Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Cổ Đại TIỂU THÁI HẬU TUNG HOÀNH HẬU CUNG Chương 2 TIỂU THÁI HẬU TUNG HOÀNH HẬU CUNG

Chương 2 TIỂU THÁI HẬU TUNG HOÀNH HẬU CUNG

2:14 chiều – 08/11/2024

Hắn chọc ghẹo ta, ta cũng nghĩ ra cách đối phó, có lần hắn kéo bím tóc của ta, ta liền chạy vào cung của Hoàng hậu, ôm chặt lấy chân nàng, khóc to mách.

“Thanh Dao, nhi tử người bắt nạt ta!”

Khắp phòng vang lên tiếng cười nhẹ, Hoàng hậu bất đắc dĩ bế ta lên, ra lệnh cho cung nữ lau nước mũi và nước mắt cho ta, rồi dịu dàng xoa má ta cười nói.

“Thái Hậu ngoan, đừng khóc nữa.”

3

Mùa thu tới, ta liền quấn lấy cô cô đòi nàng dạy võ công.

Ta nhớ nàng từng nói với ta rằng, nàng đã từng có một đồ đệ, võ công tinh thông, có thể gọi là thiên tài, ta hỏi người đó đi đâu rồi, cô cô cũng không nói.

Ta cũng muốn làm đồ đệ của cô cô, còn muốn giỏi hơn cả người kia.

Nàng hỏi ta tại sao muốn học võ, ta nghiến răng đáp: “Ta muốn đánh Tiêu Ngô đến mức hắn phải lê lết tìm răng.”

Cô cô khẽ điểm nhẹ vào trán ta, cười bảo: 

“A Anh, con không hiểu, học võ là để bảo vệ bản thân và người bên cạnh, giữ vững chính đạo trong lòng, chứ không phải để hiếp đáp người khác.”

Lời nàng ta nghe không hiểu lắm, nhưng chỉ mới theo cô cô học chưa đầy nửa tháng, ta đã khóc ròng đòi dừng lại.

Kéo căng cơ xương khiến ta đau đến run rẩy, cô cô dạy rất nghiêm khắc, mỗi ngày đều phải bê chậu nước ngồi tấn trong sân, ta thường thì chỉ một lúc là mất thăng bằng, ngã nhào xuống đất, cả chậu nước đổ hết lên đầu ta.

Qua vài ngày, hai chân ta bầm tím khắp nơi, cũng không biết từ đâu ra.

Cô cô như đã đoán trước, vừa thoa thuốc cho ta vừa hỏi: “Thái Hậu, giờ đã chịu thua chưa?”

Ta cúi đầu nhận mệnh, thở dài đáp: 

“Nhưng ta muốn trở thành người giỏi như cô cô.”

Cô cô nhìn ta, ánh mắt đầy sự vững vàng.

“A Anh, con phải hiểu, không phải chỉ có học võ mới có thể được xem là giỏi, chỉ cần con nghiêm túc, kiên định làm một việc mình yêu thích, dù thành công hay thất bại, đó đã là điều giỏi nhất.”

Ta nghe mà hiểu hiểu không không, gật đầu.

Qua năm mới, ta tròn mười tuổi.

Hoàng đế và Thanh Dao không bó buộc ta, cô cô dạy ta những lễ nghi cơ bản, dáng nàng tao nhã, khí chất lạnh lùng, mỗi khi đi qua hành lễ đều như mây trôi nước chảy.

Năm nay, trong yến tiệc hoàng cung, ta ngồi bên cạnh Hoàng đế, cố gắng giữ hình ảnh đoan trang trước mặt vương công đại thần, nhưng đôi chân ta không chạm tới đất, nên cứ đung đưa dưới ghế.

Phía dưới là một đám người ngồi đầy, lần lượt hướng về phía ta và Hoàng đế hành lễ.

Ta nghe thấy bên dưới có vài tiểu thư trẻ trung xinh đẹp thì thầm.

“Đó chẳng phải là một tiểu hài tử sao? 

Sao lại ngồi ở vị trí đó.”

