04
Tiếp quản nhà họ Diệp hai năm, ta không ra khỏi cửa đi xa, cũng không mở rộng phạm vi kinh doanh của nhà họ Diệp. Những kẻ có lòng riêng đã bắt đầu nhấp nhổm không yên. Dùng lời của đại gia gia mà nói thì sẽ như thế này:
“Quả nhiên là nữ tử, tóc dài kiến thức ngắn, thứ không có chí khí, mới tiếp quản vị trí gia chủ được bao lâu đã muốn ngồi hưởng. Nếu cho Hiển Chi cơ hội, chưa chắc làm thua kém một nữ nhân như nó!”
Còn có người bắt đầu xúi giục a phụ nhận con trai từ chi thứ, để sau này nếu ta lấy chồng thì nhà họ Diệp không rơi vào tay người ngoài. Thậm chí có kẻ nhận được tin tức, đã phái người đi trước đến Cô Tô.
Nhưng chuyến đi lần này của ta, mục tiêu không phải là Cô Tô, mà là kinh thành!
Hồng Ngọc đã sớm đến kinh thành chờ ta, vừa gặp ta lần đầu tiên sau một thời gian dà liền dập đầu thật mạnh.
“Gia chủ, Hồng Ngọc không phụ mệnh!”
Ta vội vàng đỡ nàng đứng dậy.
“Đã là người đứng đầu Phi Ảnh Lâu, đừng có động một tí là quỳ.”
Hồng Ngọc là người ta mua về năm ta sáu tuổi, khi ấy nàng bị cha mình nắm chặt cổ áo, định bán cho mụ tú bà của thanh lâu. Đó là lần đầu tiên ta mở miệng xin a nương, dùng gấp đôi số bạc để đưa nàng về.
Khi đó, ta liền tự hỏi, tại sao nữ tử trong thiên hạ lại không thể tự nắm giữ số phận của mình?
Ta muốn thử tìm đáp án cho câu hỏi này, sau đó thay đổi kết cục ấy!
Năm tám tuổi, ta phát hiện ra thính lực đặc biệt tốt và sức mạnh hơn người của Hồng Ngọc. Vì thế, ta tìm người mời sư phụ dạy dỗ nàng, ngoài việc học được một thân võ nghệ, điều quan trọng hơn là cho nàng một sự lựa chọn, và nàng cũng không làm ta thất vọng.
Những năm qua, ta ở ngoài sáng, nàng ở trong tối!
Năm năm trôi qua, ngoài thương hội, tai mắt của nhà họ Diệp cũng đã trải khắp cả nước. Và ta cũng thực sự biết được thân phận thật sự của Trần Ôn Yến.
“Chủ tử, thánh chỉ của bệ hạ sắp đến rồi!”
Giọng của Hồng Ngọc kéo ta trở về với thực tại, ta gật đầu.
“Đi thôi, tình trạng của Tĩnh Chi dạo này không được tốt, xong việc ta còn phải nhanh chóng trở về!”
Nửa tháng sau, tổng quản thái giám bên cạnh bệ hạ – Lâm công công, đích thân đến Diệp trạch mà ta đã mua ở kinh thành để tuyên chỉ.
Hôm đó, nhà họ Diệp chính thức trở thành đệ nhất hoàng thương của thiên hạ!
Nhưng một chuyện ngoài dự liệu của ta đã xảy ra.
Tuyên chỉ xong, Lâm công công không lập tức rời đi, mà mỉm cười nói chuyện phiếm với ta.
“Gia chủ nhà họ Diệp năm nay mười chín rồi nhỉ? Đã có hôn phối chưa?”
Trong lòng ta thoáng căng thẳng, rồi cười mà lắc đầu.
“Dạ, vẫn chưa có hôn phối, nhưng trưởng bối trong nhà cũng đang tìm rồi!”
Lâm công công cười bí hiểm.
“Minh Châu công chúa dưới gối bệ hạ năm nay vừa tròn mười sáu, vận may của gia chủ họ Diệp còn đang ở phía trước đó!”
Minh Châu công chúa?
Ta bỗng bừng tỉnh, Lâm công công hôm nay đối xử thân thiết với ta như vậy, có lẽ là đã dò ý từ bệ hạ!
