Phượng Hoàng xé bỏ hôn ước với con gái ta, cưới một phàm nữ.
Hắn cướp đoạt sính lễ mà ta đã dành cho con gái, còn moi tiên cốt của con gái ta chỉ để giúp phàm nữ thành tiên.
Khi phàm nữ sinh ra, hắn không màng con gái ta đang cận kề cái chết, cưỡng ép lấy tiên đồng của nàng làm lễ vật mừng sinh nhật.
Đợi đến khi ta thoát khỏi Ma Quật, con gái ta đã thoi thóp rồi.
Chư tiên trong Thiên giới đều bảo Chiến Thần đã chết, ngã xuống trong trận đại chiến thần ma. Không còn ai nhớ đến những chiến công lừng lẫy của ta, cũng không còn ai quan tâm đến đứa con gái đáng thương của ta nữa.
Nhưng các vị tiên đang an nhàn hưởng thụ ấy dường như đã quên mất, tất cả sự vinh hoa của bọn họ đều do chính ta đã lấy mạng đổi lấy.
1
Năm trăm năm bị giam cầm dưới Ma Quật, cuối cùng ta đã thoát khỏi kiếp nạn.
Sau trận đại chiến thần ma năm đó, thần hồn của ta bị tổn hại, tiên cốt gần như vỡ nát. Ma tộc dốc toàn lực để trấn áp ta, mong muốn tiêu diệt.
Theo lẽ thường, ta không thể sống sót, nhưng vì nhớ đến đứa con gái như hoa như ngọc, ta đã chịu đựng nỗi đau thấu xương mà vượt qua.
Trở về Cửu Trùng Thiên, điều đầu tiên ta mong mỏi là được gặp lại con gái yêu quý. Nhưng Chiến Thần trở về, cả Thiên giới chấn động, ta trước hết phải đi gặp Thiên Đế và chư tiên.
Thiên Đế thiết yến tại Thiên Đình, hoan nghênh Chiến Thần trở lại.
Nhưng trong yến tiệc, chúng tiên đều tỏ vẻ kỳ lạ, không thấy chút vui mừng nào. Ta tìm khắp nơi, cuối cùng cũng thấy một bóng dáng trong góc.
Phượng Hoàng – phu quân mà con gái ta tự mình chọn lựa.
Năm đó, khi ta rời đi, Thiên Đế đã ban hôn ước cho họ, giờ này, có lẽ đã thành thân rồi.
Ta bước tới, mong mỏi nhìn hắn.
“Phượng Hoàng tiên quân, pháp lực của ngươi giờ đây thật tăng tiến! Con gái ta – Ngọc Hoa hiện giờ ở đâu, vì cớ gì lại không đến gặp ta?”
Hắn lúng túng tránh ánh mắt, cúi đầu lí nhí.
Gặp nhạc mẫu lại ngại ngùng sao?
Năm xưa ta đã nói, hắn không đủ khả năng đảm đương trọng trách, dù là thánh tử duy nhất của Phượng Hoàng tộc, nhưng tầm nhìn hạn hẹp, hành động thì cẩn trọng quá mức. Nếu không phải Ngọc Hoa nhất mực chọn hắn, ta tuyệt đối sẽ không chấp nhận kẻ này.
“Phượng Hoàng, ta đang hỏi ngươi. Ngươi đến dự yến, tại sao không thấy Ngọc Hoa?”
Ta nhíu mày, sắc mặt đã nhuốm chút sát khí lạnh lẽo.
Theo tính cách của Ngọc Hoa, giờ này con bé lẽ ra đã chạy tới ôm chặt lấy ta rồi, sao bay giờ lại không thấy đâu?
Phượng Hoàng mím môi, hồi lâu mới mở lời.
“Ngọc Hoa tính tình mạnh mẽ, mấy hôm trước có chút xích mích với ta, giận dữ bỏ đi, ta đã phái người tìm khắp nơi nhưng vẫn chưa tìm được…”
Trong lời nói của hắn chỉ có ý trách mắng con gái ta không hiểu chuyện. Nhưng ta nghe rõ, hắn chỉ phái người đi tìm.
