Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Cổ Đại LANG QUÂN TA YÊU NHẤT KHÔNG CÒN NỮA Chương 6 LANG QUÂN TA YÊU NHẤT KHÔNG CÒN NỮA

Chương 6 LANG QUÂN TA YÊU NHẤT KHÔNG CÒN NỮA

4:37 chiều – 07/11/2024

Dù ta chỉ là một nữ tử tầm thường, không thông minh cũng chẳng tài cán, không ai ưa thích, nhưng cuối cùng ta vẫn làm được!

Ngay trước mặt ta, ma ma đã rót thuốc độc vào miệng Thẩm Lục Đới.

Trước khi Thẩm Lục Đới tắt thở, ta xin ma ma đó cho phép ta nói vài lời với tỷ tỷ của mình.

Họ biết ta là nghĩa nữ của Thái hậu nên nể mặt mà đồng ý.

Thẩm Lục Đới bị thuốc độc đau đớn đến mức lăn lộn khắp nơi, ruột gan như bị thiêu đốt. Ta thản nhiên bước đến, ngồi xổm trước mặt nàng.

“Tỷ tỷ…” 

Ta gọi nàng.

“Ngươi… đồ… tiện nhân!” 

Thẩm Lục Đới vừa thổ huyết vừa mắng chửi ta.

Ta cũng không để tâm, dù sao thì nàng ta cũng đã mắng chửi ta bao nhiêu năm qua, thêm một lần cũng chẳng có gì khác.

Ta lo Thẩm Lục Đới không nghe rõ nên ghé sát mặt lại, nói rõ từng chữ: 

“Tỷ tỷ, tỷ có biết không, Lâu Dự thực sự rất yêu tỷ. Tử Dao giống tỷ đến mức kỳ lạ, lại biết đàn cầm, nên Lâu Dự tưởng rằng có người cố ý sắp đặt để hại tỷ, vì vậy trong lúc bận rộn cũng vẫn dành thời gian điều tra nàng ta.”

“Nếu không phải tỷ kiên quyết nói với quân thượng rằng Tử Dao là tình  nhân của Lâu Dự, chỉ e rằng ta đã không thể dễ dàng đổ tội tham ô ngân quỹ cứu trợ lên đầu hắn. Tỷ tỷ à, là chính miệng tỷ đã hại chết người yêu thương tỷ nhất.”

Thẩm Lục Đới nghe vậy, ánh mắt mở to, trong đó vừa có căm hận vừa có hối hận. Bộ dạng lúc này của nàng ta trông nhếch nhác chẳng khác nào một con chó.

“Ngươi… vì…” 

Nàng muốn động thủ với ta, nhưng độc dược đã lấy đi sức lực của nàng, ngay cả nói một câu trọn vẹn cũng không thể.

Ta hả hê nhìn vẻ mặt đau khổ của nàng, oán hận nói: 

“Ngươi hỏi ta vì sao ư? Dĩ nhiên là vì ngươi đã hại chết Tạ Kim An!”

 “Tạ Kim An là người mà ta yêu nhất, chúng ta đã lên kế hoạch thành thân, lên kế hoạch sinh con trai, con gái, cũng đã định sẽ về phương Nam an cư.”

“Là ngươi không biết liêm sỉ đã hại chết chàng. Chàng chết rồi, ta chính là góa phụ của chàng, ta phải báo thù cho chàng.” 

“Ngươi đã giết người mà ta yêu nhất, ta sẽ khiến ngươi chết trong thảm khốc, ta sẽ khiến ngươi tự tay giết người yêu ngươi nhất, Thẩm Lục Đới, ta đã làm được rồi, không phải sao!”

Thẩm Lục Đới chết không nhắm mắt.

Đó là cái kết nàng ta xứng đáng phải nhận.

10

Sau khi Thẩm Lục Đới chết, Thái hậu cho người chuẩn bị một bàn rượu ngon để cùng ta chúc mừng.

Bà lấy ra một viên ngọc trai.

“Thanh Mặc, viên ngọc trai này, ai gia không gửi đi Kinh Châu mà đã lấy bạc từ kho riêng của mình gửi đi,  để giữ lại nó.” 

Thái hậu nói với ta:

 “Đây là vật cuối cùng An Nhi để lại cho con, con hãy giữ lấy làm kỷ niệm.”

Nhìn viên ngọc, ta như thấy lại cảnh Tạ Kim An lúc chết, trong tay vẫn nắm chặt viên ngọc. Mũi ta cay xè, nước mắt lăn dài.

“Ai gia đã mất đi nhi tử, từ nay con chính là nữ nhi của ai gia.” 

Thái hậu nói:

 “Thanh Mặc, gọi ai gia một tiếng mẫu phi đi!”

“Mẫu phi.” 

Giọng ta nghẹn lại, xúc động không thôi.

“Đứa trẻ ngoan!” 

