Gặp ta, nàng ta còn tỏ ra thân thiết nắm lấy tay, khen ta có tâm.
Nhưng ánh mắt nàng liếc qua cổ tay ta, thấy trống không thì lập tức lướt qua một nét không hài lòng, nhưng nhanh chóng lại trở về vẻ mặt tươi cười như ban nãy:
“Muội muội, sao lại không đeo vòng tay bản cung tặng? Chẳng lẽ muội chê quà của bản cung quá tầm thường?”
Quả nhiên, câu nói này lập tức biến ta thành bia ngắm trong mắt các phi tần khác.
Nhìn ánh mắt hiểu lầm của chúng nhân, ta nhanh chóng tháo túi thơm từ bên hông, mở ra trước mặt mọi người:
“Xin Hoàng hậu nương nương minh xét, thần thiếp nhận được lễ vật của nương nương vui mừng vô cùng. Vì biết rằng vật này quý giá, sợ đeo trên tay sẽ dễ bị va chạm, nên đã cẩn thận để trong túi thơm để thể hiện sự trân quý.”
Nhưng nàng ta lại không biết rằng, mùi xạ hương bên trong đã sớm bị ta gỡ bỏ.
Thấy ta cẩn thận đeo nó bên người, nàng ta lúc này mới yên tâm, thở phào:
“Đã như vậy, muội muội quả là có lòng. Ngọc dưỡng người, muội nhất định phải đeo kề bên mới có thể cảm nhận được nỗi tận tâm của bản cung.”
Nàng vừa dứt lời thì Hoàng thượng dẫn theo đám cung nhân bước vào Ngự hoa viên.
Nhìn thấy Hoàng hậu, Hoàng thượng khen không ngớt lời, lập tức kéo tay nàng:
“Vừa nãy trẫm ở đằng kia đã thấy ai đó tỏa ra ánh sáng vàng kim đẹp đến chói mắt như vậy liền đến đây xem náo nhiệt, hóa ra là nàng sao Lan nhi?”
Thái giám đứng đầu bên cạnh Hoàng thượng cũng vội vàng hùa theo:
“Bẩm Hoàng thượng, bộ xiêm y của nương nương còn có một con phượng hoàng đấy ạ! Phượng hoàng phát sáng, đây chính là điềm lành lớn!”
Hoàng thượng quả nhiên rất thích thú, bất chấp mọi người xung quanh, liền nói:
“Tối nay trẫm sẽ đến cung của nàng.”
Hôm nay trời nắng đẹp, lại có gió nhẹ, Phượng hoàng trên áo cũng lay động theo gió, trông cứ như sống động thật.
Hoàng thượng ngắm nghía mãi, không ngừng tấm tắc khen, rồi trực tiếp kéo tay Hoàng hậu về cung.
Nhìn bóng họ rời đi, ta cúi đầu khẽ mỉm cười.
Hoàng hậu nương nương, chúng ta sẽ sớm gặp lại thôi.
Không ngờ đến đêm, Hoàng hậu đã hạ lệnh, bắt ta nhanh chóng đến cung của nàng.
7
Khi ta đến, cung nữ Cúc Nguyệt đang bận rộn, sai người dọn dẹp đống mảnh sứ vỡ đầy trên mặt đất.
Thấy ta đến, nàng vội vàng giải thích rằng cung nữ mới vào không cẩn thận làm đổ một mâm bát đĩa.
Đương nhiên ta không tin.
Đêm nay chắc chắn đã xảy ra chuyện gì đó khiến Hoàng hậu phẫn nộ đến thế, nhưng Hoàng hậu Giang Vân Lam vẫn muốn giữ hình ảnh cao quý, đoan trang trước mặt ta, không muốn ta thấy vẻ bạo ngược của nàng nên cung nhân mới nói như thế.
Khóe miệng ta khẽ thoáng qua một nét cười mỉa mai.
Giang Vân Lam à, ta muốn xem ngươi sẽ giả vờ được bao lâu với bộ mặt giả dối này?
Rất nhanh, Cúc Nguyệt dẫn ta đến trước mặt Hoàng hậu.
Giang Vân Lam đang mặc y phục ngủ, dường như vừa mới khóc xong, đôi mắt hơi đỏ.
Ta biết, cơ hội để trở thành tâm phúc của nàng ta đã đến.
Ta giả vờ quan tâm hỏi Hoàng hậu có chuyện gì xảy ra, còn cố ý hỏi thêm, vì sao Hoàng thượng lại không có mặt ở đây? Dù sao Hoàng thượng cũng đã nói sẽ đến cung của nàng ta vào tối nay cơ mà.
Ta cố ý khơi lên sự phẫn uất trong lòng nàng.
Chỉ cần nhắc đến Hoàng thượng, cảm xúc của nàng sẽ dao động. Ánh mắt nàng lóe lên vẻ hung ác, nhưng thoáng chốc lại biến mất.
Ta biết, chắc chắn Hoàng thượng đã đến cung của phi tần khác rồi.
