Phụ thân ta là một đại gian thần quyền khuynh triều dã. Ông ủng hộ tân hoàng đế khởi nghĩa lên ngôi, đổi lại, tân hoàng đế hứa gả ta làm thái tử phi.
Trong Đông Cung chỉ có một vị Lục Lương Ti, từng là thê tử dân gian của thái tử.
Đêm tân hôn, nàng viện cớ đau bụng gọi thái tử đi. Ta một mình sợ hãi, nửa đêm ôm gối bò lên giường ngủ giữa hai người họ. Lục Lương Ti tức giận mắng chửi, nhưng lúc nhìn thấy ta thì nghẹn lời không nói được.
“Cũng chẳng ai nói với ta, thái tử phi mới chỉ mười tuổi…”
01
Ngay cả thái tử cũng lộ vẻ mặt như nhìn thấy quỷ.
Ta ôm gối không dám nhúc nhích, rụt vào trong chăn.
“Trời ạ, một đứa trẻ con như vậy lại đưa vào Đông Cung chịu khổ, Vệ lão tặc thật chẳng ra gì!”
Lục Lương Ti vừa mắng chửi, làm ta càng không dám động đậy, bởi vì Vệ lão tặc trong miệng nàng chính là phụ thân ta.
Nàng không ngờ đối tượng mình tranh giành lại là một tiểu cô nương chưa trưởng thành, tức đến nỗi chống nạnh thở phì phì.
Thái tử và Lục Lương Ti mắt lớn trừng mắt nhỏ, hai người đứng bên giường nhìn ta, khiến ta phát run. Sau đó —- ta trực tiếp ngủ thiếp đi.
Ngày hôm sau tỉnh lại, ta phát hiện mình đã trở về Phương Phi Viện.
“Thái tử đâu? Còn Lục Lương Ti nữa?”
Ta mơ màng chớp mắt, Thanh Tiêu tỷ tỷ đã chăm sóc ta từ nhỏ, nhìn ta với vẻ kỳ lạ, giúp ta mặc đồ rửa mặt rồi mới nói.
“Thái tử điện hạ đã đi rồi, đêm qua là Lục Lương Ti bế người về.”
Ta cứng họng, trong đầu rối tung, không hiểu nổi.
Phụ thân nói, khi thái tử chưa là thái tử, Lục Lương Ti đã là thanh mai trúc mã của chàng, lẽ ra nàng phải hận ta chứ?
Thanh Tiêu cũng không hiểu chuyện gì đang xảy ra.
Nàng cẩn thận dặn dò ta, trong Đông Cung này mọi nữ nhân đều muốn tranh giành thái tử, Lục Lương Ti chắc chắn sẽ lợi dụng cơ hội khiến ta mất cảnh giác.
Ta mơ màng gật đầu.
Ngày thứ hai sau khi thành hôn, thái tử phải dẫn thái tử phi diện kiến đế hậu. Ta nghĩ thái tử sẽ không tới, nhưng cuối cùng chàng vẫn kịp trở lại trước khi ta ra cửa, nhưng là dẫn theo Lục Lương Ti.
Khi chờ thái giám xin ý bên ngoài điện Tử Thần, ta trốn trong bóng của thái tử, len lén quan sát Lục Lương Ti.
Đêm qua quá tối không nhìn rõ, giờ đây nhìn thấy rõ ràng.
Nàng không giống các quý nữ trong kinh thành chút nào, làn da có phần thô ráp, trên má có hai vệt đỏ nhạt, chắc hẳn là do phơi nắng lâu ngày. Cũng không có dáng vẻ yếu đuối của cành liễu đung đưa, nhìn vào có vẻ một cú đấm có thể đánh chết ba người như ta.
“Nhìn cái gì?”
Nàng trừng mắt nhìn ta, ta lùi lại một bước suýt tự vấp ngã, thái tử nhanh tay kéo cổ tay ta lại, bất đắc dĩ nói:
“Nàng ấy không ăn thịt ngươi đâu, đừng sợ.”
Có ăn thịt người hay không ta không biết, nhưng ta biết rằng Lục Lương Ti là một cô nương cực kỳ khỏe mạnh.
……
Điện Tử Thần chạm trổ long phượng, nơi nơi thể hiện sự trang nghiêm uy nghiêm của hoàng thất, ta cúi đầu đi bên cạnh thái tử, có chút kinh hoàng.
Tân đế nhìn ta hai lần, trầm giọng nói:
“Ngươi là con gái của Thái úy phải không, ngẩng đầu lên, để trẫm nhìn.”
Ta cảm thấy như bước vào cõi chết.