Có người liền giải thích cho nàng: 

“Lâm tiểu thư, đó là đương kim Thái Hậu, đừng vô lễ.”

Nữ tử được gọi là Lâm tiểu thư tròn mắt kinh ngạc, rồi vội đưa tay che miệng, lén nhìn về phía ta.

Cô cô không ở bên cạnh ta, mỗi năm trong yến tiệc hoàng cung nàng đều không đến.

Không có ai bên cạnh quản thúc, thấy Lâm tiểu thư nhìn mình, ta cảm thấy thú vị liền bất ngờ làm một cái mặt quỷ, trợn tròn mắt lên trời, giống hệt những bức vẽ yêu quái trong tranh.

Lâm tiểu thư bật cười khúc khích, còn chưa kịp phản ứng thì đã bị phu nhân bên cạnh nhéo mạnh một cái, lập tức cúi đầu, không dám hé lời.

Ta lặng lẽ đung đưa chân, chợt bắt gặp một thiếu niên ngồi đối diện Tiêu Ngô đang lặng lẽ nhìn mình.

Đó hình như là vị vương gia gì đó, nghe nói lập nhiều công lao trên chiến trường, những năm gần đây nổi bật trong triều đình, suốt ngày làm Hoàng đế nổi giận, ngông nghênh vô cùng.

Vương gia nào ấy nhỉ, hình như là Chiêu Vương.

Thiếu niên ấy dung mạo tuấn tú, rõ ràng tuổi còn trẻ, nhưng đôi mắt lại sâu thẳm như hồ nước, cả người toát lên khí chất âm trầm lạnh lẽo.

Không hiểu sao, ta cảm thấy hắn như đang nhìn ta, lại như không hề để ý đến ta.

Cảm giác bị người khác chăm chú nhìn không dễ chịu chút nào, ta bèn quay sang gắp một miếng thịt cừu nướng than, quả thật là mỹ vị tuyệt hảo, ăn xong trước mặt lại muốn gắp tiếp từ bàn của Hoàng đế.

“Khụ!”

Công công bên cạnh giật mình, ho đến mức suýt sặc khói.

Ta hơi ngại ngùng đặt đũa xuống, Hoàng đế chú ý tới động tĩnh bên này, dịu dàng hỏi: 

“Thái Hậu có điều gì phân phó chăng?”

Ta nhẹ khụ một tiếng, mắt đảo một vòng, liếc tới Thái tử Tiêu Ngô.

Hắn đang cùng các công tử thế gia bên cạnh cười nói, bàn về lần đi săn vừa rồi.

Nhắc đến chuyện này là ta lại bực mình, lần đó ta mới học cưỡi ngựa, hắn cố tình cưỡi đến trước ta, đắc ý ngồi trên lưng ngựa, cầm con thỏ rừng vừa săn được, trêu ta chậm như rùa bò.

Hắn thừa hưởng nhan sắc của Thanh Dao, dáng dấp tuấn tú, nhưng mỗi lần trước mặt ta luôn bày ra vẻ đáng ghét.

Ta cố gắng đuổi theo hắn, kết quả lại ngã ngựa, nằm trên giường hơn chục ngày.

Tiêu Ngô còn cố ý nướng thỏ, đến tận giường ta quay một vòng, cả phòng ngập tràn hương thịt.

“Chậc chậc, thơm quá, A Anh, muốn ăn không?”

Ta cố gắng hít sâu một hơi, rất có cốt khí quay đầu: 

“Không ăn.”

Hắn chẳng hề nao núng, trực tiếp sai người mang ghế, ngồi bên giường ta, vừa ăn thỏ nướng, vừa nói là đang làm tròn chữ hiếu.

Ta là người ghi thù dai, những món nợ của Tiêu Ngô, ta có thể ghi nhớ cả đời.

Lần này trong yến tiệc đầu năm, ta quyết phải lấy lại thể diện.

Vậy nên khi Hoàng đế hỏi, ta liền nhìn Tiêu Ngô cười hì hì.