Quả nhiên, nàng nói Hy Phi bị phát bệnh tim đột ngột, phái người mời Hoàng thượng. Hoàng thượng thương yêu vị Hy phi đó, thế nên mới đến thăm.
Ta giả vờ ngạc nhiên vô cùng:
“Đã phát bệnh sao không gọi thái y mà lại mời Hoàng thượng? Hoàng thượng bận rộn triều chính, nào biết trị bệnh!”
“Nghe nói Hy Phi là mỹ nhân do Tây Vực tiến cống?”
Giang Vân Lam gật đầu, đầu óc ta nhanh chóng vận chuyển, kế sách liền xuất hiện:
“Thần thiếp xin mạo muội nói điều này, mong Hoàng hậu nương nương đừng trách phạt, mỹ nhân từ Tây Vực đến ai nấy đều diễm lệ, lại rất biết cách mê hoặc người.”
“Nương nương mẫu nghi thiên hạ, hôm nay chịu đựng sự sỉ nhục này, thần thiếp thực sự không đành lòng. Nương nương cao quý rộng lượng, nào phải thứ hồ ly yêu mị kia có thể sánh bằng?”
“Tuy nhiên, hậu cung đông đúc các phi tần, thần thiếp nguyện dốc hết sức mình giúp nương nương giảm bớt ưu phiền, hỗ trợ nương nương mãi mãi được hưởng vinh sủng.”
Thấy ta hiểu chuyện như vậy, nàng ta lúc này mới vui vẻ hơn chút.
Nhưng tính nàng ta vốn tỉ mỉ, sẽ không dễ dàng tin tưởng ta chỉ bằng vài ba câu nói đó được.
Quả nhiên, nàng nâng cằm ta lên, nheo mắt, giọng nói đầy vẻ thăm dò:
“Như Ý Quý nhân quả là một người hiểu chuyện, bản cung rất vừa lòng.”
“Nhưng, sao ngươi lại quyết tâm giúp bản cung đến thế?”
Ta giả vờ khúm núm, giọng điệu đượm vẻ bất lực:
“Nương nương minh giám, thần thiếp thân phận thấp kém, xuất thân gia đình quan phủ, chẳng thể nào sánh với thân phận cao quý của nương nương. Ở chốn cung đình sâu thẳm này, thần thiếp cô độc một mình, không chỗ nương tựa, thần thiếp chỉ muốn sống yên ổn.”
“Nương nương cao quý là bậc nữ tử tôn quý nhất thiên hạ, thần thiếp quả thật có chút tâm tư, mong rằng có được sự che chở của nương nương thì ngày tháng của thần thiếp sẽ dễ dàng hơn rất nhiều.”
“Vì vậy, mong nương nương đừng chê thần thiếp, cho thần thiếp cơ hội cống hiến hết mình.”
“Thần thiếp nguyện vĩnh viễn không mong được lâm hạnh, để nương nương mãi hưởng ân sủng. Chỉ cầu xin nương nương che chở cho thần thiếp, cho thần thiếp được sống an ổn trong cung.”
Thấy ta thành khẩn như vậy, lại còn sẵn sàng hy sinh việc lâm hạnh để cầu xin sự bảo hộ, nàng ta lúc này mới thực sự tin rằng ta vì an ổn cho bản thân mà thành tâm muốn trợ giúp nàng.
Chỉ trong thoáng chốc, đôi mắt nàng ta lóe lên một tia sáng lạnh lùng. Ngón tay nàng bóp cằm ta chặt thêm vài phần, không còn giả vờ nữa:
“Thế thì tốt lắm, nhưng để bản cung hoàn toàn tin ngươi, bản cung cần một bằng chứng cho lòng trung thành.”
Nàng muốn ta giết chết Hy Phi.
8
Khi ta báo tin này cho Lục hoàng tử, hắn đang bồi dưỡng tâm phúc của mình.
Ta biết rằng, bất kể là đối với ta hay Tạ Vân Thư, để sống sót thì phe cánh của Hoàng hậu nhất định phải sụp đổ.
Nhưng con đường hạ bệ Hoàng hậu đầy rẫy hiểm nguy, chông gai.
Không chỉ có ân tình năm xưa đã đỡ kiếm cho Hoàng thượng mà cha nàng ta còn là Hộ Quốc hầu, nắm trong tay vạn quân. Mẫu thân nàng là biểu muội của Thái hậu, quan hệ với hoàng tộc rối rắm phức tạp.
Vì thế, mỗi bước đi của ta và Tạ Vân Thư đều phải cẩn thận, không thể mắc sai lầm.
Nghe đến chuyện “bằng chứng cho lòng trung thành” đó, Tạ Vân Thư nhíu mày.
Giết người dễ, nhưng giết người rồi mà có thể toàn thân trở ra thì khó.
Nếu không bị phát hiện thì tốt. Nhưng nếu ta bị phát hiện, với Hoàng hậu thì đây đúng là một mũi tên trúng hai đích, nàng ta có được lợi ích mà lại không liên lụy đến bản thân.
Tạ Vân Thư im lặng hồi lâu, giọng nói trầm thấp cất lên:
“Trước có Liễu Quý nhân, sau có Hy Phi, đều không phải hạng tốt đẹp gì, bọn họ đều là người Tây Vực. Xem ra gần đây Tây Vực không an phận.”
“Như vậy mà nói, nếu Hy Phi gặp chuyện thì bọn họ chắc chắn sẽ có hành động. Cho nên thay vì giết Hy Phi, việc giữ lại nàng ta còn có lợi hơn để ta điều tra.”
“Ta có một kế hoạch.”
Dưới ánh nến bập bùng, thiếu niên ghé sát tai ta, nhẹ nhàng nói rõ kế hoạch.
Trước khi rời đi, hắn nhìn ta và hỏi:
“Nàng có nghĩ ta quá tàn nhẫn không?”
Ta nhìn vào đôi mắt sáng của hắn, khẽ cười:
“Từ khi ta quyết định báo thù, đã không còn đường quay lại.”
“Chốn thâm cung hiểm ác, mẫu thân ta đối đãi với ta như con ruột, lương thiện đến mức chẳng dám giết cả một con kiến. Vậy mà chỉ vì vô tình làm đứt một sợi tóc của người ta mà mất mạng, lại còn chết thê thảm như vậy.”
“Người tốt chết oan uổng, kẻ ác không bị trừng phạt, sống nhởn nhơ, thế là không công bằng.”
“Nếu nói về sự nhẫn tâm, thì ta và ngài kẻ tám lạng người nửa cân, không ai thua kém ai. Chỉ có một điều, ta sẽ không bao giờ rút dao với ngài, mong ngài cũng không đối xử với ta như vậy.”
Hắn kiên định lắc đầu.
Ta tin hắn. Thế là, ta siết chặt vật trong tay, theo bóng đêm trở về cung.
Đó là xuân dược.
Vài ngày sau, Hy Phi bị phát hiện đang ân ái với thị vệ, lại bị Hoàng thượng bắt gặp, tin tức nhanh chóng lan truyền khắp cả lục cung.
9
Nghe nói khi bị phát hiện, Hy Phi và tên thị vệ kia đang đắm chìm trong hoan lạc, cả hai đều đang trần truồng quấn quýt lấy nhau.
Chiếc yếm đỏ tươi của Hy Phi còn nằm trên miệng của gã cuồng đồ, cả hai người đều không biết trời đất là gì.
Cung nữ bên ngoài nhìn thấy Hoàng thượng đến thì bị dọa cho hoảng loạn đến mức ngu người, còn dám cản không cho Hoàng thượng vào.
Hoàng thượng lập tức đẩy cửa bước vào.
Đập vào mắt ngài là cảnh hai người kia không mảnh vải che thân, một trên một dưới quấn quýt thân mật.
Ta nghĩ rằng sắc mặt Hoàng thượng khi ấy chắc cchắn là xanh lét rồi.
Thiên tử nổi giận, tên thị vệ lập tức bị xử ngũ mã phanh thây, tru di cửu tộc, Hy Phi bị ban rượu độc, thi thể bị ném ra bãi tha ma, toàn bộ cung nhân trong điện đều bị xử trượng hình. Toàn bộ người trong cung không một ai thoát, máu chảy thành sông.
Lúc nghe tin việc này liên lụy nhiều kẻ vô tội, trong lòng ta khẽ run một chút.
Thế nhưng lúc này sắc mặt Hoàng hậu lại vui mừng đến không ngờ.
Sau khi mọi người thỉnh an buổi tối xong, nàng chỉ giữ mình ta ở lại. Nàng nhìn ta, nụ cười trên mặt dường như sắp tràn ra.
Ngay giây tiếp theo, Thúy Nguyệt bưng một bát thuốc nhẹ nhàng bước tới.
Bất chợt, một cảm giác chẳng lành từ sâu trong tâm dâng lên.
Giang Vân Lan nhận lấy bát thuốc, nhẹ nhàng đưa đến trước mặt ta giọng nói dịu dàng nhưng từng lời lại đầy vẻ hiểm độc:
“Ngươi làm rất tốt, đã trừ khử được Hy Phi, bản cung rất hài lòng. Đây là canh tránh thai, uống nó đi, bản cung nhất định sẽ đảm bảo cho ngươi sự an toàn.”
Ta hiểu rằng, tuyệt đối không thể để nàng sinh nghi.
Nhớ đến từng bước trong kế hoạch của ta và Tạ Vân Thư, trong lòng ta hạ quyết tâm.
Nhìn thẳng vào mắt nnàng ta, sau đó giả vờ ngoan ngoãn, ta cầm bát thuốc uống một hơi cạn sạch.
Nàng ta lập tức vỗ tay cười lớn, trêu đùa ta là kẻ ngốc. Nàng ta nói rằng đây chỉ là một thử thách dành cho ta mà thôi.
Bất chợt, mồ hôi lạnh toát ra sau lưng ta.