Để chu toàn, ta để lại một phong thư, tự xin nhường vị trí cho người tài.
Con dấu và lệnh bài các chủ của Vân Y Các, ta cũng cùng để lại, đè lên phong thư ấy.
Rồi, vào đêm khuya tĩnh mịch, khi mọi người đã say giấc, ta lặng lẽ xuống núi.
04
Mọi người trong Bích Vân Tông đến hôm sau mới phát hiện Mộc Tuyết Ương đã rời đi.
Liên quan đến việc các chủ từ chức, đương nhiên phải báo cho chưởng môn tương lai Sở Dịch biết.
Vài người thân cận với Mộc Tuyết Ương tỏ ra lo lắng: “Tuyết Ương chưa từng hành tẩu giang hồ, võ công cũng không giỏi, một mình xuống núi e rằng nguy hiểm. Giờ muội ấy chắc chưa đi xa, chi bằng phái người mau chóng tìm kiếm, ngầm bảo hộ muội ấy một chút.”
Sở Dịch cầm bức thư, nét mặt không lộ vui buồn. Hồi lâu mới mở lời:
“Đừng nuông chiều muội ấy. Muội ấy vô trách nhiệm như vậy, nói đi là đi, nếu có xảy ra chuyện gì cũng để muội ấy rút ra bài học.”
Mọi người không nói gì.
Vài người biết chuyện muốn nói vài lời công đạo cho Mộc Tuyết Ương, nhưng lại sợ đắc tội Sở Dịch, đành giữ im lặng.
Có lẽ thấy vẻ mặt khác nhau của mọi người, giọng điệu của Sở Dịch dịu đi đôi chút:
“Không cần quá lo lắng. Muội ấy là thiên tài của Vân Y Các, một thân độc công và y thuật độc bộ giang hồ, lại có võ công, sẽ không xảy ra chuyện gì đâu. Hơn nữa, Tuyết Ương nhút nhát, không dám đi xa đâu. Cùng lắm mười ngày, muội ấy nguôi giận rồi sẽ trở về.”
Nói xong câu này, Sở Dịch cảm thấy trái tim mình đột nhiên đập mạnh một cái, một cảm giác như có gì đó sắp vượt ngoài tầm kiểm soát tràn ngập trong lòng.
Hắn ra sức bỏ qua cảm giác ấy.
Nhiều năm sau, mỗi lần nhớ lại đêm đó, Sở Dịch chưa từng một giây nào không hối hận về sự chậm chạp hôm đó.
Tại sao lại để nàng rời đi? Tại sao không lập tức đuổi theo? Tại sao… lại bỏ lỡ nàng như vậy?
05
Điểm đến đầu tiên của ta là Thục Châu.
Bằng hữu tốt nhất của ta, Thiết Hoa, hiện đang sống ở đó.
Phụ thân của Thiết Hoa là một thợ rèn. Để chấn hưng nghề nghiệp gia tộc, ông đã đưa Thiết Hoa vào Bích Vân Tông để chuyên tâm học thuật rèn đúc.
Thiết Hoa cũng không phụ lòng ông, nàng ấy tốt nghiệp với thành tích đứng đầu về thuật rèn đúc rồi trở về quê hương.
Giờ đây, nàng ấy đã trở thành bậc thầy đúc binh khí danh tiếng nhất Thục Châu.
Ta và nàng, mấy năm chưa gặp, thật sự rất nhớ mong.
Rốt cuộc, sau mười ngày vội vàng đường dài, ta cũng đã tới Thục Châu.
Trên đường gặp ba lần sơn tặc, lạc vào bốn quán trọ lừa đảo.
Nhưng may thay, ta mang theo đủ loại mê dược, độc dược, lần nào cũng thoát hiểm bình an, còn học được thêm không ít kinh nghiệm sinh tồn trong giang hồ.
Quả thật không uổng chuyến đi này.
Khi ta xuất hiện trước mặt Thiết Hoa, nàng ấy không nhận ra ta. Vì để tiện hành tẩu, ta đã dịch dung.
Khi ta gỡ chiếc mặt nạ da người xuống, ban đầu Thiết Hoa còn ngỡ ngàng, sau đó liền vui mừng chạy đến ôm chặt ta, nước mắt suýt trào ra:
“Tiểu nha đầu này, bảo muội đến chơi bao nhiêu lần rồi, sao bây giờ mới chịu đến!”
Nói rồi, nàng ấy lại hơi giận, buông ta ra, trêu chọc: “Là ngọn gió nào đã đưa đại các chủ Mộc gia đến đây? Nơi hàn xá này nào dám đón tiếp?”
“Ta đâu còn là các chủ nữa.” Ta ôm nàng ấy, cọ má nàng.
“Chuyện là sao?”