“Ai gia thấy món thịt cừu nướng than trên bàn của A Ngô có vẻ ngon.”

Không khí chợt trở nên ngượng ngùng, nụ cười của Tiêu Ngô cũng đông cứng trên mặt, chẳng nói được lời nào.

Hoàng đế lập tức gọi cung nhân mang đĩa thịt cho ta, hắn vừa lo mải nói chuyện, đĩa thịt cừu nướng than còn chưa động tới, đầy ắp cả đĩa.

Tất cả đều là của ta.

Ta hài lòng chắp tay lại, nhìn Tiêu Ngô nhướng mày cười đắc ý.

“A Ngô quả là đứa cháu hiếu thuận.”

Hắn suýt nữa phun cả ngụm trà, trừng mắt nhìn ta, nghiến răng nghiến lợi, nhưng không làm gì được.

4

Ngày sinh thần của ta, cô cô chải đầu cho ta.

Gần đây nàng rất bận, đã hai ngày ta không nhìn thấy nàng.

Cung nữ thân cận Hồng Liên vừa chọn trang sức cho ta vừa cười nói:

“Có lẽ vì ở bên cô cô lâu ngày, Thái Hậu nương nương cũng có nét giống cô cô rồi.”

Ta lập tức ghé sát vào gương đồng nhìn kỹ, trong gương là đôi mắt hạnh sáng ngời, trước đây không nhận ra, nay khi ta lớn lên, thực sự có vài phần giống cô cô.

Chỉ là khí chất của cô cô thanh lạnh, thần thái luôn thản nhiên, còn ta hay cười, ánh mắt luôn cong cong.

“Giống thật đấy!” 

Ta hớn hở quay đầu nhìn cô cô, nàng bất đắc dĩ đẩy đầu ta trở lại, tập trung chải đầu.

Khi chải xong, nàng liền cho mọi người lui ra ngoài, nửa ngồi nửa quỳ nhìn ta thật nghiêm túc.

“Con đó, ham chơi chẳng chút đứng đắn, sao mà giống ta được! 

A Anh, con lớn rồi, sau này không thể mãi trẻ con như vậy, cung đình tuy yên bình nhưng lòng người lại phức tạp.

A Anh, cô cô không thể bảo vệ con cả đời, con phải tự hiểu lấy, nhớ kỹ lời cô cô nói, bảo vệ bản thân thật tốt, đừng ngây ngô mà tin người quá…”

Dạo gần đây cô cô kỳ lạ, hay nói những lời như vậy.

Lần này, nàng ôm ta vào lòng, nói rất nhiều, ta luôn cảm thấy, dường như nàng đang dặn dò, ánh mắt nhìn ta cũng đầy lưu luyến.

Thực tế là cảm giác của ta không hề sai, bởi sáng hôm sau, ta tỉnh dậy thì cô cô đã biến mất.

Nàng chỉ để lại cho ta một mảnh giấy.

“A Anh, con phải nhớ, trên đời này, chỉ có chính con là quý giá nhất, nhất định phải bảo trọng.”

Trước kia nàng từng nói, điều nàng khao khát nhất là được tự do trên giang hồ, giúp đời phá bỏ bất công, sống một cuộc đời tiêu sái.

Trong lòng ta đau buồn, nhưng cũng cảm thấy, người như cô cô vốn không nên bị giam cầm trong cung điện nhỏ bé này, nên sau vài ngày khóc lóc, dần dần ta cũng nguôi ngoai.

Tiêu Ngô biết ta buồn vì cô cô rời đi, liền tốt bụng mang tặng ta một con vẹt, nói là cống phẩm từ nước ngoài, còn biết nói nữa.

Hắn xách con chim đưa cho ta xem, không ngờ con vẹt thật sự mở miệng.

“A Anh, đồ ngốc, A Anh, đồ ngốc.”

Ta mặt tối sầm, còn Tiêu Ngô thì cười đến không ngừng được, sợ là miệng hắn sắp rút cơ rồi.

“Tiêu Ngô!”

Trong điện vang lên một tiếng giận dữ, lan khắp cả cung Từ Khang.