Còn hắn thì đã làm gì?
Trong lòng ta tràn đầy phẫn nộ, lập tức rút kiếm chỉ thẳng vào hắn.
“Ta giao con gái cho ngươi, ngươi lại để nó một mình bỏ đi sao?”
Không ngờ, sau năm trăm năm không gặp, Phượng Hoàng cũng dám đối đầu với ta.
Hắn rút Chiến Thần kiếm ra, trong mắt không một chút áy náy.
“Nàng ấy tính tình quá bướng bỉnh, ta không thể ngăn cản. Nàng kiêu ngạo, được nuông chiều từ bé, nếu không vì ân nghĩa của Thần Tôn ngài, ta đã sớm trừng phạt nàng rồi!”
“Con gái của Chiến Thần ta mà ngươi cũng xứng đáng để trừng phạt sao?”
Kiếm trong tay ta lập tức đâm tới, Phượng Hoàng nghiêng mình tránh né, rồi mở miệng nói:
“Chính vì người chiều chuộng Ngọc Hoa quá mức, nên nàng mới trở nên kiêu ngạo như vậy. Nàng đã ức hiếp cung nhân, hãm hại Diêu Diêu, bản tôn đã nhiều lần khuyên bảo, nhưng nàng vẫn cố chấp không nghe…”
Ức hiếp cung nhân ư?
Con gái ta – Ngọc Hoa, vốn là người nhân hậu, sao có thể ức hiếp cung nhân được? Hãm hại người khác lại càng là chuyện vô lý hơn.
Mà cái tên Diêu Diêu mà hắn nhắc đến, nghe có vẻ là một nữ tử.
“Diêu Diêu là ai?”
Thấy ta hỏi, trong mắt Phượng Hoàng hiện lên chút lúng túng.
Ta sống đã vạn năm, đương nhiên thấu rõ. Đây là hắn có tình mới, lại còn trách móc Ngọc Hoa của ta ức hiếp tình nhân của hắn sao?
“Phượng Hoàng, năm xưa chính miệng miệng ngươi đã hứa hẹn là chỉ cưới duy nhất Ngọc Hoa của ta.”
2
Ta lạnh lùng nhắc nhở Phượng Hoàng, không muốn tranh luận thêm với hắn. Dù sao, chuyện cấp bách bây giờ là tìm được Ngọc Hoa.
Theo dấu vết huyết mạch mờ nhạt mà ta để lại trên người con bé, ta đi qua bao con đường quanh co khúc khuỷu, cuối cùng tìm thấy một viện hoang tàn trong thành Tiên Nô.
“Tiện nhân! Mẫu thân của ngươi – Chiến Thần đã chết từ lâu rồi. Ngươi còn cố gắng chịu đựng để làm gì? Chết sớm siêu sinh sớm, chẳng cần Diêu Diêu tiên tử ngày ngày thúc ép chúng ta.”
Ta đứng ngoài viện, nghe rõ tiếng giọng cay độc và nhọn hoắt kia.
Mẫu thân Chiến Thần… Đó là đang nói đến ta.
Người bên trong chính là Ngọc Hoa của ta!
Cơn giận bùng lên trong ta, ta đạp tung cửa viện, xông vào. Trước mắt ta, là hình dáng quen thuộc nhưng xa lạ của con gái yêu quý.
Máu trong người ta như đông cứng lại, trong đầu vang lên một tiếng ong ong. Cả Cửu Trùng Thiên dường như sụp đổ.
“Ngọc Hoa! Con, con làm sao thế này?”
Ta vội vàng quỳ xuống, ôm chặt lấy thân hình gầy gò trước mắt.
Cả người con bé không còn chút sinh khí, tiên cốt đã mất, chỉ còn lại một giọt máu chiến thần mà ta để lại nơi ngực đang giữ mạng.
Ngọc Hoa ốm yếu nằm trên giường, khuôn mặt tràn đầy tuyệt vọng và mơ hồ.
