Buổi sáng ta quay về phủ tướng quân thì đến buổi chiều, Lâm Thu ma ma mang theo thánh chỉ của Thái hậu đến phủ.
Lúc đó Lâu Dự vừa hay ở nhà, hắn cùng ta quỳ xuống nhận chỉ.
Trong thánh chỉ, Thái hậu khen ngợi ta đã có đóng góp to lớn trong việc quyên góp cứu trợ lần này, nói rằng buổi sáng ta đã quyên tặng một viên ngọc trai, buổi trưa Thái hậu nương nương chợp mắt liền mơ thấy viên ngọc ấy tỏa ra ánh sáng ấm áp, cứu sống những nạn dân sắp chết cóng.
Ôn Thái Hậu nói, đây là điềm lành, ta là phúc tinh, thảm họa tuyết tại Tĩnh Châu chắc chắn sẽ nhanh chóng qua đi. Bà quyết định thuận theo ý trời, nhận ta làm nghĩa nữ.
Viên ngọc trai đó chính là viên mà Tạ Kim An nắm chặt trong tay khi chết.
Ta không có món đồ quý giá nào khác, khi cưới Lâu Dự, mọi thứ đều giản dị, của hồi môn của ta chỉ là vài bộ chăn đệm. Ta lo cho các nạn dân nên đành quyên tặng viên ngọc ấy.
Tạ Kim An là một người tốt bụng, chàng đã làm vô số việc thiện, chắc hẳn đã tích lũy được một ít công đức. Hy vọng viên ngọc này có thể giúp nhiều nạn dân sống sót, và công đức ấy sẽ tính lên Tạ Kim An, để chàng có thể an ổn nơi suối vàng.
Khi tiếp chỉ, Lâm Thu ma ma nghiêng người thì thầm vào tai ta:
“Thái hậu nói, ở phố Bạch Mã phía đông thành có một trà lâu, trong đó có một nữ nhạc công mới đến, ngươi có thể đưa Lâu tướng quân đến nghe một chút.”
“Thần phụ đã rõ.” Ta mỉm cười nhẹ nhàng đáp.
Ôn Thái Hậu, quả không hổ danh là người chiến thắng trong cuộc tranh đấu hậu cung, chỉ mới vài canh giờ thôi mà bà đã nhanh chóng tìm được điểm đột phá.
Lâu Dự xuất thân hàn môn, hắn có thể quen biết và yêu Thẩm Lục Đới chính là vì tiếng đàn.
Phụ thân của Lâu Dự vốn là một nhạc công nên tài đánh đàn của hắn đương nhiên không tệ. Khi còn nhỏ, Thẩm Lục Đới thích khuôn mặt của Lâu Dự, nên mượn cớ học đàn để tiếp cận hắn.
Ban đầu, Thẩm Lục Đới thật lòng muốn gả cho Lâu Dự, nên đã giúp hắn cả về tiền bạc lẫn công sức, thúc giục hắn học hành.
Lâu Dự cũng không phụ lòng mà đã đỗ trạng nguyên.
Hiện nay quân thượng cũng thích nghe đàn nên Lâu Dự gặp may, nhờ được thiên tử sủng ái mà trở thành vị tướng quân trẻ nhất triều.
Đáng tiếc là một lần sau khi Thẩm Lục Đới thấy cảnh phi tần hồi cung xa hoa, nàng liền không muốn gả cho Lâu Dự nữa. Nàng dùng tài nghệ đánh đàn mà Lâu Dự đã dạy để thu hút sự chú ý của quân thượng khi ngài xuất cung lễ Phật, và trở thành phi tần được sủng ái nhất.
Ôn Thái Hậu quả thật đã dùng một chiêu đánh vào tâm lý.
Sau khi Lâm Thu ma ma rời đi, Lâu Dự liền chất vấn ta:
“Nàng đã làm gì sau lưng ta? Tại sao Thái hậu lại vô duyên vô cớ nhận nàng làm nghĩa nữ?”
