Vừa chào đời ta đã được phong làm Hoàng hậu, vốn là để cho lão Hoàng đế vui mừng, chẳng ngờ ông ta lại “vui” đến mức ra đi luôn.
Vậy là, ta đã trở thành Thái Hậu.
Hoàng đế và Hoàng hậu mỗi ngày đều ôm ta dỗ dành:
“Thái Hậu ngoan, đừng khóc.”
Thái tử cứ hay giành kẹo hồ lô của ta, mỗi khi chọc ta khóc, hắn sẽ bị Hoàng đế lôi đến trước mặt ta nhận tội.
Là “đại tỷ” của hậu cung, ta tung hoành khắp nơi, cho đến một ngày ta vô tình chạm mặt một cung nữ.
Nàng nhíu mày lạnh lùng nói: “Ngươi biết phụ thân ta là ai không?”
Ta đáp: “Ngươi biết nhi tử ta là ai không?”
1
Ta sinh ra đã là Hoàng hậu.
Chỉ vì di chiếu của Tiên đế: Ngôi vị Hoàng hậu Đại Kỳ triều chỉ có thể thuộc về người nhà Trạch thị Vĩnh An.
Mà mấy chục năm qua, nhà Trạch thị chưa từng sinh ra nữ nhi.
Vì vậy, lão Hoàng đế đã hơn bốn mươi tuổi mà vẫn chưa lập Hoàng hậu.
Nghe nói khi mẫu thân mang thai ta, mọi người vừa kỳ vọng vừa lo lắng, sợ rằng bà lại sinh ra một nam hài tử nữa.
Có vẻ như vận may đã mỉm cười, ta là một nữ nhi, và ngay khi ta vừa chào đời, công công đã đứng chờ sẵn để tuyên chỉ.
Ông ta nở nụ cười rạng rỡ, bước đến trước giường tuyên đọc Thánh chỉ.
Ngày ấy, ta vừa mới ra đời đã được phong làm Hoàng hậu.
Nghe nói khi vừa tuyên xong Thánh chỉ, trong cung đã truyền tin đến, báo rằng lão Hoàng đế đã băng hà.
Thế là, ta lại trở thành Thái Hậu, nữ nhân tôn quý nhất Đại Kỳ triều.
À không, là tiểu cô nương tôn quý nhất.
Khi ta đầy trăm ngày, ta chính thức nhập cung Từ Khang.
Mỗi ngày Hoàng đế và Hoàng hậu đều đến thỉnh an ta.
Cách thỉnh an của họ là luân phiên ôm ta dỗ dành, đôi khi là một chiếc lục lạc, đôi khi là một chuỗi chuông vàng.
Những việc này ta đương nhiên không nhớ, ta chỉ nghe các cung nhân hầu hạ kể lại khi rảnh rỗi.
Hoàng hậu Lý Thanh Dao có một Hoàng tử, lớn hơn ta một tuổi.
Cả hoàng cung ai cũng biết Thái Hậu nương nương ghét nhất là Hoàng tử Tiêu Ngô.
Từ khi ta có ý thức, tên nhóc đó thường xuyên chạy đến chọc phá ta, hắn luôn thích làm mặt quỷ khiến ta khóc òa lên mỗi khi nhìn thấy.
Sau này, Hoàng đế đưa hắn đến phủ Thái tử, buổi sáng theo sư phụ học chữ, buổi chiều luyện cưỡi ngựa bắn cung.
Ta ngước lên hỏi cô cô:
“Ta cũng phải đi học giống A Ngô sao?”
Cô cô lắc đầu mỉm cười nói:
“A Anh là Thái Hậu, tự nhiên không cần phải làm vậy, nhưng thần sẽ ở cung Từ Khang dạy dỗ Thái Hậu thật tốt.”
Cô cô có đôi mày thanh tú, dung nhan diễm lệ, là nữ tử độc nhất vô nhị mà ta từng gặp trong cung.
Nàng đến cung Từ Khang khi ta tròn năm tuổi, nghe nói là mẫu thân của ta gửi đến.
Dù chỉ là một vị nữ quan dạy lễ nghi, nhưng dường như chuyện trong thiên hạ đều nằm trong lòng bàn tay nàng.