Đây là con gái ta, nhưng lại không giống con gái ta nữa. Rõ ràng lúc ta rời đi, mọi thứ đều đã sắp xếp ổn thỏa. Đứa trẻ mà ta dốc lòng nuôi dưỡng viên mãn, dịu dàng thanh nhã, sao lại ra nông nỗi này?
“…Mẫu thân? Mẫu thân, là người sao?”
Ngọc Hoa ngập ngừng trong khoảnh khắc, đôi tay run rẩy vươn ra phía trước.
Lúc đó ta mới nhận ra, đôi mắt đáng thương của con ta chỉ còn lại hốc rỗng!
“Con ơi! Là mẫu thân đây, ta đến muộn rồi!”
Suốt vạn năm chỉ chảy máu, không rơi lệ, lúc này ta không kiềm nổi mà khóc rống lên:
“Ai? Ai đã hại con?”
Ngọc Hoa chẳng còn sức sống, rúc vào lòng ta, khẽ nức nở.
Tiên cốt của con bé đã bị lột đi, đôi thần đồng cũng bị móc mất, chỉ còn lại giọt máu chiến thần lấp lánh mờ nhạt trước ngực, nhưng chẳng bao lâu nữa rồi cũng sẽ cạn kiệt thần lực. Đến lúc đó… điều chờ đợi Ngọc Hoa sẽ là cái chết và hồn phách tiêu tan.
Cơ thể ta không ngừng run rẩy, trong lòng là nỗi sợ hãi chưa từng có. Ngay cả khi đối mặt với chiến trường, ta cũng chưa từng hoảng loạn như lúc này.
“Ngươi là ai, tại sao dám tự tiện xông vào viện của Diêu Diêu tiên tử?”
Giọng điệu độc địa kia lại vang lên sau lưng ta. Ngọc Hoa cố hít một hơi, nhưng chẳng nói được lời nào, chỉ phun ra một ngụm máu.
“Ta chưa từng nghe nói, trên Cửu Trùng Thiên từ khi nào lại có một Diêu Diêu tiên tử dám hành hạ con gái của Chiến Thần đấy?”
Ta vỗ nhẹ Ngọc Hoa, quay người đối diện với tên tiên nô.
“Phì! Trên cả Cửu Trùng Thiên này chỉ có một Chiến Thần, đó là phu quân của Diêu Diêu tiên tử – Phượng Hoàng Thần Tôn! Ngươi là cái thứ gì? Lại dám bịa đặt lừa gạt ngay trước mặt chính chủ!”
Nàng ta khinh bỉ phun một ngụm về phía ta, như một con chó đắc thắng. Bên ngoài vang lên tiếng bước chân, bước vào là hai nam nhân, một lớn một nhỏ. Lão già có vẻ ngoài đê tiện, nói năng cũng không rõ ràng.
“To gan! Dám tự tiện xông vào phủ Chiến Thần? Người đâu, mau trói con tiện nhân này và kẻ lừa đảo kia lại cho ta!”
Tên tiểu tử đi cùng gật đầu lia lịa, bộ dạng kiêu ngạo đến đáng ghét. Ta không còn nhẫn nhịn nổi nữa, phất tay trói cả ba người lại thành một đống, vứt sang một bên. Sau đó, ta không chút do dự truyền thần lực cho Ngọc Hoa, chí ít cũng cứu được tính mạng nàng trước.
Phía sau, ba người đó kêu la thảm thiết, hóa ra họ là một nhà ba người.
“Lão tử đây là thân phụ của Diêu Diêu tiên tử, ngươi gặp phải rắc rối lớn rồi, con mụ chết tiệt! Con rể ta là Chiến Thần của Thiên Giới – Phượng Hoàng Thần Tôn đấy!”
Lão già kia quá ồn ào, ta vung tay phóng kiếm, đâm thẳng vào ngực hắn, kết thúc mạng sống chỉ trong một chiêu. Vợ con hắn trợn trừng mắt, không thể tin nổi, tên nhỏ hơn run rẩy chỉ tay vào ta.
“Ngươi, ngươi dám giết người? Ngươi không sợ Chiến Thần, tỷ phu của ta, truy cứu sao?”