Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Cổ Đại MỖI NGÀY SẼ LÀ MỘT NGÀY MỚI Chương 2 MỖI NGÀY SẼ LÀ MỘT NGÀY MỚI

Chương 2 MỖI NGÀY SẼ LÀ MỘT NGÀY MỚI

7:16 chiều – 06/11/2024

4

Ta và con ngựa nhỏ đi từ khi trời sáng đến lúc trời tối, rồi lại từ lúc trời tối đến khi trời sáng, cuối cùng cũng thấy một ngôi nhà. Trong sân nhỏ bốn phía vây quanh bởi hàng rào, một ông lão tóc bạc đang ngồi, thấy ta đứng ở cổng, ông vẫy tay ra hiệu.

“Tiểu cô nương từ đâu đến thế, phải chăng đến xin một bát nước uống?”

Ta vừa định gật đầu thì bụng lại không đúng lúc kêu lên. Đường đi quá vội vã, tiền bạc còn lại ta đều để lại ở Ma Uyên, ta đành tháo miếng ngọc bội trên cổ xuống.

“Thưa lão bá, ta và ngựa nhỏ của ta có thể xin tá túc một đêm và ăn chút gì đó chăng? Ta không mang theo bạc, chỉ có miếng ngọc bội này, ngài xem có thể coi là vật đổi được không?”

Ông lão nhận lấy miếng ngọc bội, cho chúng ta vào sân, rồi lấy từ trong nhà ra ít rau xanh và cháo trắng.

Ta buộc ngựa nhỏ dưới gốc cây, cho nó ăn cỏ khô, sau đó ngồi trên ghế đá, cầm bát cháo lên ăn.

Ông lão cầm miếng ngọc bội, giơ lên ánh sáng xem xét rồi híp mắt hỏi ta:

“Tiểu cô nương, ngươi là đệ tử Thiên Thánh Tông phải không?”

Miếng ngọc bội ấy là của Thẩm Thiên Tầm, là vật hắn đã đích thân đeo cho ta vào ngày ta mới nhập môn. Mỗi đệ tử Thiên Thánh Tông đều có một miếng ngọc bội riêng, nhưng khi ta bái sư quá đột ngột, sư phụ chưa kịp chuẩn bị cho ta, Thẩm Thiên Tầm đã tháo của mình ra và tặng cho ta.

Ta nuốt xuống miếng cháo, gật đầu rồi lại lắc đầu.

“Trước đây từng là, giờ thì không nữa.”

Ông lão dường như đột nhiên thấy hứng thú, ông kéo ghế thấp của mình ngồi xuống trước mặt ta.

“Thiên Thánh Tông không phải là nơi muốn vào là vào được. Trên đời này có biết bao nhiêu người mong muốn được chen chân vào, sao ngươi lại tự nguyện rời bỏ, hay là ngươi đã phạm lỗi nên bị trục xuất khỏi tông môn?”

“Ta không hề phạm lỗi gì, chỉ là linh căn của ta quá yếu, không thể tu tiên, vốn dĩ không nên tiếp tục ở lại chiếm chỗ.”

Nghe lời ta nói, ông lão gãi đầu, trầm ngâm suy nghĩ.

Khi ta ăn xong, ông giơ tay về phía ta.

“Lão phu hồi trẻ cũng có chút nghiên cứu về con đường tu tiên, ngươi hãy đưa tay ra đây để ta xem qua linh mạch của ngươi.”

Ta xắn tay áo, đưa tay ra, sau khi ông lão thăm dò xong, ông lắc đầu liên tục, thở dài: “Thảo nào, thảo nào.”

Trước đây ở Thiên Thánh Tông, sư phụ cũng thường nhìn ta mà thở dài, ta đã quen rồi, im lặng rút tay về mà không nói gì.

Nhưng ông lão lại đột nhiên mở miệng: “Cô bé, linh căn của ngươi không phải quá yếu, mà là đã bị tổn thương. Nếu ngươi đã không còn là đệ tử Thiên Thánh Tông và cũng chẳng có nơi nào để đi, chi bằng ở lại đây, giúp ta chăm sóc dược thảo, được không?”

5

Ông lão tính tình lười biếng, ngày thường chỉ thích tưới nước cho dược thảo, bắt sâu, thật không ngờ lại hợp tính với ta.