Ta hỏi nàng điều gì, nàng đều biết, từ chuyện triều đình đến dân gian, nhiều chuyện khi xưa đều là nàng kể cho ta nghe.
Từ ngày ấy, nàng bắt đầu dạy ta đọc sách, viết chữ, nhưng không dạy ta thêu thùa, nữ công.
Ta nghe đám tiểu cung nữ nói rằng những thứ ấy mới là điều nữ tử cần học, liền hỏi cô cô, nàng lại hỏi ngược lại ta.
“Vậy A Anh thích đọc sách hay thêu thùa?”
Ta ngẫm nghĩ một lúc, lắc đầu đáp: “Ta chẳng thích thứ nào, A Anh thích kẹo hồ lô.”
Nàng bật cười khúc khích, ngón tay trắng như ngọc nhẹ nhàng gõ lên trán ta một cái.
Ta bĩu môi, lần trước hiếm khi nàng ra ngoài làm việc, đã mang về cho ta một xâu kẹo hồ lô.
Đó là thứ ta chưa từng thấy bao giờ, vừa cắn một miếng, chưa kịp nuốt thì Tiêu Ngô đã từ ngoài chạy vào cướp mất.
Hắn chắc là vừa học xong, tiểu thị vệ phía sau còn đeo túi sách.
Tiêu Ngô tò mò cướp lấy, một hơi ăn hết mấy viên, vui vẻ liếm môi còn dính đường, đắc ý đưa tay khoe trước mặt ta.
“Haha, thứ này giờ là của ta rồi, đồ ngốc A Anh.”
Ta còn chưa kịp nuốt kẹo trong miệng, mắt trừng lớn không thể tin nổi nhìn hắn, há miệng ra, kẹo hồ lô rơi xuống đất.
Ta cắn môi, ngay sau đó liền òa khóc, tiếng khóc vang khắp cung Từ Khang.
Cả cung đều đồn rằng Thái tử điện hạ gây đại họa, dám cướp mất kẹo hồ lô của Thái Hậu nương nương.
Hoàng đế hay tin, tối đến liền dẫn Tiêu Ngô đến trước mặt ta nhận lỗi.
Ta ngồi trên tháp đung đưa đôi chân, thút thít nhìn chằm chằm vào Tiêu Ngô đang quỳ dưới đất.
Hắn quỳ mà vẫn không chịu an phận, đôi mắt trong veo đầy oán hận nhìn ta, dưới sự uy hiếp của Hoàng đế, cuối cùng cắn răng mở lời.
“Tôn nhi biết lỗi rồi, sau này nhất định đền bù cho Hoàng tổ mẫu gấp mười lần.”
Hoàng đế cũng cúi mình trước mặt ta hành lễ:
“Nhi thần dạy dỗ không nghiêm, xin mẫu hậu bớt giận.”
Dù chẳng hiểu “bớt giận” nghĩa là gì, nhưng nhìn Tiêu Ngô mặt đầy oán hận và thất bại, ta liền vui vẻ vỗ tay.
Năm ấy, ta năm tuổi, nước mắt còn đọng nơi khóe mắt, nước mũi vẫn chảy, nhưng cười khanh khách không ngừng.
2
Những ngày ở cung Từ Khang thật yên vui, có cô cô dạy ta đọc sách, đàn hát, chơi cờ, những tiểu cung nữ thường vây quanh ta, ríu rít cùng chơi.
Vào một ngày nắng đẹp, cô cô nổi hứng biểu diễn múa kiếm trong sân cho mọi người xem.
Nàng mặc bộ y phục đỏ rực, dưới ánh nắng vung kiếm, tóc mai nhẹ nhàng bay trong gió, vẻ mặt kiêu ngạo, oai phong lẫm liệt.
Như thể nơi chốn nhỏ bé này không thể giam giữ nổi nàng.
Ta hân hoan nhảy lên vỗ tay, suýt chút nữa trượt ngã từ bậc thềm, khiến mọi người kinh hãi, còn ta thì ngẩn ra.
Không ngờ lúc đó cô cô nhẹ nhàng tung mình một cái, chớp mắt đã đến bên cạnh ta, ôm ta vào lòng, hạ xuống thật vững vàng.
Ta chưa bao giờ biết võ công của cô cô lại giỏi đến vậy, nàng chưa từng thể hiện điều ấy bao giờ, nếu không phải để cứu ta, e rằng nàng sẽ giấu kín cả đời.
Ta nghe ma ma trong cung kể rằng, triều trước có một nữ quan tên là Lục Nhất Diệp, võ công cao cường, tài năng xuất chúng, nhưng nữ tử Đại Kỳ triều không thể chính danh làm quan, các triều đại đều có Ảnh Vệ, trực thuộc hoàng gia, là những người được Hoàng thượng trọng dụng nhất.
“Vị Lục Nhất Diệp này chính là thủ lĩnh của Ảnh Vệ, còn là nữ thủ lĩnh duy nhất, Thái Hậu nương nương, trong cung không mấy người biết chuyện này, người không được nói ra đâu.”
Nghe có vẻ rất lợi hại, ta nghĩ nếu nữ tử có thể làm quan, thì cô cô hẳn là nữ quan giỏi nhất.
Ma ma cẩn thận dặn dò, ta nghiêm túc gật đầu, đập tay lên ngực rồi quay đầu lại liền hỏi cô cô.
“Cô cô, Ảnh Vệ là gì, Lục Nhất Diệp là ai?”
Cô cô hiếm khi cau mày, nàng không hỏi ta nghe từ đâu, cũng không trả lời câu hỏi của ta.
Chỉ là hôm sau, ma ma ấy biến mất, ta hỏi thăm bà ấy ở đâu, đám cung nữ đều cúi đầu không dám nhìn ta, đồng thanh nói rằng bà ấy ra ngoài cung dưỡng già.
Ta không phải kẻ ngu ngốc, ta biết cô cô không muốn ta tìm hiểu về những chuyện này.
Nàng là người thân thiết nhất của ta, ngoài Hoàng đế và Hoàng hậu, ta chỉ gặp người thân Trạch gia trong vài yến tiệc, không quá thân thiết.
Trong yến tiệc, họ vui mừng gọi ta là Thái Hậu, khuôn mặt đầy kiêu hãnh.
Phụ thân kia râu ria xồm xoàm, mặc đồ quý giá, còn dặn dò ta:
“Trạch Anh à, con phải giữ vững vị trí Thái Hậu, vinh quang trăm năm của Trạch thị chỉ trông cậy vào con bảo vệ thôi.”
Ta chẳng hiểu họ nói gì, mỗi lần như vậy đều ngáp một cái rõ to, mệt mỏi đến không chịu nổi.
Ta chỉ biết, trên đời này, Hoàng đế và Hoàng hậu đối xử tốt với ta, còn cô cô là người ta yêu thích nhất.
Ta biết chuyện Ảnh Vệ, nàng không nói ra, cũng chỉ là vì tốt cho ta.
Vì ta là tiểu hài tử, nên chỉ qua vài ngày, chuyện ấy ta sớm đã quên sạch.
Ngự thiện phòng gần đây có một đầu bếp từ Tây Vực đến, làm bánh xốp ngon tuyệt, ta và Thái tử giành giật đến đỏ mặt tía tai, cuối cùng hắn đành hiếu thảo, đưa đầu bếp ấy đến cung Từ Khang của ta.
Dạo gần đây cô cô bận rộn, luôn không thấy bóng dáng nàng đâu, Hoàng đế Hoàng hậu cũng như vậy, nghe nói có vị vương gia triều trước luôn làm Hoàng đế tức giận, ta cũng bực bội theo.
Để Hoàng đế vui vẻ, ta đặc biệt đem tặng ông ấy con búp bê yêu thích, là quà sinh thần năm tám tuổi do cô cô tặng ta.
Ta ôm búp bê ngủ, giấc ngủ ngon lành vô cùng nên hy vọng ông ấy cũng như vậy.
An ủi xong Hoàng đế, đám cung nữ dạy ta chơi trò dây đan, ngồi dưới hành lang dài, những giọt mưa từ bên ngoài đôi lúc lất phất chạm vào mặt ta, lành lạnh.
Ngoại trừ Tiêu Ngô luôn chọc ghẹo ta, ngày tháng trong cung mỗi ngày đều rất vui.
Tiêu Ngô lúc nào cũng vô phép, gọi thẳng tên ta, phần nhiều gọi ta là: “A Anh,” lúc giận dỗi thì lại gọi: “Trạch Anh!”