Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Cổ Đại NỮ HOÀNG THƯƠNG Chương 2 NỮ HOÀNG THƯƠNG

Chương 2 NỮ HOÀNG THƯƠNG

6:58 sáng – 07/11/2024

Hai năm sau đó, ta đi đến đâu cũng gặp được hắn.

Tây Kinh, Mạc Bắc, Kinh Thành, Bắc Quốc…

Thậm chí là những tiểu quốc biên giới xung quanh, cũng đều có thể rất “tình cờ” gặp hắn.

Thật sự khó mà không nghi ngờ hắn có người trong nhà họ Diệp của ta.

Ngoài việc theo sát ta, Trần Ôn Yến đến một nơi nhất định phải làm một việc.

Đó chính là mua đất!

Theo lời hắn, làm địa chủ cũng phải làm địa chủ lớn nhất. Có thể mạnh tay mua đất thế này, lai lịch chắc chắn không đơn giản!

Nhưng người ta phái đi lại không tra ra được chút tin tức nào về hắn, điều này khiến trong lòng ta có vài phỏng đoán.

Tuy nhiên, suốt dọc đường vì hành vi mua đất điên cuồng của hắn mà ta lại thu hút không ít ánh nhìn về phía mình.

Năm mười sáu tuổi, nhà họ Diệp dưới tay ta đã trở thành kẻ dẫn đầu trong giới thương nhân Giang Nam, thậm chí ngay cả những gia tộc lớn cũng không dám coi thường, a phụ truyền tin bằng chim bồ câu, bảo ta về nhà.

Lúc ấy, ta đang ở Mạc Bắc bàn bạc chuyện mở rộng thương mại với các tiểu quốc xung quanh.

Sau khi xử lý xong mọi việc, ta mở hộp tuyết liên vừa được Hồng Ngọc đưa đến, thở dài một tiếng, đã đến lúc về lại Quảng Lăng rồi, không biết Tĩnh Chi giờ ra sao…

Ta sai người thu dọn hành lý, lập tức rời khỏi thành giữa đêm, nhưng không ngờ lại bị Trần Ôn Yến chặn lại cách thành năm dặm.

“Hàm Chi huynh, huynh lại thất hứa!”

Ta bước xuống xe ngựa, có chút bất đắc dĩ mà nói.

“Ôn Yến, lần này thật sự là gia đình có chuyện khẩn cấp, ta thật sự phải thất lễ rồi! Vậy đi, lần sau…”

Hắn khoát tay, cắt ngang lời ta sắp nói.

“Thôi bỏ đi, cũng không phải một hai lần, vừa hay ta cũng phải về nhà một chuyến! Hàm Chi huynh, chúng ta đã nói rồi, lần sau gặp lại huynh không được cố ý bỏ rơi ta đâu đấy!”

Chưa đợi ta gật đầu, hắn đã chắp tay cúi chào ta.

“Hàm Chi huynh, quân tử nhất ngôn tứ mã nan truy, ta đi trước một bước, tái ngộ!”

Nói xong, hắn xoay người lên ngựa, hướng về phía kinh thành mà rời đi.

Ta nhíu mày, hai năm nay, đây là lần đầu tiên thấy hắn vội vã rời đi như vậy.

“Hồng Ngọc, bảo người để ý, nếu công tử Trần gặp khó khăn, lập tức báo cho ta một tiếng.”

Ngày ta về nhà, a phụ đích thân ra cửa đón ta. Vừa xuống xe ngựa, ta vô tình nhìn ra phía sau người, nhưng vẫn không thấy bóng dáng quen thuộc kia. A phụ cảm nhận được, đưa tay vỗ nhẹ lên đầu ta.

“A đệ con tình hình không được tốt, a nương con đang ở bên chăm sóc nó! Đến lúc vào gặp bà ấy một lát.”

Ta gật đầu.

“A phụ, lần này khi qua Mạc Bắc, con đã nhờ người tìm được tuyết liên nghìn năm, có thể giúp ích cho bệnh tình của a đệ!”

Nhắc đến a đệ, trong nhà lại thêm phần trầm mặc, chỉ còn chưa đầy ba năm nữa là đến lời tiên đoán mười sáu tuổi của Duyên Khởi đại sư.

03

Tuyết liên nghìn năm đã kéo dài được bệnh tình của a đệ, gương mặt a nương cuối cùng cũng có chút vui mừng.

Dưới yêu cầu cứng rắn của a phụ, các tộc lão nhà họ Diệp mở cửa từ đường, ta chính thức nhận lấy lệnh bài gia chủ từ tay a phụ, trở thành gia chủ đời thứ bảy của nhà họ Diệp.

Hai năm sau đó, ta cũng không rời khỏi nhà họ Diệp, sau khi giao công việc ở Mạc Bắc lại cho Hồng Ngọc, ta chỉ ở nhà an tâm quản lý gia nghiệp.

Các tộc lão nhà họ Diệp không hài lòng, đề xuất chọn vài đệ tử ưu tú từ chi thứ đến hỗ trợ học hỏi, ta cũng không từ chối yêu cầu này, rất thoải mái giao tửu lâu và xưởng may trong thành cho đại đường tỷ nhà bác cả có tài tính toán và tiểu đường muội nhà đường thúc biết ăn nói khéo léo. 

Dù vậy vẫn không làm họ hài lòng, nhưng cuối cùng cũng mở ra tiền lệ.

Ngay sau đó, khi ta vừa đến tuổi cập kê, họ lại nhắm vào chuyện hôn sự của ta.

Theo suy nghĩ của các tộc lão, ta chỉ tạm thời quản lý nhà họ Diệp mà thôi. Con gái rốt cuộc cũng phải xuất giá, mà xuất giá tòng phu, rút lui về hậu viện, còn sao có thể vì nhà họ Diệp mà bôn ba khắp nơi? Nhà họ Diệp, sớm muộn gì cũng cần một nam tử làm người thừa kế thật sự!

Quan trọng nhất là, nếu không lấy lại từ tay ta, đến khi ta xuất giá, chẳng phải gia sản to lớn này sẽ rơi vào tay người ngoài hay sao?

Mà tất cả những điều này, a phụ đều âm thầm ngăn lại.

Khi ngày sinh nhật mười sáu tuổi của a đệ càng lúc càng gần, tinh thần của a nương dần dần trở nên căng thẳng.

Quả nhiên, năm a đệ mười lăm tuổi, sức khỏe bắt đầu suy giảm, thường xuyên nửa đêm nôn ra máu và rơi vào hôn mê. Vô số danh y bó tay, a nương bất lực chỉ có thể ngày đêm quỳ trong từ đường dập đầu cầu cứu.

Không biết từ khi nào, a nương bỗng nhiên bước ra khỏi từ đường, đề nghị tìm cho a đệ một cô nương có bát tự hợp để xung hỉ. Nghe vậy, a đệ là người đầu tiên phản đối, cậu ấy chống đỡ thân thể yếu ớt dựa vào bên giường, trong giọng nói tràn đầy van xin.

“A nương, bao năm qua đã để người phải lao tâm tổn sức, đã là lỗi bất hiếu của nhi tử, nay lại càng không nên liên lụy một cô nương vô tội nữa!”

Lập tức, a nương suy sụp đến mức suýt ngã, bà nắm chặt tay ta, gắng gượng giữ vững thân thể, nhìn về phía Tĩnh Chi.

“Vậy con muốn a nương đi chết sao?”

Dù chúng ta có khuyên thế nào, a nương vẫn một mực cố chấp, bắt đầu chuẩn bị cho chuyện xung hỉ của a đệ.

Bà thậm chí còn sai người chế tạo một chiếc quan tài đôi.

Bà mối trong trấn thật sự tìm được cho a nương một cô nương có bát tự rất hợp với Tĩnh Chi. Nghe nói cô nương ấy bị câm bẩm sinh, a nương thoáng do dự nhưng vẫn phái người đi bàn bạc hôn sự. 

Ta lặng lẽ sai người dò hỏi, cũng là một cô nương số khổ. A đệ không có cách ngăn cản, chỉ còn cách cầu xin ta.

“A tỷ, xin tỷ, hãy giúp cô ấy! Kiếp này, ta đã liên lụy quá nhiều người rồi, đừng hại thêm một cô nương vô tội nào nữa!”

Ta cố nén nỗi đau trong lòng, mỉm cười.

“Tĩnh Chi, cô ấy sẽ không sao đâu, tin tưởng a tỷ!”

A đệ gật đầu.

“Ta biết, chỉ cần có a tỷ, mọi chuyện đều sẽ ổn thôi. A tỷ, xin lỗi!”

Nghe vậy, ta sững sờ tại chỗ.

“Nếu không phải vì ta, tỷ cũng không phải sống vất vả như vậy, a tỷ, xin lỗi.”

Lòng ta thoáng đau xót.

Tĩnh Chi thích đọc sách, ta biết thư phòng của cậu có rất nhiều bài văn sách luận, cả sách và tranh, nhưng vì thân thể yếu nhược nên không thể rời khỏi nhà họ Diệp nửa bước.

Cậu từ nhỏ đã là đứa trẻ hiểu chuyện, ôn nhu như ngọc, đối đãi với người luôn dịu dàng, dù bị bệnh tật hành hạ nhưng vẫn giữ lòng thiện với mọi người, thậm chí khi đau đến không nói nổi vẫn cố gắng an ủi ta và a nương.

Đúng là ông trời không có mắt!

Ta nén xuống sự bất bình trong lòng, lấy từ trong ngực ra một khối quặng mang về từ Mạc Bắc, giống như khi còn nhỏ, ta móc ngón tay với cậu.

“Khối quặng này lấy từ ngọn núi sâu nhất của Mạc Bắc, giờ đây nó vẫn lành lặn xuất hiện trước mặt đệ, đệ xem, mọi thứ đều có thể mà. Tĩnh Chi, còn nhớ những nơi a tỷ đã kể với đệ không? Những ngôi nhà xây trên mặt nước, sa mạc mênh mông không thấy bờ, những ngọn núi tuyết trắng xóa quanh năm, đệ không muốn đích thân đi xem sao?”

Cậu sững sờ, trong mắt tràn đầy mong đợi, sau đó lại cười buồn bã.

“Tĩnh Chi có thể nghe đến đây đã là phúc rồi, a tỷ, cảm ơn tỷ.”

Ta lắc đầu.

“Tĩnh Chi, cố gắng sống, còn quan trọng hơn tất cả!”

Cậu mỉm cười gật đầu, trên gương mặt tái nhợt hiện lên một chút thẹn thùng.

“A tỷ, có thể giúp ta làm một việc không?”

Ba ngày sau, cô nương ấy vẫn tiến vào cửa nhà họ Diệp, tên nàng là Cố Tri Thu, quả thật là một cái tên rất hay.

Tĩnh Chi sức khỏe yếu, không thể tự mình hoàn thành lễ bái đường, theo lời nhờ vả của cậu, ta đích thân thay cậu hoàn thành, trịnh trọng đưa cô nương ấy vào nhà họ Diệp.

Tiểu cô nương có chút sợ hãi, bàn tay nắm chặt dải lụa đỏ hơi run rẩy.

“Đừng sợ!”

Ta tiến lên nhẹ nhàng an ủi.

“Theo ta là được.”

Bái đường xong, ta đưa nàng vào viện của Tĩnh Chi, khi đi ngang qua chiếc quan tài đặt trong sân, nàng thoáng khựng chân lại.

Là sợ hãi sao?

Ta đứng yên tại chỗ nhìn một lát, rồi quay người đi đến thư phòng của a phụ. Sau khi sắp xếp ổn thỏa cho Tĩnh Chi, ta rời khỏi nhà họ Diệp trong đêm.

Bố trí hai năm, đã đến lúc đi thu hoạch thành quả rồi.