Ta co rụt cổ lại như một con chim cút, cẩn thận đáp lời:
“Nghe nói trong lần quyên góp của cung phi lần này, người ra sức nhiều nhất là tỷ tỷ. Hơn nữa, quân thượng lại giao cho tướng quân việc cứu trợ, còn ta không đáng kể gì. Nhưng ta là muội muội ruột của Lục Quý phi, cũng là chính thê duy nhất của chàng, Thái hậu tất nhiên là nể mặt chàng và tỷ tỷ, mới nhận ta làm nghĩa nữ, cũng chỉ là một danh phận mà thôi.”
Lâu Dự tin lời.
Dù sao trong mắt hắn, ta quả thực chẳng đáng là gì, ta chỉ như một con kiến hôi.
Không ai lại nghĩ rằng, một con kiến hôi dám đâm lén mình.
5
“Tướng quân, tỷ tỷ thích trang trí bể cá, ta muốn đến phố Bạch Mã để chọn cho tỷ ấy một vài thứ. Nhưng ta không biết tỷ thích loại trang trí nào, hôm nay chàng có rảnh không?”
Ta nhìn mũi chân mình, ngập ngừng hỏi.
Lâu Dự đã nhận trách nhiệm cứu trợ nạn dân nên sẽ rất bận, nhưng hiện tại Bộ Hộ vẫn chưa xác định được có bao nhiêu ngân lượng có thể dùng, nên hôm nay hắn vẫn rảnh.
Hắn luôn dễ mềm lòng trong chuyện liên quan đến Thẩm Lục Đới. Thế là ta thuận lợi dẫn Lâu Dự đến phố Bạch Mã.
Khi đi ngang qua trà lâu mà Lâm Thu ma ma nhắc đến, ta cố ý nói:
“Tỷ tỷ từng rất thích bánh đậu xanh của trà lâu này, nhưng tiếc là nghe nói đầu bếp chuẩn bị về quê, sau này sẽ không còn nữa.”
“Vậy thì vào mua một ít.”
Lâu Dự liền rẽ vào trà lâu.
Vừa bước vào trà lâu là đã nghe thấy tiếng đàn réo rắt, tài nghệ không thua kém Thẩm Lục Đới.
“Đây là nữ nhạc công mới mà chủ quán mời về, tên là Tử Dao, khách đến nghe đều nói rất hay.”
Tiểu nhị nhiệt tình giới thiệu.
“Lên lầu xem thử.”
Lâu Dự lập tức bước lên lầu.
Ai ngờ vừa đến chân cầu thang, tiếng đàn đột ngột dừng lại, cùng với tiếng hốt hoảng của nữ tử và tiếng đùa cợt của đám công tử lỗ mãng vang lên.
Ta nhanh chân bước theo Lâu Dự lên lầu, liền thấy ba gã đại hán vận y phục hoa lệ đang kéo nữ tử kia.
Góc nghiêng gương mặt của nữ tử ấy rất giống Thẩm Lục Đới.
Lâu Dự không thể nào để một gương mặt giống Thẩm Lục Đới bị ức hiếp trước mắt mình, hắn bước lên thể hiện thân phận, cứu nàng ta ra khỏi tình cảnh đó.
Người bị quấy rối chính là nhạc công Tử Dao.
Nàng quỳ xuống cảm tạ Lâu Dự, nhưng hắn không thèm liếc mắt nhìn nàng. Đợi khi bánh đậu xanh được gói xong, hắn liền dẫn ta rời khỏi trà lâu.
Về đến phủ tướng quân, hắn liền gọi tâm phúc đến, dặn dò điều tra về trà lâu và Tử Dao.
Lâu Dự là người nghi ngờ rất nặng, Tử Dao lại có gương mặt giống Thẩm Lục Đới nên hắn liền sinh nghi về lai lịch của nàng.
