Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Cổ Đại CƯỢC LÒNG NGƯỜI Chương 2 CƯỢC LÒNG NGƯỜI

Chương 2 CƯỢC LÒNG NGƯỜI

10:55 sáng – 09/11/2024

04

Mạnh Vân Thư xuất thân từ Hầu phủ, là một trong số ít những tài tử trẻ tuổi của kinh thành, lại là thanh mai trúc mã của Gia Vận công chúa, hai người đã định thân từ đầu năm.

Kinh thành ai mà không biết tình cảm sâu đậm giữa Mạnh tiểu Hầu gia và Gia Vận công chúa.

Gia Vận công chúa chỉ cần ho nhẹ một tiếng, hắn ta lập tức mang lê chưng đường đến phủ công chúa.

Gia Vận công chúa chỉ cần nói một tiếng “thích”, hắn ta liền bỏ ra ngàn vàng chỉ để đổi lấy một nụ cười của nàng ta.

Tình ý ấy, sự thiên vị ấy, khiến không biết bao nhiêu tiểu thư chưa xuất giá phải ngưỡng mộ.

Dù là lúc này—

Bạn thân bị trêu đùa như thế, nhưng khi đối diện với người trong lòng, hắn ta lại chỉ giữ vẻ mặt nghiêm túc, ngữ điệu chẳng còn sự nghiêm khắc khi nói với ta: “Gia Vận, Nguỵ công tử là người tài, nàng không nên đùa giỡn với hắn như vậy.”

Lấy chân tình ra đặt cược, qua lời hắn ta lại trở thành trò đùa cợt nhẹ nhàng.

Thế nhưng, lời khuyên bảo thiện ý này, dưới bao nhiêu ánh mắt dõi theo, lại thành ra lời trách móc.

Huống hồ.

Việc hắn ta xuất hiện cùng Nguỵ công tử ở kỹ viện, làm sao Gia Vận có thể không suy nghĩ?

Quả nhiên.

Nghe thấy lời hắn ta, đôi mắt phượng của Gia Vận công chúa hơi híp lại, nàng ta cười lạnh: “Sao? Chẳng lẽ ngươi cũng đã vừa ý Thanh Âm cô nương kia rồi?”

“Tất nhiên là không!”

Mạnh Vân Thư bước lên một bước, nóng lòng muốn giải thích với Gia Vận, nhưng lại bị nàng ta tránh đi.

Gia Vận lạnh lùng nhìn hắn ta: “Hôm nay là ta nhiều chuyện rồi, làm phiền Mạnh tiểu Hầu gia dạo chơi kỹ viện.”

Lời nàng ta nói ra đầy chua chát và vô tình.

Trong mắt Mạnh Vân Thư thoáng hiện vẻ tổn thương, nhưng hắn ta vẫn nhẫn nại giải thích,  trông có chút bất đắc dĩ: “Lần này ta đi là nhờ bạn bè gửi lời, cũng đâu có vào trong, phải không? Còn nàng… Thôi được rồi, ta sẽ xin lỗi Ngụy Tử Lăng sau, chuyện này coi như qua đi.”

“Hừ! Chúng ta còn chưa thành hôn đâu, đừng có lo chuyện của bổn cung!”

Gia Vận hừ lạnh một tiếng, vung tay áo, quay đầu đi, kiêu ngạo và lạnh lùng.

Tiếng động nơi này không nhỏ.

Khi ta đến, không tránh mặt người khác, lúc này có vài kẻ to gan, cố ý hoặc vô tình đưa mắt nhìn về phía này.

Dù tính tình Mạnh Vân Thư có tốt đến đâu, hắn ta vẫn là công tử xuất thân từ Hầu phủ, từ nhỏ được tôn quý nuông chiều, chịu sao nổi sự mất mặt thế này, nhìn quanh thấy có người dòm ngó, cuối cùng cũng không nhịn được, quay người rời đi.

Hắn ta vừa mới đi không lâu.