Ôn Thái Hậu ôm ta vào lòng, nhẹ nhàng nói:

“Phụ mẫu Thẩm gia không xứng làm phụ mẫu của con. Hiện giờ Thẩm Lục Đới đã chết, họ mới nhớ đến con. Trước đó đã dâng mấy bản tấu lên quân thượng xin gặp con nhưng ai gia đều bác bỏ hết.”

“Ai gia đã nghĩ kỹ rồi, nếu con ở lại kinh thành, thứ nhất Thẩm gia sẽ gây phiền phức cho con, thứ hai An Nhi đã mất ở kinh thành, đối với con, nơi này luôn là chốn đau thương. Vì vậy, ai gia đã nghĩ ra một con đường cho con.”

“Là con đường gì?” 

Hai mắt ta ngấn lệ, nhỏ giọng hỏi Thái hậu.

Thái hậu nói: 

“Tử Dao thực ra là con gái của Vân Nam Vương gia. Mười mấy năm trước, Vương gia có mối quan hệ với một kỹ nữ thanh lâu rồi để lại một đứa con. Chuyện này không ai biết cả. Vương gia nhờ ai gia sắp xếp người chăm sóc cho kỹ nữ đó. Sau này khi nàng kia sinh con gái, Vương gia cũng biết được điều đó. Nhưng suốt bao năm qua, Vương gia và Tử Dao chưa hề gặp mặt, ông ấy chỉ thấy qua bức chân dung của nàng mà thôi.”

“Vài ngày nữa, ai gia sẽ phái người hộ tống Tử Dao đến Vân Nam nhận thân. Thanh Mặc, con và Tử Dao có nét giống nhau, ai gia chuẩn bị một gói thuốc, trên đường đi hãy bỏ vào nước trà của nàng, để nàng uống, sau đó thay nàng đến Vân Nam.”

Ta nhíu mày, không dám nhận gói thuốc bột trong tay Thái hậu.

“Thanh Mặc, người không vì mình trời tru đất diệt. Con vẫn còn quá lương thiện. Chỉ cần nhẫn tâm lần này, con sẽ trở thành con gái của Vân Nam Vương gia, sẽ là một Quận chúa tôn quý, từ nay không còn ai dám ức hiếp con nữa.”

Ánh mắt ta nhìn chằm chằm vào gói thuốc bột, vẫn không dám đưa tay ra nhận.

Thái hậu tiếp tục khuyên nhủ: 

“Thanh Mặc, An Nhi yêu con nhiều như thế, nếu con bị ức hiếp thì ở nơi chín suối An Nhi cũng không an lòng.”

“Được rồi. Mẫu phi, Thanh Mặc nghe lời người!”

 Cuối cùng ta cũng cầm lấy gói thuốc bột, lúc này trên mặt Thái hậu mới hiện lên nụ cười mãn nguyện: 

“Tốt lắm, tốt lắm, Thanh Mặc, chúc con thuận buồm xuôi gió, từ đây an nhàn tự tại.”

11

Ba ngày sau, ta gặp được Tử Dao.

Nàng ta ăn mặc sang trọng, khuôn mặt không còn vẻ yếu đuối đáng thương như lần đầu gặp mà đã toát lên vài phần kiêu hãnh.

“Tử Dao Quận chúa, Thái hậu không tin tưởng cung nữ khác nên muốn ta theo hầu người.  Người có yêu cầu gì cứ việc sai bảo ta.” 

Ta cúi người kính cẩn nói với Tử Dao.

Nghe vậy, Tử Dao liền không chút khách sáo mà sai bảo ta đủ điều.

Đoàn xe đi suốt nửa tháng, cuối cùng người đứng đầu đội hộ tống cũng nói: 

“Qua ngọn núi Hồng Cô phía trước kia là đã đến địa phận Vân Nam rồi.”

Tử Dao vô cùng phấn khởi, nàng kéo tay áo ta, nói: 

“Thanh Mặc, bổn quận chúa sắp được gặp phụ vương rồi. Nghe nói phụ vương rất yêu thích mẫu thân ta, chắc chắn sẽ chuẩn bị một buổi đón tiếp lớn cho ta. Thanh Mặc, ngươi hầu hạ ta cho tốt, đến lúc đó ta sẽ cho ngươi làm nữ quan bên cạnh ta.”

“Chúc mừng  Quận chúa, Vân Nam vương gia nhất định sẽ bù đắp những khổ cực mà người đã chịu đựng suốt bao năm qua.” 

Ta mỉm cười phụ họa, bàn tay trong tay áo khẽ nắm lấy túi hương chứa bột thuốc.

Xe ngựa đi lên núi Hồng Cô, đường đi trở nên gập ghềnh khó khăn hơn. Ta và Tử Dao đành phải xuống xe đi bộ. Người đứng đầu đội hộ tống dặn dò: 

“Tuyệt đối không được tự tiện rời đoàn. Địa hình nơi đây phức tạp lại có sương độc, trong núi còn có thú dữ, nếu lạc nhau thì e là khó toàn mạng.”