Ta kể ngắn gọn chuyện Sở Dịch từ hôn, nàng ấy liền quay vào nhà lấy ra một chiếc búa lớn.
“Đi thôi, đi thôi, ta cùng muội quay về, xem ta không đập vỡ đầu hắn mới lạ.” Thiết Hoa tức giận nói.
Ta bật cười ngăn nàng ấy lại: “Ta nào phải đến tìm tỷ để đòi công đạo.”
Ngày rời đi còn có chút bực bội, nhưng sau mười ngày đường dài, ngắm nhìn trời cao đất rộng, thật ra ta đã thông suốt rồi.
Sở Dịch lòng không có ta, hắn khao khát được kết hôn với một nữ tử khiến hắn thật lòng rung động, đó là chuyện quá đỗi bình thường.
Hắn có thể thẳng thắn nói với ta, ở một khía cạnh nào đó cũng là có trách nhiệm với ta.
Nếu không, chờ đến khi thành thân rồi mới để ta biết hôn sự này chỉ là sự khoan nhượng và thỏa hiệp của huynh, thì thật sự sẽ không còn đường quay lại nữa.
Thiết Hoa nghe ta nói xong, sắc mặt có chút phức tạp:
“Ta không nghĩ Sở Dịch thật sự vô tình với muội.”
“Hắn sẽ hối hận.” Thiết Hoa quả quyết, rồi lại chán ghét lắc đầu, “Thôi, mặc kệ hắn có hối hận hay không, từ nay chúng ta không để ý đến hắn nữa.”
Ta gật đầu.
“Người cũ không đi, người mới chẳng tới. Giờ ta cũng hiểu tại sao hắn đột nhiên đến chỗ ta đặt binh khí rồi.” Thiết Hoa nháy mắt với ta.
Ta bị nàng ấy làm cho mờ mịt: “Ai đã đến?”
Đúng lúc ấy, một công tử áo xanh bước ra từ tiệm của nàng, cắt ngang cuộc trò chuyện của chúng ta.
Huynh ấy mỉm cười chào ta: “Tiểu Tuyết Nhi, đã lâu không gặp.”
Huynh ấy có vài phần quen thuộc, nhưng ta nhất thời chưa nhớ ra là ai.
“Tiểu Tuyết Nhi đã quên ta rồi sao?” Người đó có vẻ hơi ấm ức, “Ta là Dạ Trần Uyên.”
Dạ Trần Uyên?
Thiếu chủ của Dạ gia bảo, gia tộc đúc khí nổi danh – Dạ Trần Uyên?
06
Đến Thục Châu, dĩ nhiên là ta ở tại nhà Thiết Hoa.
Nhưng nàng ấy lại mời cả Dạ Trần Uyên cùng ở, còn sắp xếp chúng ta ở hai sân viện liền kề.
Thiết Hoa nói, Dạ Trần Uyên lần này đến Thục Châu, là vì ta mà đến.
Ta nghi ngờ nàng ấy bị mê loạn mất trí rồi.
Quả thật là lời lẽ kinh động lòng người.
Ta và Dạ Trần Uyên nào có quen thân, chỉ là lúc nhỏ từng có vài lần gặp gỡ mà thôi.
Khi ấy, phu nhân của Dạ gia bảo, tức mẫu thân của huynh ấy, bị bệnh, đến Bích Vân Tông để chữa trị. Huynh ấy cũng đi theo, sống và học tập cùng chúng ta một thời gian mà thôi.
Sau đó, bệnh của mẫu thân huynh ấy đã khỏi, và huynh ấy cũng quay về.
Khi ấy, vì nể mặt phụ thân ta, ta khá chăm sóc huynh ấy, việc gì cũng gọi huynh cùng làm, quan hệ của chúng ta cũng không tệ.
Nhưng dẫu có tốt đến mấy, nói cho cùng cũng chỉ là một năm ngắn ngủi mà thôi.
Bao nhiêu năm trôi qua, ta cũng đã quên mất huynh ấy, chắc huynh ấy cũng vậy. Còn nói gì đến việc vì ta mà đến đây?
Chỉ là trùng hợp mà thôi.
“Vậy muội giải thích đi, tại sao thiếu chủ của gia tộc đúc binh khí nổi danh nhất giang hồ lại chạy đến tiệm nhỏ của ta để mua đồ? Ở Dạ gia bảo, thứ binh khí tinh xảo nào mà không làm được?” Thiết Hoa chống nạnh nói.
“Theo ý tỷ nói, hẳn là tài nghệ đúc binh của tỷ đã thu hút huynh ấy, nên huynh ấy mới đến Thục Châu, mượn cớ mua đồ để được tận mắt ngắm phong thái của tỷ.” Ta cười ranh mãnh.