Nhà họ Diệp là nhà thương gia, cưới được công chúa, chẳng khác nào trở thành hoàng thân quốc thích, danh tiếng hoàng thương lớn đến mấy cũng không thể so được!
Nhưng ta không phải nam nhân, sao có thể cưới công chúa được!?
Những năm qua tuy ta không cố ý che giấu thân phận nữ nhi, nhưng từ nhỏ luôn mặc nam trang, ấn tượng đã khắc sâu với thế nhân. Cũng không biết bệ hạ vì sao lại đột nhiên sinh ra ý này.
Lần này thật sự phiền phức rồi!
05
Nhận được thư của ta, a phụ lập tức khởi hành trong đêm đến kinh thành.
A phụ không có quan chức, không thể trực tiếp vào cung cầu kiến, nên đã tìm đến phủ của bạn thân lâu năm là tể tướng Lý Vi.
Không biết a phụ đã giải quyết thế nào, nhưng ngày hôm sau, tại Diệp gia, ta chờ đón một người mà ta không ngờ đến.
Trần Ôn Yến.
Không, nên gọi là Tiêu Dao Vương Ôn Yến mới đúng!
Tiêu Dao Vương Ôn Yến – đệ đệ nhỏ nhất của bệ hạ đương triều, cũng là người được cưng chiều nhất.
Khi bệ hạ đăng cơ, Ôn Yến vừa mới chào đời, nên bệ hạ đã nuôi dưỡng hắn như con trai. Vì tính tình phóng đãng, thích vui chơi, suốt ngày đấu gà đua chó, bệ hạ đành phong cho hắn danh hiệu Tiêu Dao Vương.
Hai năm không gặp, Tiêu Dao Vương Ôn Yến có đôi mắt sáng ngời này vẫn mặc bộ y phục đỏ chói mắt, mỉm cười rạng rỡ với ta.
“Hàm Chi huynh, bất ngờ không? Vui không?”
Ta chắp tay tiến lên hành lễ.
“Thảo dân Diệp Hàm Chi bái kiến vương gia!”
Hắn thấy vậy liền vội vã khoát tay.
“Dừng lại, bản vương vẫn thích nghe ngươi gọi ta là Ôn Yến hơn! Nhìn dáng vẻ ngươi chẳng chút ngạc nhiên gì, xem ra đã sớm biết thân phận của ta rồi! Thôi được, ngươi vẫn cứ gọi ta là Ôn Yến đi!”
Chưa đợi ta mở miệng, hắn đã khoanh tay sau lưng, vòng quanh ta hai vòng, “chậc chậc” hai tiếng, rồi cười đùa.
“Nghe nói, ngươi không coi trọng tiểu chất nữ của ta?”
Ta có chút bất đắc dĩ, liền cúi đầu chắp tay.
“Một kẻ dân dã, nào dám trèo cao với công chúa!”
Ngay giây sau, hắn bỗng tiến gần ta, trong ánh mắt có chút hồi hộp và mong chờ.
“Vậy ngươi thích kiểu người thế nào? Thiếu gia giới thiệu cho một người nhé?”
Ta nhìn hắn hồi lâu, thở dài một tiếng, sau đó giơ tay tháo trâm cài xuống. Trong chớp mắt, mái tóc dài xõa xuống, ta bất đắc dĩ nhìn về phía hắn.
“Ta là nữ nhi, sao có thể cưới công chúa được?”
Thiếu niên trước mặt lập tức sững sờ tại chỗ.
“Ngươi… ngươi… ngươi lại là nữ tử!”
Sau khi buộc lại tóc, ta một lần nữa cúi người hành lễ với hắn.
“Hàm Chi không cố ý giấu diếm, chỉ là ra ngoài đi lại như thế này tiện hơn, mong Ôn Yến huynh không trách!”
Ôn Yến mặt lập tức đỏ lên, ngượng ngùng mở miệng nói.
“Hoàng huynh chắc không thể nào ngờ, gia chủ họ Diệp mà hắn rất tán thưởng lại là một nữ nhân!”
Ta trong lòng thoáng căng thẳng, vội nói.
“Nhờ ơn bệ hạ ưu ái, Hàm Chi chưa từng cố ý che giấu thân phận nữ nhi của mình, nếu bệ hạ trách tội, Hàm Chi nguyện gánh vác mọi thứ, chỉ mong không liên lụy đến nhà họ Diệp!”