Tử Dao nghe vậy sợ đến mức bám chặt sau lưng đội trưởng hộ tống, còn ta thì nhân lúc sương mù dày đặc lén đổi hướng đi.

Từ nhỏ bị phụ mẫu và tỷ tỷ coi là sao chổi, ta sinh ra chẳng có bản lĩnh gì nổi trội, nhưng ta có một ưu điểm mà không ai biết, đó là trí nhớ và mắt nhìn của ta cực kỳ tốt. Những đường đã đi qua, dù có phức tạp đến đâu cũng khắc sâu trong đầu ta.

Ta không định giết Tử Dao để thay thế nàng đi đến Vân Nam nhận thân phận Quận chúa, cũng chẳng định làm nữ quan thân cận bên cạnh Quận chúa Tử Dao.

Ta muốn có tự do thực sự.

Ta sẽ đến quê hương của Tạ Kim An, nhìn nơi chàng đã lớn lên.

Ta sẽ tìm đến gia quyến của Tạ Kim An, báo tin chàng đã mất, và nói với họ rằng ta đã báo thù cho chàng.

Phải, Tạ Kim An có gia đình.

Chàng là con trai duy nhất của một thương nhân ở đất Thục, không phải con trai của Ôn Thái Hậu.

Con trai của Thái hậu năm xưa đã bị dìm chết, tiên đế lo rằng Thái hậu sẽ bi thương quá độ, không chịu nổi mà đột tử nên sai một lão cung nữ nói dối bà rằng họ đã cứu đứa trẻ và lén mang ra ngoài cung.

Tạ Kim An và ta từng giúp đỡ một lão bà bị con trai đuổi khỏi nhà, bà ấy chính là một trong những cung nữ được phóng thích năm đó. 

Bà ấy và lão cung nữ từng lừa dối Thái hậu kia là tỷ muội thân thiết nên biết chuyện này và nói ra trong lúc say sưa.

Ban đầu ta không tin, nhưng Tạ Kim An mất rồi, ta cần tìm một chỗ dựa để báo thù, nên đã bạo gan mà giả mạo một vết bớt trên thi thể của Tạ Kim An, cho chàng đóng vai con trai của Ôn Thái Hậu.

Từng bước ta đi đều như thế cờ, đi đến đâu đánh đến đấy, không ngờ cuối cùng lại thành công.

Hẳn là Tạ Kim An ở trên cao đã phù hộ cho ta.

Ta chạy như bay trên núi Hồng Cô, nhanh chóng tìm thấy cỗ xe ngựa bị bỏ lại, leo lên ngựa rồi thúc ngựa phi về hướng đất Thục.

Ánh sáng lọt vào tầm mắt, ta nhìn thấy tự do phía trước, nơi đó là nơi ta được là chính mình.

 

Ngoại truyện:

“Lâm Thu.” 

Ôn Thái Hậu vì tiếng mưa ngoài điện mà trằn trọc không ngủ được.

Lâm Thu ma ma bước vào, cắt bớt ngọn nến, hỏi: 

“Nương nương muốn uống nước ư?”

“Không.” 

Ôn Thái Hậu lắc đầu, khoác áo ngồi dậy.

Bà hỏi Lâm Thu:

 “Ngươi nói xem, Thanh Mặc có giết Tử Dao không?”

“Có lẽ sẽ giết thôi.” 

Lâm Thu đáp: 

“Thẩm Thanh Mặc trông có vẻ nhát gan, nhu nhược, ai cũng có thể sai khiến, nhưng đến cả tỷ tỷ ruột của mình mà nàng ta cũng dám ra tay hãm hại, giết Tử Dao đối với nàng ta, chắc cũng chẳng phải việc khó khăn gì.”

“Ngươi nói phải.”

 Ôn Thái Hậu gật đầu:

 “Nàng ta sẽ làm theo lời ta, giết Tử Dao, thay thế thân phận của nàng ta, đến Vân Nam phủ, rồi bị Vân Nam vương ném vào vạn độc khanh để nuôi rắn, nuôi bò cạp.”

“Mẫu thân của Tử Dao năm xưa to gan dám tính kế với Vân Nam vương mà khiến Vương phi bị sẩy thai, Vân Nam vương hận nàng ta đến tận xương tủy.”

“Giờ đây Thẩm Thanh Mặc thay thế Tử Dao xuất hiện trước mặt Vân Nam vương, lấy sự thù hận với mẫu thân của Tử Dao, hắn ắt sẽ trả hận cho Vương phi của mình. Vân Nam vương tính tình độc ác, Thẩm Thanh Mặc ắt sẽ gặp phải kết cục thê thảm.”

 Lâm Thu nói với giọng điềm nhiên.

Ôn Thái Hậu thở dài: 

“Tiếc thay, nếu không phải An nhi vì nàng ta mà chết, lòng ta hận nàng ta đến tận xương tủy thì ta vẫn có thể để lại cho nàng ta một đường sống. Đáng thương cho tấm lòng của một người mẹ, cừu nhân ư, kẻ nào cũng không thể tha thứ.”

End