Thiết Hoa giận đến nhảy dựng lên: “Khi muội xuất hiện, đôi mắt hắn sáng còn hơn lửa luyện thiết. Hắn gọi muội ba tiếng Tiểu Tuyết Nhi, giọng điệu ngọt ngào dính hơn cả bánh đường!”
“Thuở nhỏ hắn đã thích muội, chỉ là muội lúc ấy một lòng để ý đến Sở Dịch nên không để tâm mà thôi! Muội đợi đấy, ta sẽ tìm chứng cứ cho muội xem.”
07
Phương thức tìm chứng cứ của Thiết Hoa là nói muốn dẫn chúng ta đi dự lễ hội Đốt Đuốc ở Thục Châu, nhưng giữa đường thì bỏ ta và Dạ Trần Uyên lại, lấy cớ có đơn hàng phải làm mà quay về.
Trước khi đi, nàng ấy còn vỗ vai Dạ Trần Uyên, nghiêm nghị nói: “Phải biết nắm lấy cơ hội đấy.”
Thật là khiến người ta dở khóc dở cười.
“Thiết Hoa xưa nay tính tình nghịch ngợm, huynh đừng để bụng.” Ta giải thích với Dạ Trần Uyên.
“Sao lại để bụng?” Dạ Trần Uyên nhìn ta sâu sắc, ánh mắt huynh như có ngọn lửa nhảy múa, “Ta còn cảm tạ muội ấy không kịp.”
Trái tim ta bỗng đập mạnh.
Lời này của huynh ấy, là ý gì đây?
Nhưng Dạ Trần Uyên đã quay mắt đi, ta không thể hỏi sâu thêm.
“Cẩn thận!”
Huynh ấy đột nhiên ôm lấy vai ta, kéo ta sát vào bên cạnh huynh ấy.
Thì ra là một đứa trẻ cầm đuốc đang nô đùa chạy ngang qua bên ta.
Nếu huynh ấy không kéo ta lại, mái tóc ta có lẽ đã bị bén lửa.
Dạ Trần Uyên dường như mất hồn, lũ trẻ đã chạy qua hết mà huynh vẫn chưa buông ta ra.
“Khụ… Đa tạ huynh.” Ta nhịn không được phải lên tiếng nhắc nhở.
Cánh tay đang ôm vai ta của huynh ấy lập tức buông lỏng, nhưng lại không trở về vị trí cũ, mà trượt xuống, nắm lấy tay ta.
“Ta nắm tay muội, lát nữa có gì bất ngờ cũng dễ tránh né.”
Huynh ấy nói một cách rất tự nhiên.
Ta không tìm được cớ để từ chối.
Tim đột nhiên đập loạn nhịp, ta muốn nói gì đó để phân tán chú ý, vô thức nói chuyện quanh co:
“Huynh đúng là phải cảm tạ Thiết Hoa, huynh với tỷ ấy cũng không thân thiết gì, vậy mà huynh đến Thục Châu, tỷ ấy bao trọn cả ăn ở cho huynh. Ta với tỷ ấy thân như thế, cũng chỉ được đãi ngộ như vậy mà thôi…”
Dạ Trần Uyên bỗng nắm chặt tay ta hơn, nhưng lại không đáp lời.
08
Không khí lễ hội Đốt Đuốc thật sự vô cùng náo nhiệt.
Mọi người ca hát nhảy múa, vui vẻ vô cùng.
Dọc theo con đường còn bày yến tiệc dài, món ngon rượu quý, tùy ý mọi người thưởng thức.
Đây là lễ hội mừng mùa màng bội thu, gia đình nào cũng rộng rãi, chén đĩa gần như chồng chất.
Ta và Dạ Trần Uyên cũng tìm một góc ngồi xuống, cùng nhau nâng chén, để bản thân hoàn toàn hòa vào không khí vui vẻ này.
Qua ba tuần rượu, ta chọc ghẹo huynh ấy: “Huynh còn nhớ hồi ở Bích Vân Tông, ngày nào cũng khóc, hỏi ta liệu mẫu thân huynh có khỏi bệnh không?”
Thực ra khi ấy, mẫu thân của huynh ấy vốn không phải là mắc bệnh.
Thực ra là mẫu thân huynh ấy muốn cùng phụ thân sinh thêm cho huynh ấy một muội muội, nhưng vì lần sinh huynh năm xưa đã hao tổn sức khỏe, nên việc có thêm con có chút khó khăn, chỉ là đến để điều dưỡng thân thể mà thôi.
Vậy mà huynh ấy lại bị dọa, tưởng rằng mẫu thân mắc bệnh nặng.
Ta vốn tưởng chuyện ngốc nghếch thời thơ ấu này sẽ khiến huynh ấy đỏ mặt, nào ngờ huynh ấy lại không hề thấy xấu hổ, trái lại còn nở một nụ cười nhàn nhạt: