Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Cổ Đại AI DÁM BẮT NẠT NỮ NHI CỦA TA Chương 2 AI DÁM BẮT NẠT NỮ NHI CỦA TA

Chương 2 AI DÁM BẮT NẠT NỮ NHI CỦA TA

5:29 chiều – 08/11/2024

3

Truy cứu?

Cả cái Cửu Trùng Thiên này, chưa từng có một ai dám truy cứu ta.

Giờ ta đã hiểu rõ, bọn họ chính là người nhà của Diêu Diêu mà Phượng Hoàng nhắc đến. Còn Phượng Hoàng, hắn đã trắng trợn phản bội Ngọc Hoa của ta vì Diêu Diêu, thậm chí để mặc Diêu Diêu hãm hại Ngọc Hoa đến mức này.

Ta lại vung kiếm, nhưng lần này không giết họ. Dù sao, Ngọc Hoa của ta đã chịu quá nhiều nhục nhã, kết liễu họ nhanh chóng cũng là nhẹ nhàng quá.

“Im ngay! Nếu còn dám phát ra thêm một tiếng động nào nữa, bản thần sẽ giết các ngươi ngay tại chỗ.”

Ta đã giết không biết bao nhiêu ma quỷ, giờ đây sát khí trong ta tức khắc tràn ngập.

Hai kẻ đó sợ hãi đến mức tè ra quần tại chỗ.

Ta vung kiếm phá hủy cả tòa viện, sau đó ném hai kẻ ngu ngốc kia vào túi nhốt yêu thú, rồi mang theo Ngọc Hoa đã hồi phục chút sức lực trở về Chiến Thần Điện.

Nhưng vừa đến cửa điện, ta bật cười lạnh lẽo.

Nơi này không biết từ khi nào đã bị đổi chủ, hai chiếc đèn xương ma cao treo trước cửa đã bị thay thế bằng đèn lồng hồng làm từ hoa đào.

“Đèn xương ma của Chiến Thần Điện đâu rồi?”

Ta cau mày hỏi tên tiên nô bên cạnh, tên tiên nô đó đánh giá ta từ đầu đến chân, mắt nheo lại đầy chế nhạo.

“Diêu Diêu tiên tử nhân từ thiện lương, không thể chịu nổi mấy thứ làm từ xương đó nên đã tháo xuống và mang đi siêu độ rồi ạ.”

Hắn nói xong còn không quên liếc nhìn Ngọc Hoa trong tay ta với vẻ căm ghét.

“Trước đây người tên Ngọc Hoa này còn ngăn cản, nếu không phải Phượng Hoàng Thần Tôn đánh ngất nàng ấy, cưỡng ép phá hủy đèn, e rằng nàng đã còn quậy phá lâu rồi. Đúng là tai họa sống dai, giờ còn bị tìm về nữa sao?”

Giọng hắn đầy khó chịu, dường như xem ta như một tên tiên nô của Chiến Thần Điện.

Cơn giận trong ta bùng lên dữ dội, thật đáng thương thay cho Ngọc Hoa của ta, vì bảo vệ ý chí của ta mà phải chịu bao nhiêu khổ nhục.

Nếu không phải ta nói với con bé rằng hai chiếc đèn xương ma ấy là biểu tượng của Chiến Thần, làm sao nó lại bị đánh ngất được?

Còn cái gì mà Diêu Diêu nhân từ thiện lương chứ, nhân từ cái quái gì chỗ nào không biết!

Khi ma tộc tàn sát cả ba giới, sao nàng ta không ra khuyên bọn ma tộc bằng tấm lòng từ bi của mình đi?

“Ngươi dám nói con gái ta là tai họa?”

Giọng ta càng thêm lạnh lẽo, từng bước tiến về phía hắn. Ta bóp chặt cổ hắn, từng từ từng chữ gằn giọng nói ra.

“Chính ngươi, mới chính là kẻ tai họa đáng chết trước nhất đấy.”

Dưới sức ép từ thần lực của ta, hắn từ từ tắt thở.

Ta đạp tung cửa đại điện, bế theo Ngọc Hoa trở về ngôi nhà cũ của chúng ta – Chiến Thần Điện. Nhưng vừa đến cửa, chân ta bị một cấm chế ngăn lại.

“Từ khi nào mà đại điện của bản thần lại bị giăng cấm chế như vậy?”

Ta vung tay, phá tan mọi thứ tầm thường quấn lấy trước mắt. Từ trong điện, một mỹ nhân kiều diễm bước ra. Cùng lúc đó, ta và Ngọc Hoa bị đội thần vệ từ sau lưng nàng bao vây chặt chẽ.

Có kẻ đã nhận ra ta.

“Ương, Ương Trì, thần… Ương Trì đại nhân?”

Ha, bây giờ Phượng Hoàng đã trở thành Chiến Thần, những thuộc hạ cũ của ta không còn dám gọi ta là Thần Tôn nữa.

“Sao? Bản thần trở về, các ngươi định cản đường ư?”

Ta hỏi, các thần vệ nhìn nhau, nhưng không ai lùi bước. Vương Hổ – vị phó tướng mà chính tay ta đã nâng đỡ từ một tiên nô bị áp bức, bước lên.

“Đại nhân, thời thế đã thay đổi. Giờ đây nơi này là phủ của Phượng Hoàng Thần Tôn. Ngài đã có ân với ta, ta không muốn làm chuyện quá đáng. Xin ngài rời khỏi đây.”

Ta nghẹn lại, cơn tức giận khiến ta phun ra một ngụm máu.

“Năm đó trong trận chiến giữa thần và ma, bản thần đã liều mạng bảo vệ các ngươi, một mình gánh vác cả Thiên Giới. Khi đó các ngươi quỳ sau lưng ta, thề rằng sẽ sống chết bảo vệ Ngọc Hoa. Vậy mà giờ đây Ngọc Hoa của ta lại suýt nữa bị người hại chết, các ngươi lại dám tiếp tay cho bọn chúng ư?”

Vương Hổ trầm ngâm, siết chặt nắm đấm rồi lên tiếng.

“Ngọc Hoa tiên tử gặp phải cảnh ngộ này cũng là tự chuốc lấy. Ngài từng nói, phải giúp lý, không giúp tình. Nếu không phải nàng ỷ thế bắt nạt người khác, hết lần này đến lần khác hành hạ Diêu Diêu tiên tử, thì sao lại…”

Tốt, tốt lắm!

Giúp lý không giúp tình?

Được, nếu các ngươi đã cho rằng ta không có lý, hôm nay ta sẽ cho các ngươi thấy thế nào là ỷ thế hiếp người.

Ta dùng ba phần pháp lực, đánh cho đám thuộc hạ cũ tự cao tự đại này chỉ còn thoi thóp.

“Các ngươi lo nhìn mà học hỏi đi, đây mới gọi là ỷ thế hiếp người!”

Bọn họ đã mất hết sức chiến đấu, ta ngẩng đầu nhìn về phía trước, kẻ kiều diễm đáng thương kia chắc hẳn là Diêu Diêu trong miệng bọn chúng. Nàng ta đúng là có gương mặt khiến người khác dễ động lòng thương xót.

“Đôi mắt của vị tiên tử này, thật đẹp đấy.”

Ta cười nhẹ bước tới, nâng cằm nàng lên.

“Tiên cốt và thần đồng của Chiến Thần phu nhân, ngươi dùng có thoải mái không?”

Ta sớm đã nhận ra, trong cơ thể nàng, chính là tiên cốt và thần đồng của Ngọc Hoa đã mất tích.

Nàng không nói gì, hai hàng lệ cứ thế lặng lẽ tuôn rơi, sau đó nàng quỳ xuống đất.

“Diêu Diêu tham kiến Ương Trì đại nhân. Tiên cốt và thần đồng này không phải do Diêu Diêu cầu xin. Nếu người không vui, ngay bây giờ có thể lấy chúng lại trả cho tỷ tỷ Ngọc Hoa. Những ngày qua, Diêu Diêu ngày đêm trằn trọc, chẳng thể nào ngủ yên. Diêu Diêu thực sự không muốn giữ lấy những thứ quý giá này của Ngọc Hoa tỷ tỷ… Thật may là đại nhân đã trở về, người lấy chúng đi, như vậy Diêu Diêu cũng có thể được giải thoát…”

Nói xong, nàng nhắm mắt lại, tỏ vẻ quyết tâm cầu chết.

Hay cho một kẻ mong cầu cái chết!

Ta không phải là kẻ dễ bị lừa bởi vẻ ngoài đáng thương giả dối này. Nhưng khi ta sắp lấy lại tiên cốt và thần đồng, Phượng Hoàng bỗng xuất hiện.

“Dừng tay! Thả Diêu Diêu ra!”

4

Phượng Hoàng mặt đầy vẻ hung ác, che chở cho Diêu Diêu đứng sau lưng hắn.

“Ương Trì đại nhân, ngài thật quá đáng. Giờ đây Cửu Trùng Thiên này sớm đã không còn là nơi để ngài một lời quyết định tất cả nữa rồi, ta khuyên ngài nên biết điều một chút.”

Ta quyết định tất cả ư?

Thật nực cười.

Năm xưa khi Thiên giới còn suy yếu, trên Cửu Trùng Thiên này chỉ có mình ta có thể dẫn binh chinh chiến.