Hình như ngài cười một tiếng, khi ta nghi ngờ mở mắt nhìn, hoàng đế lại giữ vẻ trầm ổn.
Người vừa cười nhạo ta sao?
Hoàng hậu nương nương ngồi bên cạnh khuôn mặt có phần phúc hậu, bà lườm hoàng đế một cái, rồi cười với ta.
“Là một cô nương tốt, chỉ là quá gầy yếu. Từ nay ở Đông Cung phải ăn uống cho tốt, vài năm nữa sẽ cao ngang Lục Lương Ti thôi.”
Lục Lương Ti nghe xong thì tỏ vẻ không phục.
Bữa trưa dùng trong hoàng cung, ta chưa bao giờ biết, một bữa cơm của người bình thường lại khác chúng ta đến vậy.
Hoàng đế và hoàng hậu thường cãi cọ, vị thủ lĩnh nghĩa quân đã phá đổ bạo quyền này lại rất nhiều lời riêng tư, còn bị hoàng hậu nương nương véo tai.
Lục Lương Ti không thích ăn món nào liền bỏ vào bát thái tử, còn chàng thản nhiên ăn hết tất cả.
Ta cầm đũa, tròn mắt há hốc mồm.
“Chúng ta không giống các quý nhân kinh thành các người, ăn uống không có ai hầu hạ.”
Lục Lương Ti bất ngờ mở miệng, nàng nói với giọng không tốt lắm, ta suy nghĩ một chút, rất thành thật đáp lại nàng.
“Sau này sẽ có, nàng muốn bao nhiêu sẽ có bấy nhiêu.”
Có vẻ không ngờ ta trả lời như vậy, Lục Lương Ti trợn mắt, nàng dường như rất không ưa ta.
Kể từ ngày đó, ta hiếm khi thấy Lục Lương Ti ở Đông Cung.
Thái tử thỉnh thoảng đến thăm ta, nhưng lần nào đến cũng tự mang đồ ăn theo, nói là chàng không quen với đồ ăn ở tiểu trù phòng của viện ta.
Chàng luôn ở bên Lục Lương Ti, ta thường nghe người hầu nói, họ hay ra ngoài dạo chơi, cùng nhau đu quay, cùng nhau nấu ăn.
……
Ở Đông Cung, ta sống thoải mái hơn ở nhà.
Ăn no rồi ngủ, ngủ dậy lại ăn, khiến Thanh Tiêu sốt ruột vô cùng.
“Thái tử phi, nếu cứ tiếp tục như vậy, người sớm muộn cũng sẽ mất đi sủng ái của thái tử, trong chốn cao tường này, một nữ nhân không được sủng ái thì chính là…”
Ta phủi mẩu bánh điểm tâm trên tay, cảm thấy đau đầu, nhưng ta có một câu hỏi.
“Thanh Tiêu tỷ, tỷ có cảm thấy thái tử giống phụ thân ta hơn là phu quân ta không?”
Thanh Tiêu trợn trắng mắt, suýt nữa ngất đi.
———–
Tân đế vừa lên ngôi, triều đình vẫn chưa ổn định, thái tử cũng bận rộn không chạm chân xuống đất, chưa quen với chính sự trên triều đình, luôn làm sai chuyện, sau đó bị các đại thần đã cùng phụ thân chàng lập nên thiên hạ chửi bới thậm tệ, rồi chàng lại nước mắt lưng tròng tìm đến Lục Lương Ti khóc.
Ngoài việc hơi buồn chán, cuộc sống của ta cũng khá ổn.
Cho đến ngày phụ thân ta đến.
02
Phụ thân ta – Vệ Hoài Sở, cao sáu thước, oai phong lẫm liệt, chỉ là không thích cười, nhìn rất dữ.
Ta rất sợ người.
“Thái tử đối xử với con thế nào? Còn Lục Lương Ti có làm khó con không?”
Ta ước gì có thể chui rúc xuống đất, nhỏ giọng trả lời câu hỏi của người.
“Đối xử với con rất tốt, không có.”
Vệ Hoài Sở nhìn ta hai cái, cáu kỉnh hừ lạnh một tiếng, cảnh cáo ta.
“Ngươi bây giờ là thái tử phi, gánh vác vinh quang của cả gia đình chúng ta. Lục Lương Ti dù là thê dân gian của thái tử, nhưng suy cho cùng cũng chỉ là một thôn nữ, không thể lên mặt được. Nàng ta tuyệt đối không thể sinh hạ hoàng trưởng tôn trước ngươi. Thứ này ngươi cầm lấy, nếu nàng ta mang thai, đứa bé không thể giữ lại.”
Bàn tay to lớn kia đặt một gói thuốc, đưa về phía ta. Ta hiểu ý của người, chỉ cảm thấy cả người như ngâm trong nước đá, lạnh đến mức ta rùng mình.
Lục Lương Ti tuy không thích ta, nhưng ta không ghét nàng.
Lần đầu tiên ta lấy hết can đảm, dù toàn thân đều yếu ớt, từ chối người.
“Con không cần, con bây giờ đã là thái tử phi rồi…”
Chưa nói hết câu, Vệ Hoài Sở đã vung tay giáng một cái bạt tai thật mạnh vào mặt ta, cái tát này khiến ta mắt tối sầm, tai ù đi một tiếng. Người phun một bãi nước bọt vào ta, cười lạnh, túm tóc ta đập vào tường, cho đến khi ta thét lên đau đớn.
“Vệ Từ, ta không chỉ có mình ngươi là con gái. Nếu không nghe lời, vậy khi ngươi chết rồi, Đông Cung vẫn sẽ có thái tử phi mới.”
Người lạnh lùng cảnh cáo ta.
Ta bị người vứt xuống đất như một miếng giẻ rách.
Vệ Hoài Sở bình thản lau đi vết máu trên tay, rồi bỏ đi.
“Thái tử phi!”
Người vừa ra ngoài, Thanh Tiêu liền lao vào, ôm chặt lấy ta, tay chân đều run rẩy. Có vẻ như các thị nữ hoảng loạn, vội vã chạy ra ngoài gọi người cứu.
Đầu ta rất đau, toàn thân đều đau, mắt đỏ ngầu, chắc là đầu ta đã bị vỡ rồi.
“Không sao đâu, người đánh nhẹ hơn trước đây, ta không đau mà…”
Thanh Tiêu không được ta an ủi, càng khóc dữ dội hơn.
Khi tỉnh lại, ta nằm trên giường, tiếng thái y làm ta đau đầu, không biết ông ấy đang lẩm nhẩm gì.
“Đừng động!”
Ta vừa chạm vào băng trên đầu, bỗng có một bàn tay ngăn lại.
Là Lục Lương Ti.
Mắt nàng đỏ hoe, nhưng vẻ mặt vẫn dữ dằn như muốn chết, nàng hỏi ta:
“Hắn thường xuyên đánh ngươi sao?”
Đầu ta hình như bị đánh đến hỏng, phải mất một lúc lâu mới ngây ngốc trả lời.
“Cũng không hẳn, lúc tâm trạng không tốt hắn sẽ đánh ta, đôi khi uống rượu, hoặc là nghĩ đến mẹ ta.”
Vệ Hoài Sở là một kẻ đê tiện, mẹ ta chính là người hắn cướp về, chẳng bao lâu sau hắn đã chán. Hắn ghét xuất thân thấp kém của mẹ ta, hận bà sau khi sinh ra ta đã tự vẫn, làm bẽ mặt hắn, dù ta là con gái chính thất, nhưng hắn xem ta như bao cát mà luyện tập, Thanh Tiêu luôn lén mắng hắn là kẻ đê tiện, ta cũng học theo.
Thái tử cũng có mặt ở đây, chàng lặng lẽ nghe thái y nói, cuối cùng cũng biết đám thương tích cũ kỹ trên người ta từ đâu mà có.
Lục Lương Ti tức giận mắng ta là kẻ nhu nhược, cũng mắng cả phụ thân ta, nhưng khi nhìn thấy vết thương trên người ta thì quay mặt đi.
Chắc là rất khó coi – ta cũng nghĩ vậy.
Gói thuốc mà Vệ Hoài Sở đưa cho ta, cuối cùng ta vẫn giấu dưới gầm giường.
……
Kể từ ngày đó, Lục Lương Ti dường như không ghét ta nữa. Nàng vênh váo dọn đồ của mình vào Phương Phi Viện, búng trán ta một cái, nói.
“Mới mười tuổi thôi, cái gì mà thái tử phi, ngươi còn nhỏ hơn con gái của Quế Hoa tỷ tỷ nhà bên cạnh ta ngày xưa.”
Lục Lương Ti rất thích nấu ăn, nhưng giờ thân phận nàng khác trước, cứ vào bếp là bị các tỳ nữ lén lút cười nàng xuất thân thôn quê.
Đến ngày thứ tư sau khi dọn vào Phương Phi Viện, nàng cuối cùng không kìm được, đích thân vào bếp.
Ta nếm một miếng, lặng lẽ đặt đũa xuống. Thái tử đã ăn hết nửa bát, thấy ta không ăn, ngạc nhiên hỏi. Ta nhìn chàng, lại nhìn Lục Lương Ti.
“Món này giống như lúc thái tử mang qua khi ta vừa vào Đông Cung, mùi vị y hệt.”
Lục Lương Ti đang uống trà, nghe xong phun một ngụm vào mặt thái tử. Nàng ho đến đỏ bừng mặt, còn thái tử cười không ngớt.
“Suýt nữa quên chuyện này, quả thật là do Đại Nha làm.”
Chàng còn nhớ, chiều ngày thứ hai khi thái tử phi vào Đông Cung, Lục Đại Nha ngượng ngùng đưa hộp đồ ăn cho chàng.
“Rõ ràng lo lắng cho nha đầu nhỏ tuổi rời nhà sớm, sợ nàng không đủ dinh dưỡng, lại giả vờ hung dữ, chỉ nói là sợ lãng phí đồ ăn thừa.”
Thì ra Lục Lương Ti là một người tốt.
Nhưng điều này không làm ngừng sự tò mò của ta:
“Đại Nha là ai?”
Lục Lương Ti gầm lên, nhào tới húc đầu khiến thái tử lăn xuống đất, nàng cấm ta không được nhắc lại nữa.
Về sau ta mới biết, Lục Đại Nha là tên cũ của Lục Lương Ti.
Tên ghi trong ngọc điệp hoàng tộc là cái tên nàng tự đặt vào ngày tiến vào kinh thành, lật sách nhiều lần mới quyết định.
Tên là Lục Tình Phương.
(Ngọc điệp hoàng tộc (玉牒) là một loại văn bản ghi chép về gia phả hoàng gia trong các triều đại phong kiến Trung Quốc, đặc biệt phổ biến từ triều đại nhà Minh và nhà Thanh. Ngọc điệp được xem như một loại sổ sách quan trọng, ghi lại chi tiết các thành viên hoàng tộc, thứ bậc, mối quan hệ huyết thống, danh hiệu, tước hiệu, và các sự kiện lớn trong cuộc đời của họ (như sinh, tử, phong tước, kết hôn).)
————–
Từ khi Lục Lương Ti ở cùng ta, ngày nào ta cũng gặp họ, chỉ là họ không ngủ cùng ta.
Đến Đông Cung đã hơn nửa năm, mùa đông năm nay cuối cùng cũng lững thững đến, ta cao lên rất nhiều.
Vừa qua ngày Lập Đông, Lục Lương Ti có hỉ. Thái tử vừa từ ngoài về, miệng cười đến ngây ngô:
“Cô có con rồi! Là con của Cô và Tình Phương!”
Lục Lương Ti ngồi trên xích đu nhìn chàng như thế, che miệng cười, nàng khẽ trách:
“Trước đây phiêu bạt không thể có, giờ chàng đã là thái tử, nếu vẫn chưa có con, chẳng phải quá vô lý sao.”
Nửa năm qua, các đại thần trong triều thúc giục Đông Cung kéo dài huyết mạch cũng không ít.
Ta dọn một cái ghế nhỏ ngồi bên cạnh Lục Lương Ti, cũng cười theo. Nàng thấy ta, nụ cười thoáng ngưng lại, dường như có chút băn khoăn.
“A Từ…”
Ta không hiểu biểu cảm của nàng, nhưng nghe người ta nói, nữ nhân có thai sẽ cảm nhận được sự động đậy của đứa bé trong bụng. Vậy nên ta đặt tay lên, căng thẳng đến nín thở, không dám dùng sức.
“Lục Lương Ti, ta cũng sắp làm tỷ tỷ rồi sao?”
Thái tử bật cười, Lục Lương Ti cũng cười theo.
Hai người nhìn nhau, bầu không khí bỗng nhiên nhẹ nhàng hẳn, cuối cùng là Lục Lương Ti nói cho ta biết, sau này không được nói vậy trước mặt người ngoài.
Thanh Tiêu lén bảo ta, đứa bé này ra đời, phải gọi ta là mẫu thân. Nhưng mẫu thân của đứa bé này, chính là Lục Lương Ti mà.
Chiều hôm ấy có ánh nắng rực rỡ cuối cùng của năm nay, ta chống cằm, lòng rất vui vẻ.
Những người ở đây đều rất khách khí, họ gọi ta là thái tử phi, nhưng không gần gũi với ta, chỉ có Lục Lương Ti và thái tử. Về sau khi đứa bé này ra đời, sẽ có thêm một người chơi với ta.
Đông Cung tốt hơn nhà ta nhiều.