Gia Vận đã quay đầu lại, thấy hắn ta thực sự bỏ đi, vừa tức giận vừa buồn bã, nắm chặt khăn tay, oán trách:

“Hắn không buồn giải thích cho ta mà cứ thế đi sao?  Chỉ vì một tên ăn chơi mà lại đi theo vào kỹ viện?”

Nhìn thấy vành mắt nàng ta hơi đỏ, Nguyệt Thiền hiểu nàng ta đàng quá tức giận, liền vội vàng tiến lên trấn an:

“Điện hạ, tình cảm của Mạnh tiểu Hầu gia dành cho người, chúng nô tỳ đều nhìn thấy, trong lòng ngài ấy nhất định chỉ có người!”

Gia Vận không đáp, trong cơn giận dữ lại ném một bộ trà cụ, tiếng đồ sứ vỡ vang lên loảng xoảng, sau đó nàng đứng lên, cúi đầu nhìn xuống.

Xe ngựa của Mạnh phủ đã khuất dần trong bóng đêm.

Nàng ta nhìn chăm chăm, bàn tay thõng bên cạnh nắm chặt lại.

Nhìn thấy vậy, ta bỗng lên tiếng.

“Điện hạ, chúng ta có muốn thử cược một lần về chân tình của Phò mã không?”

05

“Gì cơ?”

Nghe ta nói vậy, Gia Vận giật mình, phản ứng đầu tiên là từ chối: “Không cần, hắn không thích bị trêu đùa như vậy.”

Nguyệt Thiền cũng trừng mắt nhìn ta: “Thu Ảnh, ngươi có ý gì, sao dám đem vị Phò mã tương lai ra làm trò cá cược!”

Ta cảm thấy thật nực cười.

Phò mã tương lai thì là mệnh, còn sinh mạng của người khác thì không phải sao?

Người khác chỉ đáng trở thành món đồ chơi trong tay họ sao?

Nhưng bề ngoài, ta giữ vẻ bình tĩnh, ôn hòa nói: “Ta tất nhiên là vì nghĩ cho công chúa.

“Ta từng nghe nói, nam tử trước khi thành thân thì trăm bề quan tâm, ngàn cách lấy lòng, nhưng sau khi cưới thì lại lạnh nhạt, thờ ơ.

“Trong Kinh Thi cũng có câu: ‘Sĩ chi đam hề, do khả thoát dã; nữ chi đam hề, bất khả thoát dã’.

“Công chúa cao quý tôn nghiêm, xứng đáng với người trượng phu chân chính hết lòng yêu thương.

“Nếu Mạnh tiểu Hầu gia không một lòng một dạ với công chúa, thì sao công chúa có thể gả cho ngài ấy được?”

“Ngươi—Mạnh tiểu Hầu gia tất nhiên là toàn tâm toàn ý với công chúa rồi!”

Nguyệt Thiền cười lạnh, phản bác ta.

Ta cũng không tranh cãi với Nguyệt Thiền, chỉ nhìn về phía công chúa đang ngồi trầm ngâm, rồi nói thêm một câu: “Chỉ là thử lòng mà thôi, nếu thật sự yêu thương công chúa, giải thích đôi chút sau này ắt sẽ hiểu.”

Lời vừa dứt, không gian yên lặng một lát.

“Ngươi định làm thế nào?” Công chúa ngẩng đầu nhìn ta, trong mắt vẫn có chút do dự, nhưng cuối cùng nàng cũng quyết định thử một lần.

“Công chúa, vạn vạn lần không nên—” Nguyệt Thiền vội vã nói.

Nhưng Gia Vận không nghe, bảo: “Thu Ảnh, nói đi.”

Ta mỉm cười nhè nhẹ.

Vở kịch hay.

Rốt cuộc cũng sắp bắt đầu.

06

Ta đảo mắt nhìn quanh một vòng, nhưng chưa vội nói.

