5
Những ngày không có cô cô trôi qua rất nhanh, ta cuối cùng cũng sắp đến tuổi cập kê, nghe Hồng Liên nói, lễ cập kê của nữ tử rất long trọng, huống hồ ta lại là Thái Hậu Đại Kỳ triều.
Trong lòng ta luôn mong đợi, không biết sẽ nhận được lễ vật gì.
Cung sắp mở đại tuyển, nhưng ma ma nói rằng ta phải chuẩn bị cho lễ cập kê, không được đi.
Ta không thích ma ma này, từ khi cô cô rời đi, bà ta luôn trách mắng ta, mở miệng ngậm miệng đều là hình mẫu nữ tử, lễ nghi quy củ, ta nghe đến phát chán.
Khó khăn lắm mới trốn được ra ngoài, không ngờ lại đụng phải một cung nữ mới.
Ta vừa định xin lỗi, thì nữ tử kia đã đẩy ta ra, nhíu mày lạnh lùng nói.
“Ngươi là người của nhà nào?
Sao lại không hiểu phép tắc, ngươi biết phụ thân ta là ai không?”
Ta cũng nổi hứng, hừ mũi nói: “Ngươi biết nhi tử ta là ai không?”
Nàng có vẻ ngớ ra, đánh giá ta từ trên xuống dưới, thấy ta người không cao lắm, lại mặc đồ của cung nữ, suýt nữa cười thành tiếng, rồi lườm ta một cái.
“Từ đâu ra con tiện tỳ này, va vào ta còn dám phát điên ở đây, nếu giờ ngươi quỳ xuống dập đầu xin lỗi, bản tiểu thư có lẽ sẽ cho ngươi toàn thây.”
Nhiều cung nữ nghe thấy động tĩnh, liền xúm lại xem.
Đây cũng là lần đầu tiên từ khi lớn lên ta mới gặp nhiều người từ bên ngoài vào cung như vậy, trong lòng có chút phấn khởi.
Ta nhướng mày cười với nữ tử trước mặt, nhìn thấy Tiêu Ngô và Hoàng đế ở phía xa, liền ngẩng cao đầu bước về phía họ, chẳng thèm để ý nàng ta.
“Ngươi muốn chết à!”
Tiếng chửi rủa vọng từ sau lưng, nhưng lúc này mọi người đã quỳ rạp xuống đất, đồng thanh hô lớn:
“Hoàng thượng vạn tuế, Thái tử thiên tuế.”
Ta đi thẳng qua đám người đang quỳ dưới đất, tiến đến trước mặt Hoàng thượng.
Tất cả cung nữ đều được chứng kiến một cảnh tượng khiến ai nấy sững sờ.
Vị Hoàng đế trẻ tuổi hơn ba mươi, cùng với thiếu niên đứng sau lưng, lại cúi mình hành lễ trước một tiểu nha đầu như ta.
“Thái Hậu kim an.”
Ta khẽ phất tay, nở nụ cười nhẹ:
“Miễn lễ.”
Nữ tử vừa nãy còn ngạo mạn đến tận trời lúc này mặt mày ngây dại, biểu cảm đông cứng trên mặt, chỉ thì thào nói một tiếng:
“Thái Hậu…”
Hoàng thượng vừa cho mọi người đứng dậy, nàng ta đã ngã khuỵu ngay xuống đất.
Ta bước đến trước mặt nàng ta, cất giọng than:
“Giờ ngươi đã biết nhi tử ta là ai chưa?
À phải rồi, ngươi vẫn chưa nói, phụ thân ngươi là ai?”
“Ta, ta phụ thân, thần nữ…”
Nàng ta sợ đến hoa dung thất sắc, lắp bắp không nói nổi thành câu.
Ta hất cằm cười khoái chí, tay nghịch tóc, xoay người, tung tăng nhảy chân sáo rời đi.
Ma ma nghe chuyện này, lại tiếp tục giáo huấn ta.
“Thái Hậu nương nương, người nay đã nên trầm ổn hơn rồi…”
Ta nghe tai này lọt tai kia, chỉ nhớ Hồng Liên đã nghe ngóng được, rằng nữ tử ngang ngược kia ngay hôm ấy bị đuổi về, khóc thảm thiết vô cùng.
Nghĩ đến chuyện này, ta lại cười vui vẻ.
6
Những năm gần đây, Đại Kỳ luôn chiến tranh với Vĩnh Quốc láng giềng, hai quốc gia khác cũng hỗn loạn, chẳng lúc nào yên bình.
Nghe Hồng Liên nói, trên triều đình, Chiêu Vương Tiêu Định Quyền đang ở thời kỳ đỉnh cao, các quần thần đều theo sát hắn, đến mức uy thế của bệ hạ cũng bị lu mờ.
Ta cũng không biết giờ này cô cô đang ở đâu, liệu có bị ảnh hưởng bởi chiến loạn hay không.
Trong bối cảnh căng thẳng như vậy, lễ cập kê của ta cũng đến.
Nhưng không hiểu sao, lại hoàn toàn không giống như ta tưởng tượng.
Quả thật rất long trọng, trong cung ngoài cung đều có mặt đông đảo vương công quý tộc, ngay cả phụ thân của ta cũng đến, mẫu thân vì bệnh nặng đã nhiều năm nên không có mặt.
Chiêu Vương Tiêu Định Quyền cũng không tới, nghe nói đang trấn giữ biên cương, mấy năm nay hắn luôn ở chiến trường, ta cũng chưa từng gặp lại.
Trong yến tiệc còn có một vị khách, là Thất hoàng tử của Vĩnh Quốc.
Hắn trạc tuổi ba mươi, lớn hơn Hoàng đế vài tuổi, râu dài, ánh mắt tinh anh, nhìn chằm chằm vào ta, cảm giác này còn khó chịu hơn cả ánh nhìn của Chiêu Vương ngày trước.
“Thái Hậu Đại Kỳ quả là phi phàm, bổn vương thay mặt An Quốc kính chúc Thái Hậu nương nương, thiên thu vạn tuế, vì hoàng thất khai chi tán diệp.”
Ta cau mày, không hiểu ý tứ của hắn.
Ta sinh ra đã là Thái Hậu, cô cô cũng từng nói rằng, đời này ta không có phu quân, thì sao lại nói đến chuyện khai chi tán diệp?
Sinh con ư?
Không hiểu tại sao, Hoàng đế và Hoàng hậu chỉ khẽ cười, không nói gì thêm.
Món quà cập kê mà ta mong đợi từ lâu dường như ai cũng đồng loạt quên mất, chỉ có Tiêu Ngô, sau yến tiệc, đến cung Từ Khang ném cho ta một chiếc hộp.
Bên trong là một cây trâm vàng, chạm hình một chú thỏ, tinh xảo đáng yêu, khi chạm vào cảm thấy lành lạnh.
Trong cung có nhiều trang sức hoa lệ, nhưng phần lớn đều là phượng hoàng, vân mây, những hình tượng tôn quý, chưa từng thấy trâm nào lại đính thỏ cả.
Không biết có phải ta nhìn nhầm không, mà con thỏ ấy trông hơi xấu.
Không rõ là do thợ thủ công nào chạm khắc.
Buổi tối, Hoàng hậu Lý Thanh Dao đến cung Từ Khang, gần đây nàng ít ra ngoài, cũng ít khi đến thăm ta.
Tưởng rằng nàng tới để chúc mừng lễ cập kê của ta, không ngờ lại thấy nàng mắt đỏ hoe, như vừa khóc.
Thanh Dao là người thân của ta, thấy nàng khóc, ta lập tức bối rối, không biết đã xảy ra chuyện gì, chỉ nghĩ làm sao để an ủi nàng.
Lý Thanh Dao lại nắm lấy tay ta, một giọt lệ chảy dài trên má, vẻ mặt mềm yếu, xinh đẹp.
“Thái Hậu, người cũng biết, Vĩnh Quốc và Đại Kỳ đang giao chiến, hiện tại đang đàm phán hòa bình, Thất hoàng tử của Vĩnh Quốc đến đây, là cơ hội tốt, nhưng đoàn sứ giả không thể thiếu hoàng thất đại diện, đáng ra là A Ngô đi, nhưng nay bệ hạ không thể kiểm soát triều đình, nếu A Ngô rời đi, e là…
E là Chiêu Vương sẽ trực tiếp làm phản, mưu đồ soán vị đó, A Anh.”
Lệ của Lý Thanh Dao rơi trên tay ta, ta có phần luống cuống, vì đây là lần đầu tiên thật sự nghe đến chuyện chính sự ngoài hậu cung.
Đại Kỳ chỉ có một hoàng tử là Tiêu Ngô, Chiêu Vương thế lực lớn mạnh, Thanh Dao nói không sai, nếu A Ngô đi sứ Vĩnh Quốc, triều đình có lẽ sẽ thực sự rung chuyển.
Thanh Dao và Hoàng đế đã yêu thương ta từ nhỏ đến lớn, mà ta thân là Thái Hậu, chưa từng làm điều gì cho Đại Kỳ.
Cô cô cũng từng nói, con người sống trên đời, nhất định phải làm điều có ý nghĩa.
Họ đều là người thân của ta, ta phải bảo vệ những người bên cạnh.
Nhìn vào đôi mắt đẫm lệ của Lý Thanh Dao, ta bỗng mở lời: “Ta đi.”
7
Ngày ta theo đoàn sứ giả lên đường đến Vĩnh Quốc, Hoàng đế và Hoàng hậu tiễn ta trên cổng thành, khóe mắt họ đều đỏ hoe.
Ta cũng không nỡ xa họ, đứng lặng rất lâu, mới đội nón lên rồi bước vào xe ngựa.
Tiêu Ngô không đến tiễn, nói là đã đi tuần ở phía Tây, điều này khiến ta cảm thấy khó chịu, từ nhỏ đã ghét hắn, đến lúc rời đi mà hắn không tiễn, ta thấy trong lòng tức tối, thầm hạ quyết tâm.
Đợi khi trở về, ta nhất định sẽ không nói chuyện với hắn suốt một tháng.
Đoàn sứ giả cứ thế oai vệ xuất phát, mang theo rất nhiều vàng bạc châu báu, làm vốn cho chuyến thăm.
Đây là lần đầu tiên ta ra khỏi cung, vui mừng không sao kể xiết, Hồng Liên ngồi cùng ta trong xe, cũng cùng ta thò đầu ra ngắm nhìn.
Hóa ra thế giới bên ngoài là như vậy, dân chúng qua lại tấp nập, có vài đứa trẻ đang đuổi theo một ông lão mang kẹo hồ lô, đôi mắt ta bỗng sáng rực lên.
Chợt nhớ đến chuỗi kẹo hồ lô mà cô cô từng mua cho ta khi còn nhỏ, lại bị Tiêu Ngô giật mất.
Ta định gọi người dừng lại để mua, nhưng đoàn sứ giả nghiêm trang, mọi người đều hành quân trật tự, dân chúng xung quanh cũng chăm chú nhìn, ta đành thôi, tự nhủ rằng về nhất định phải mua một chuỗi.
Nhưng đáng tiếc, ta đã nghĩ sai.
Khi đoàn sứ giả đến biên cương nghỉ ngơi, bỗng dưng bị chặn lại.
Người chặn đường là Chiêu Vương Tiêu Định Quyền, trấn thủ biên cương.
Lý do giữ người thật nực cười, lại là để thay y phục cho Thái Hậu.
Từ đầu đến cuối, Tiêu Định Quyền không hề xuất hiện, không buồn để ý tới ta, trực tiếp sai thuộc hạ đưa cung nữ đến, nhốt ta vào phòng thay y phục.
Ta không hiểu chuyện gì, cho đến khi cung nữ từ hành lý của đoàn sứ giả lấy ra một bộ hồng y cưới, ta lập tức chết lặng, đứng ngẩn tại chỗ.
Lúc ấy ta mới hiểu, đây vốn không phải là sứ đoàn nghị hòa, mà là đoàn hòa thân.
Ta cảm thấy như trời sụp đổ trong chớp mắt, cả người tê liệt.
Đám cung nữ và bà mụ giữ chặt ta, lột bỏ y phục cũ, Hồng Liên khóc lóc lao đến bảo vệ ta, nhưng bị một bà mụ lực lưỡng đẩy sang bên, đập đầu chảy máu.
Ta sợ hãi toàn thân lạnh toát, nước mắt tuôn rơi từng chuỗi, gào khóc vùng vẫy, nhưng trong lúc giằng co lại bị tát một bạt tai.
Đây là lần đầu tiên trong mười mấy năm ta bị đánh, cũng là lần đầu tiên chịu sự sỉ nhục như vậy.
Một bà mụ cười lạnh:
“Ngươi còn tưởng mình là Thái Hậu cao cao tại thượng sao?
Nói cho ngươi biết, Hoàng thượng định đưa ngươi cho lão già năm mươi tuổi của Vĩnh Quốc, cứ chờ chết già ở đó đi, Thái Hậu.”
Miệng ta bị nhét vải, mặt bị ấn xuống bàn đau điếng, nức nở khóc.
Những giọt nước mắt của Hoàng hậu lúc tiễn ta, lời hứa của Hoàng đế, bao năm nay che chở, đều là giả dối!