Hắn khoát tay, không bận tâm mà nói.
“Yên tâm đi, chưa ai nói gia chủ họ Diệp nhất định phải là nam nhân, hắn tự mình định kiến, không trách được người khác! Nhưng mà…”
Nói đến đây, hắn dừng lại, sau đó đưa tay kéo kéo góc áo của ta, mặt đỏ bừng nói lời tiếp theo.
“Nếu công chúa không được, vậy ngươi thấy ta thế nào?”
Ta sững sờ tại chỗ, trong lòng có chút ngỡ ngàng, đây là ý gì?
“Ngươi nhìn xem, bản vương ta gia thế không tệ, diện mạo cũng không tồi, tính tình thì rất hoạt bát vui vẻ, hoàng huynh còn thường khen ta biết điều hiểu lòng người, lấy ta ngươi không thiệt đâu!”
Một cảm xúc lạ lẫm trào dâng trong lòng, ta đã tưởng tượng rất nhiều tình huống và sự việc, nhưng chưa từng nghĩ đến lúc này lại bị người ta xem là bằng hữu thổ lộ.
“Vương gia, ngài nghiêm túc chứ?”
Thiếu niên mặc áo đỏ liền trừng to mắt, vội vã từ trong ngực áo, tay áo lấy ra các loại khế đất nhét vào tay ta.
“Những lời bản vương nói xưa nay đều thật hơn vàng! Đây là đất đai ta mua trong mấy năm nay, đều tặng ngươi, nếu ngươi không muốn gả cho ta, thì ta ở rể cũng được!”
Một chồng khế đất dày cộm rơi đầy trên đất, ta dở khóc dở cười, lòng tự nhủ phải có trái tim lớn đến nhường nào mới có thể mang theo nhiều khế đất như vậy bên người, còn không sợ gặp cướp sao.
Ta hơi cong mắt, đưa tay ngăn hắn tiếp tục lôi ra thêm khế đất, rồi cúi người thu dọn những khế đất rơi trên đất, vừa làm vừa nói.
“Hôn nhân đại sự, phải có lệnh của cha mẹ và lời của bà mối, vương gia, đây không phải chuyện nhỏ, dù ta có đồng ý, ngài cũng nên hỏi qua ý bệ hạ!”
“Vậy nghĩa là ngươi đồng ý rồi? Đợi đấy, ta sẽ vào cung ngay để hoàng huynh hạ chỉ!”
Ta vội kéo Ôn Yến lại khi thấy hắn định xoay người ra ngoài.
“Vương gia!”
“Ta biết ngươi hiểu rõ ý của ta là gì!”
Ôn Yến dừng bước, sau đó thu lại vẻ cợt nhả thường ngày, nhìn vào mắt ta với ánh mắt đầy nghiêm túc.
“Hàm Chi, ta biết, ngươi cũng hiểu rõ ý ta là gì!”
Ta nhíu mày, trong lòng có chút hiểu ra.
Nhà họ Diệp chỉ là một gia tộc thương nhân, nhưng bệ hạ lại muốn gả công chúa Minh Châu cho ta, có thể thấy rõ hiện tại nhà họ Diệp đã khiến bệ hạ sinh lòng nghi kỵ. Dù nhà họ Diệp hiện nay mỗi năm đều nộp bốn phần lợi nhuận cho hoàng gia, nhưng ngài vẫn sẽ không để cho khối tài sản của nhà họ Diệp trở thành trợ lực cho bất kỳ phe nào!
Nhưng…
Ta lại nhìn về phía Tiêu Dao Vương trước mặt đang cười như một tên ngốc, phức tạp mở lời.
“Vương gia, ta nghĩ, bệ hạ cũng sẽ không muốn thấy nhà họ Diệp và ngài kết thân!”
Ôn Yến khoát tay, không chút bận tâm mà nói.
“Vì vậy ta mới nói, ta sẽ ở rể mà! Được làm phò mã của nữ hoàng thương gia đệ nhất thiên hạ là vinh dự của ta!”
Thật không biết xấu hổ!
Ta không nhịn được mà thầm mắng trong lòng!
…