Gia Vận hiểu, ở đây quá nhiều người nhìn ngó, bèn đứng dậy nói: “Về phủ!”

Ta và Nguyệt Thiền theo sau nàng ta rời khỏi Thiên Kim Đài.

Trên đường về phủ công chúa, Nguyệt Thiền dõi theo ta một hồi lâu, ánh mắt lộ rõ vẻ chán ghét và địch ý.

Ta khẽ nheo mắt, trong lòng nhất thời không đoán được Nguyệt Thiền đang định làm gì nên cũng im lặng.

Tâm trạng cảnh giác của ta đạt tới đỉnh điểm.

Dù sao, trên người ta cũng đang mang một bí mật.

Bí mật ấy đủ khiến đầu ta rơi khỏi cổ.

Nửa canh giờ sau, xe ngựa dừng lại trước cửa phủ công chúa.

Lúc này trời đã tối đen, Mã quản sự  đang đứng chờ ở cửa, thấy chúng ta về, nam nhân trung niên vạm vỡ vội vàng bước tới bẩm báo: “Điện hạ, Mạnh tiểu Hầu gia vừa mới đến.”

“Hắn tới làm gì?”

Gia Vận lúc này vẫn còn đang bực bội, bước nhanh vào trong với vẻ hờn dỗi.

Mã Quản sự liếc nhìn chúng ta, lập tức đuổi theo sau công chúa để giải thích:

“Mạnh tiểu Hầu gia đã mang đến lô trang sức mà điện hạ thích từ trước, trong đó còn có ngọc bội do chính tay ngài ấy khắc, nói là để tạ lỗi với điện hạ.”

Nghe vậy, bước chân của nàng khựng lại, nàng ta hơi nghiêng đầu hỏi: “Thật sao?”

“Ây dà, tất nhiên là thật, đồ đạc đã được để trong phòng điện hạ, nếu không tin thì về xem là biết liền.” Mã  Quản sự cười đến nỗi những nếp nhăn trên mặt đều hiện rõ.

Gia Vận suy nghĩ một lúc, liếc qua quản sự, dường như có chút nguôi giận: “…Cũng coi như hắn có lòng.”

Thấy vậy, Nguyệt Thiền quay đầu nhìn ta một cái, ánh mắt sắc bén: “Ta sớm biết ngươi là kẻ không an phận, ngươi cố tình muốn chia rẽ tình cảm giữa công chúa và Phò mã, chẳng lẽ là để mong được làm thiếp sao?”

Ta chỉ cảm thấy nực cười.

Ai cũng ham một nam nhân sao?

Nhưng ta không ngại để nàng ta hiểu lầm thêm.

Vì vậy ta cố tình tiến lại gần, nhẹ nhàng nói: “Ngươi và ta đều là cung nữ thân cận của công chúa, chẳng lẽ ngươi không có suy nghĩ làm thiếp sao?”

“Ngươi—”

Mắt Nguyệt Thiền trợn trừng, lửa giận bừng lên trong mắt, lập tức giơ tay lên: “Đồ tiện nhân!”

“Dừng lại! Các ngươi cãi nhau cái gì thế?”

Đúng lúc ấy, công chúa quay đầu lại, thấy bầu không khí căng thẳng giữa chúng ta, nàng ta bèn quát lớn.

Nguyệt Thiền hậm hực chỉ vào ta mà tố cáo: “Điện hạ, tiện tỳ này vừa nói muốn leo lên giường của Mạnh tiểu Hầu gia! Nô tỳ không nhịn được mới định đánh nàng ta!”

Nghe thấy vậy, Gia Vận nhíu mày, ánh mắt đầy vẻ nghi ngờ nhìn ta.

Ta lộ vẻ kinh ngạc: “Nguyệt Thiền, ngươi cớ gì lại vu oan cho ta như thế!”

Ba năm vào phủ, ta chưa từng liếc nhìn Mạnh tiểu Hầu gia một cái, đối với những lời đồn trong cung, thái độ của ta cũng vô cùng thản nhiên.