Tâm trí của hắn đặt vào việc cứu trợ nạn dân và điều tra Tử Dao, tạm thời sẽ không bận tâm đến Thẩm Lục Đới.
Ta vào cung, đem bể cá trang trí tặng cho Thẩm Lục Đới, tỷ ấy lập tức nhận ra đó là lựa chọn của Lâu Dự.
Nàng ta trông rất vui, cố ý nói với ta:
“A Dự thật là có lòng.”
Ta thở dài, nói:
“Bể cá này là chàng chọn mấy hôm trước, hôm qua nghe nói cửa hàng có thêm một lô hàng mới, ta muốn mời Lâu tướng quân đi cùng để chọn thêm vài món cho tỷ tỷ, nhưng chàng lại nói mình bận lắm.”
“Tướng quân là người được thiên tử sủng ái, lại tiếp quản việc cứu trợ, tất nhiên là rất bận.”
Thẩm Lục Đới giơ tay trắng nõn như ngó sen, nhẹ nhàng vuốt ve một bông hoa đỏ trong bể cá, vẻ mặt như một thê tử thấu hiểu sự bận rộn của phu quân mình.
“Quý phi nương nương, ta có điều nghi hoặc. Nam nhân… thật ra thích gương mặt của nữ nhân hay thích tài năng của nữ nhân?”
“Lời này là ý gì?”
Vừa dứt lời, Thẩm Lục Đới đã quay đầu lườm ta với ánh mắt sắc như dao.
Nàng nghiến răng, từng câu từng chữ mà đáp:
“Ta đã dạy ngươi rồi, sau khi gả cho Lâu Dự phải an phận, không được làm điều gì mà ta không thích.”
“Thần không dám, thật sự không dám.”
Ta hoảng sợ, “phịch” một tiếng quỳ xuống đất.
“Ngươi sợ cái gì? Ta đâu có giết ngươi.”
Giọng lạnh lùng của Thẩm Lục Đới vang lên từ trên cao.
“Ngươi nói rõ ràng xem, rốt cuộc là chuyện gì?”
Ta quỳ rạp xuống đất, tỏ vẻ hèn mọn đáp lời:
“Thần thiếp và nương nương là song sinh, có dung mạo tương tự nhau. Tướng quân trước giờ chưa từng tỏ thái độ gì với thần thiếp, thậm chí còn chán ghét thần thiếp. Nhưng nữ nhạc công tên Tử Dao ở phố Bạch Mã, tài nghệ rất giỏi, tướng quân lại rất để ý nàng ta.”
Ta ngẩng đầu lên thì thấy khuôn mặt của Thẩm Lục Đới đã đen lại, ngón tay trắng nõn của nàng siết chặt bông hoa đỏ làm nát bấy cánh hoa, nước hoa thấm vào đầu ngón tay, giống như vệt máu bắn ra.
“Thẩm Thanh Mặc, ngươi giỏi thật, lại còn học được cách ly gián. Ngươi nghĩ rằng ta sẽ tin lời ngươi mà sinh nghi ngờ với Lâu Dự sao?”
Giọng của Thẩm Lục Đới lạnh như băng, như thể đang nói với một kẻ đã chết.
“Nương nương, thần thiếp không dám nói dối.”
Đầu gối ta đã có chút đau rát nhưng ta vẫn cúi rạp xuống, không dám nhúc nhích.
Một lúc lâu sau, Thẩm Lục Đới nói với ta:
“Hai ngày nữa, ta sẽ cùng Thái hậu đi Bạch Mã Tự cầu phúc, ngươi dẫn Lâu Dự đến đó. Nếu gặp ai hỏi đến, ngươi cứ nói là hai phu thê các ngươi đi cầu con cái.”
Nàng vốn không phải là người biết nhẫn nhịn, khi biết bên ngoài có một người tên Tử Dao, nàng đã không thể chờ đợi để gặp Lâu Dự, xác nhận xem hắn có còn yêu mình như trước hay không.