui nước, hoa sen ướp chăn bông. Trăm điều mê xuân mộng, trên váy vương thạch lựu…”
Lão đại lý tự khanh cười khả ố, bàn tay to lớn béo mập của hắn lướt từ vai xuống dọc theo da thịt ta.
Chính lúc đó, Tiêu Chí xông vào, đôi mắt đen vốn điềm tĩnh giờ đây tràn đầy kinh ngạc và phẫn nộ.
“Cút ra ngoài!”
Tiêu Chí lạnh lùng nói.
Lão đại lý tự khanh giật mình, vội vàng nhấc chân bỏ đi.
Ta cũng định bước ra theo thì Tiêu Chí chặn ta lại:
“Ngươi đi đâu?”
Ồ, ta không cần phải cút sao? Thế là ta đứng yên tại chỗ không nhúc nhích.
Trong khoảnh khắc, Tiêu Chí cởi áo ngoài của hắn, khoác lên vai ta.
Cảm giác ấm áp, cùng mùi hương quen thuộc, bao trùm lấy ta. Mũi ta bất giác cay xè.
Những vị khách tới đây đều chỉ muốn ta cởi bỏ y phục, đây là lần đầu tiên có người chủ động giúp ta mặc thêm áo.
Ta suy nghĩ một chút, rồi không chắc chắn lắm, hỏi hắn:
“Đại nhân còn muốn xem nô gia nhảy múa không?”
Ta lùi lại một bước, nhón chân, định khởi thế múa, nhưng Tiêu Chí vươn tay giữ chặt ta, ép ngồi xuống chiếc ghế gấm bên cạnh.
“Ngồi yên.”
Tiêu Chí vươn tay, nắm lấy cổ chân ta.
Ngón tay hắn run nhẹ.
Ban đầu ta không hiểu, nhưng rồi nhanh chóng nhận ra.
Dù khách đến giáo phường đều là quyền quý, nhưng sở thích kỳ lạ chẳng phải hiếm. Ví dụ như vị đại lý tự khanh vừa nãy, ưa thích việc dùng roi đánh người. So với điều đó, Tiêu Chí chỉ đơn giản là thích chân, thực chẳng có gì lạ lẫm.
Hơn nữa, ta nhớ hắn trước đây rất thích nâng niu bàn chân ta trong tay, hoặc đặt chúng trong lòng.
“Thuốc ở đâu?”
Tiêu Chí hỏi.
Ta giật mình, chỉ về phía chiếc hộp gỗ nhỏ bên giường.
Tiêu Chí quay người lấy chiếc hộp, mở ra lấy một bình thuốc, dùng ngón tay đào chút cao thuốc, rồi nhẹ nhàng bôi lên những vết thương trên chân ta.
“Sao lại bị thương nhiều thế này?”
Lý do thì có vô vàn, như lúc luyện vũ bị trật chân, bị khách nhân đánh, hay tự ngã… Lâu ngày chồng chất, trên thân ta chẳng còn mảnh da nào lành lặn.
Điều ta thắc mắc là vì sao hắn lại quan tâm đến một vũ cơ hèn mọn như ta?
“Ngươi khiến ta nhớ đến một người,”
Tiêu Chí trầm giọng đáp, lúc đó ta mới nhận ra mình đã vô tình hỏi thành tiếng suy nghĩ trong lòng.
“Nàng ngang ngược, không biết lý lẽ, cứ thế xông vào cuộc sống của ta, khiến mọi thứ trở nên hỗn loạn.”
Hắn là đang nói về ta.
Về ta của ngày trước.
Khi ấy, sau khi ôm đèn hoa hải đường chạy về nhà, ta mới nhớ ra mình chưa đưa ngân phiếu cho hắn, nên ngày hôm sau lại tìm đến.
Hắn đang ôm một bó rơm khô, sửa lại mái nhà.
“Này!”
Ta đứng dưới đất gọi lên:
“Bỏ cái nhà rách này đi, ta tặng ngươi một căn nhà mới nhé!”
Tiêu Chí nhìn xuống ta, ánh mắt lạnh lùng như nước:
“Không cần.”
“Vậy ngươi cần gì? Vàng bạc châu báu, thê thiếp mỹ miều, ngươi cứ nói!”
“Chẳng cần gì cả!”
“Không được, ta không bao giờ nhận không của ai thứ gì. Ngươi tặng ta đèn hoa, ta cũng phải tặng ngươi một món quà.”
Tiêu Chí lại nhìn ta, bỗng nở nụ cười:
“Lên đây, giúp ta sửa mái nhà!”
Nụ cười của hắn đẹp vô cùng, tựa như nắng chiếu trên tuyết, làm ta trong giây lát lòng rối bời, lập tức lấy đà bay lên mái nhà.