Trước đây Gia Vận cũng từng thăm dò, và nhận được câu trả lời khiến nàng ta hài lòng.

Nhưng Nguyệt Thiền là người lớn lên bên cạnh nàng ta từ nhỏ, chắc chắn sẽ không bịa đặt.

Thấy công chúa đã nghi ngờ, ta liền quỳ xuống: “Điện hạ, nô tỳ tuyệt đối không hề có ý nghĩ đó. Nếu điện hạ không tin, nô tỳ nguyện rời khỏi phủ, vĩnh viễn không quay lại kinh thành!”

Lời nói dứt khoát vang lên.

Gia Vận mím môi, nghi ngờ trong mắt cũng dần tan biến, nàng ta cúi người kéo ta đứng dậy: “Thôi được rồi, bổn cung tất nhiên tin ngươi.”

“Điện hạ—” Nguyệt Thiền bước lên một bước, định nói thêm nhưng bị Gia Vận cắt ngang:

“Nguyệt Thiền, ngươi theo ta nhiều năm rồi, sao còn lòng dạ nhỏ nhen như vậy?  Ngươi và Thu Ảnh đều là cung nữ thân cận bên ta, không được tùy tiện nghi kỵ nhau!”

Chỉ một câu, Gia Vận đã biến sự trung thành của Nguyệt Thiền thành ganh ghét và ghen tuông.

Mặt Nguyệt Thiền đỏ bừng, ánh mắt căm hận nhìn ta càng thêm sâu.

Nói xong, Gia Vận cùng ta bước vào trong, đi được vài bước, nàng ta bỗng lên tiếng:

“Thu Ảnh, chuyện thử lòng thôi bỏ đi. Đám cưới cũng sắp đến rồi, ta cũng không muốn làm hắn tổn thương.”

Ánh mắt ta lóe lên, biết rằng chỉ mỗi chuyện tối nay chưa chắc đã đủ khiến nàng ta quyết tâm, bèn khẽ đáp “Dạ”.

Thì ra nàng ta cũng biết, thử lòng sẽ làm tổn thương người khác.

Nhưng chẳng phải nàng ta luôn coi việc này như một trò chơi sao?

Bây giờ trò chơi đã bắt đầu.

Ta tuyệt đối sẽ không dễ dàng để nàng ta thoát ra.

07

Hôn kỳ giữa công chúa và Mạnh Vân Thư được định vào tháng Mười.

Từ giờ đến lúc đó còn ba tháng.

Trong phủ công chúa đã sớm bắt đầu chuẩn bị, Nguyệt Thiền ngày ngày đi sớm về muộn, không biết bận rộn việc gì.

Ta dò hỏi vòng vo nhưng nàng ta chẳng hé lộ điều gì, trong lòng dần nảy sinh một dự cảm chẳng lành.

Nguyệt Thiền là người nhạy bén lại hết lòng vì chủ, không thể không đề phòng việc nàng ta nhận ra điều gì đó.

Những ngày này cứ thế trôi qua cho đến một đêm nọ.

Khi ta vừa bước tới cửa phòng công chúa, liền nghe thấy giọng điệu đầy kích động của Nguyệt Thiền: “Điện hạ, Thu Ảnh nàng ta—”

Lời còn chưa dứt thì “rầm” một tiếng, cửa đột ngột bật mở.

Người bên trong quay lại nhìn ta.

Thấy ta xuất hiện, tiếng trò chuyện lập tức ngừng bặt.

Nguyệt Thiền nhìn ta đầy chán ghét, vừa mở miệng liền kêu: “Thanh—”

Tim ta chợt đập mạnh, ta vội bước nhanh vào trong, tranh nói trước Nguyệt Thiền một bước:

“Điện hạ, nô tỳ vừa thấy Mạnh tiểu Hầu gia tư tình với một cô nương!”

“Cái gì?”

Nghe vậy, Gia Vận bỗng đứng phắt dậy.