Ta – một nữ nhân, vì Thiên giới mà chiến đấu suốt vạn năm, thậm chí còn đơn độc đánh lui ma tộc, ký kết hòa ước mười vạn năm.

Bây giờ, khi đời sống trở nên êm ấm, những gì ta làm lại bị xem là ta độc đoán sao?

Lời lẽ không hợp ý, nói thêm cũng vô ích, ta còn phải cứu chữa cho Ngọc Hoa.

Ta không muốn đôi co thêm, rút kiếm ra tấn công.

“Phượng Hoàng, ngươi cùng kẻ khác hại con gái ta – Ngọc Hoa, suýt nữa khiến nó mất mạng. Hôm nay, ta – thân là mẫu thân của nó – sẽ thay con gái ta đòi lại công bằng!”

Phượng Hoàng vừa chống đỡ kiếm của ta, vừa nói:

“Ương Trì đại nhân, ngài hãy cẩn thận lời nói của mình. Ta nào có hại tính mạng của Ngọc Hoa? Đây chỉ là lời buộc tội vô căn cứ mà thôi.”

Kẻ tiểu nhân dám làm không dám nhận.

Ta hơi nới lỏng thần lực quanh người Ngọc Hoa trong tay mình.

“Ngươi nhìn xem, con gái ta đã bị ngươi hại đến mức nào, ngươi còn dám chối cãi?”

Phượng Hoàng ngây người trong chốc lát, rồi bị ta một kiếm chém trúng vai.

“Sao có thể…? Khí tức của Ngọc Hoa sao lại yếu ớt thế này? Là ai… ai đã làm hại nàng?”

Ồ, còn giả vờ sao?

“Ta vừa mới cứu con gái ta từ phủ mới của ngươi về đây, ngươi còn không biết rằng chính kẻ ngươi nuôi dưỡng cũng biết ỷ thế hiếp người sao?”

Ta giận đến mức muốn xé hắn ra từng mảnh. Sắc mặt Phượng Hoàng khẽ thay đổi, lạnh lùng hỏi:

“Phủ nào?!”

Lúc này ta mới hiểu ra, hắn vẫn chưa biết rằng chính Diêu Diêu tiên tử mà hắn luôn che chở đã toan hại chết Ngọc Hoa của ta!

Ta vung tay, chiếu lại mọi cảnh tượng ta đã trải qua tại thành Tiên Nô vào mắt hắn.

“Ngươi nên hỏi kẻ Diêu Diêu của ngươi thì hơn. Ta cần phải cứu chữa cho Ngọc Hoa ngay lập tức, nếu con bé có mệnh hệ gì, ta nhất định sẽ đòi mạng cả chín tộc của các ngươi!”

Ta không để tâm đến chuyện khác, vội vàng bước đến Ngọc Hoa Các mà ta đã đích thân xây dựng cho con gái mình.

Nhưng ta không ngờ, năm trăm năm không trở về, đứa con tội nghiệp của ta ngay cả căn phòng do chính tay ta tạo nên cũng bị kẻ khác chiếm đoạt.

Con bé vốn không thích màu trắng, vậy mà giờ đây khắp Ngọc Hoa Các lại ngập tràn linh hoa trắng.

Cây ngũ sắc thần thụ duy nhất bốn biển tám cõi mà ta đã cầu xin từ Hoa Thần nương nương cho Ngọc Hoa cũng không còn thấy đâu.

Phượng Hoàng đuổi theo ta.

“Đó là bởi vì Ngọc Hoa đã đẩy Diêu Diêu xuống Linh Hồ, suýt nữa hại chết nàng ấy. Ngọc Hoa Các lại là nơi có linh khí tốt nhất, thích hợp cho Diêu Diêu dưỡng thương, vì vậy mới để nàng tạm thời ở đây.”

“Đường đường là tiên tử, rơi xuống Linh Hồ mà có thể mất mạng ư?”

Ta tức đến mức không kiềm chế được, chỉ muốn chém Phượng Hoàng ra thành mảnh nhỏ.

Chẳng lẽ hắn vừa đắc đạo thành tiên, cả trí khôn cũng bị ma quỷ đoạt đi sao?

Sắc mặt Phượng Hoàng lộ vẻ lúng túng.

“Diêu Diêu… nàng là thê tử của ta khi ta độ kiếp ở trần gian… không phải là tiên nhân.”

Tốt lắm! Đây đúng là phạm vào đại kỵ.

Ngươi dám tự ý đưa phàm nhân vượt kiếp thành tiên, rồi đưa lên Thiên Cung, chẳng trách lại đoạt tiên cốt của con gái ta, hóa ra là vì lý do này.