Ý ta là muốn như con công giương cánh, để hắn khen ngợi một câu, nhưng khi chân vừa chạm xuống, ta đứng không vững, giẫm sập cả mái nhà. Ta từ nhỏ theo cha học võ, từ độ cao ấy nhảy xuống vẫn có thể đứng vững, nhưng Tiêu Chí thì khổ.
Hắn bị ngã gãy chân trái.
Hắn ngẩn người. Ta thì chết đứng.
Sau đó, Tiêu Chí cà nhắc, một tay cầm chổi, một tay đuổi ta ra ngoài.
Ta có chút hổ thẹn, để lại mười tấm ngân phiếu rồi lủi thủi về nhà.
Một thời gian dài sau đó, ta không dám đến tìm hắn nữa.
Giờ nghĩ lại, gặp ta đúng là khởi đầu cho những bất hạnh của hắn.
Vậy nên, vào đêm trước khi phủ tướng quân bị truy diệt, khi ta đưa cho hắn bức thư hưu thê, hắn không ngoảnh lại mà lập tức rời đi.
Đó có lẽ là điều đúng đắn nhất mà ta từng làm với hắn.
5
Chiếc đồng hồ cát chầm chậm xoay vòng.
Ta nhìn Tiêu Chí, người vẫn đang cẩn thận bôi thuốc cho ta:
“Tiêu đại nhân, ngài nên đi rồi.”
Tiêu Chí tỏ vẻ khó hiểu.
Ta chỉ vào đồng hồ cát:
“Thời gian ta tiếp khách là cố định, thời gian của đại lý tự khanh đã hết… ta phải chuẩn bị tiếp đón vị khách tiếp theo.”
Sắc mặt Tiêu Chí lập tức trầm xuống.
“Ngươi bị thương nặng thế này, vẫn muốn tiếp tục tiếp khách?”
Không biết có phải do ta tưởng tượng không, nhưng giọng hắn hình như có chút run rẩy.
Ta khẽ cười:
“Mỗi cô nương ở giáo phường đều như vậy.”
Bất kể bị thương nặng thế nào, mệt mỏi ra sao, chỉ cần khách nhân điểm tên, đều phải gắng gượng mà tiếp đón với nụ cười trên môi.
Đó là con đường duy nhất để sống sót.
“Là ai?”
Ta chưa kịp hiểu.
Tiêu Chí nói tiếp:
“Khách tiếp theo của ngươi là ai? Bảo hắn cút đi! Đêm nay ngươi đã bị ta bao rồi.”
“Điều đó e là không được!”
Giọng nói của Triệu Dực vang lên khi hắn bước qua bậc cửa.
Hắn cởi áo choàng trên người, điềm nhiên đưa cho ta, ánh mắt nhìn Tiêu Chí mang theo vẻ trêu đùa:
“Điệu vũ của Thập Nhị cô nương, khắp kinh thành không ai sánh bằng, ta đã mong đợi đêm nay lâu lắm rồi.”
Tiêu Chí chậm rãi đứng dậy.
Bóng lưng cao gầy của hắn tựa như thanh kiếm sắp rút khỏi vỏ, chứa đầy uy nghiêm.
Dù đã ở chức nhị phẩm, nhưng so với hoàng tộc, hắn vẫn chưa bằng.
Ta cảm thấy cổ họng mình thắt lại, lại lần nữa thúc giục:
“Tiêu đại nhân, ngài nên đi rồi.”
Tiêu Chí lạnh lùng nhìn ta một cái, mạnh tay ném lọ thuốc xuống đất rồi hậm hực rời đi.
“Thẩm Đường, quả thật ngươi có bản lĩnh.”
Triệu Dực cười khẩy, ánh mắt cong cong như một con hồ ly đáng ghét:
“Chỉ vài lời đã khiến một người như Tiêu Chí, bình thường như bồ tát không buồn không giận, nay lại nổi trận lôi đình.”
Ta cúi người nhặt lọ thuốc lên:
“Thẩm Đường đã chết, nay ta chỉ là Thập Nhị cô nương của giáo phường. Vương gia nếu còn gọi nhầm tên nữa, thì xin đừng đến đây nữa.”
Thấy ta nổi giận, Triệu Dực liền thu lại vẻ bông đùa:
“Chìa khóa đã lấy được chưa?”
Ta đưa cho Triệu Dực chiếc chìa khóa vừa trộm được từ người đại lý tự khanh:
“Khi nào hành động?”
“Đêm nay.”
Ta khẽ mỉm cười.
Ba năm nhẫn nhục, cuối cùng ngày báo thù cũng đã đến.
Ba năm trước, đại lý tự khanh dẫn người đến khám xét phủ tướng quân. Hắn thấy mẹ ta nhan sắc mặn mà, liền sinh lòng dâm tà. Mẹ ta không chịu khuất phục, bị hắn đẩy xuống hồ nước lạnh, cùng đứa trẻ trong bụng chưa tròn tháng chết chìm trong bùn lầy.
Ba năm sau, nửa đêm đại lý tự bốc cháy.