Ta cùng con ngựa nhỏ cứ thế ở lại. Ban ngày ta giúp ông chăm sóc dược thảo, ban đêm hai người nằm trên ghế tre trong sân nhìn ngắm sao trời.

Thực ra, ta luôn thích cuộc sống như vậy, bình dị, đơn giản, chưa bao giờ khao khát tu tiên thành đạo, chỉ muốn làm một người bình thường.

Nhưng khi ở Thiên Thánh Tông, ta không thể tránh khỏi việc bị so sánh và chế giễu.

Họ cho rằng ta không xứng, không xứng để hưởng bao nhiêu linh thảo tiên đan, không xứng để gả cho Thẩm Thiên Tầm, càng không xứng để ở lại Thiên Thánh Tông.

Ta từng bị những lời ấy dày vò suốt nhiều năm, nhưng giờ nằm trong tiểu viện nhỏ này, ngắm nhìn bầu trời đầy sao trên đầu, ta mới thực sự tìm thấy sự bình yên trong lòng.

Chỉ là ta có lỗi với sư phụ, việc ta lặng lẽ rời đi thế này thực sự đã phụ lòng kỳ vọng của người.

Thời gian trôi qua, ta đã ở tiểu viện này được nửa năm.

Ông lão nói dược thảo của ông đều là bảo bối, chúng ta ăn chúng sẽ khỏe mạnh, kéo dài tuổi thọ.

Ông còn đưa cho ta phương thuốc gia truyền của ông cố nội, để không phụ lòng ông, ta mỗi ngày đều thử học cách chế biến theo nhiều kiểu khác nhau.

Hôm ấy, sau cơn mưa lớn, ta mang liềm ra vườn thu hoạch dược thảo như thường lệ, thì cửa tiểu viện đột nhiên vang lên tiếng gõ.

Thẩm Thiên Tầm vẫn khoác bộ áo trắng như trước, đứng trước cổng, thấy ta thì thở phào nhẹ nhõm.

“A Ngôn, cuối cùng ta cũng tìm được muội.”

Hắn theo dấu vết pháp thuật hắn để lại trên miếng ngọc bội mà tìm đến, trong mắt hắn lộ rõ niềm vui thật sự, nhưng trong lòng ta lại tràn ngập lạnh lẽo.

Ta nhớ lại ngày hôm ấy ở Ma Uyên, hắn mắt đỏ hoe, ôm chặt lấy sư tỷ, không chịu buông tay, khẩn cầu nàng đừng rời đi với vẻ mặt đầy uất ức.

Đó là một Thẩm Thiên Tầm mà ta chưa từng thấy, ta chưa bao giờ biết rằng một người như hắn, luôn phong thái nhẹ nhàng, lại kìm nén tình cảm sâu sắc đến vậy trong lòng.

Vậy tại sao hắn lại đến tìm ta?

Ta đứng ở cổng, nhìn về phía sau hắn, hắn nhanh chóng phản ứng, giải thích:

“Nàng không đến đâu, A Ngôn, nghe ta nói, hôm ấy ở Ma Uyên chỉ là hiểu lầm, ta chỉ nhất thời không đề phòng, trúng kế của yêu thú nên mới sinh tâm ma.”

Ta tất nhiên biết hắn đã sinh tâm ma, nhưng Thẩm Thiên Tầm à, A Ngôn tuy không biết tu tiên, nhưng không phải là kẻ ngốc.

Ngươi từng dùng hoa Thất Diệp lừa ta, nay lại giở trò cũ, nhưng liệu ngươi có lừa được lòng mình không?

Nếu lòng không có dục vọng, sao lại sinh ra tâm ma? Ngươi vốn là đệ tử lợi hại nhất của Thiên Thánh Tông cơ mà.

6

“Đại sư huynh, năm đó trong tay yêu thú, chính ngươi và sư phụ đã cứu mạng ta, ta vô cùng cảm kích các người. Sau này, sáu năm ở tông môn, ngươi và sư phụ luôn chăm sóc ta rất nhiều, nhưng tiếc thay linh căn của ta không đủ, đã phụ lòng kỳ vọng của các người.”

“Nhưng sư huynh, ta thực sự đã cố gắng, nhưng sự thật đã cho ta thấy, có những điều dù nỗ lực cũng không thể thay đổi được, như tu tiên, và như ngươi.”

“Thiên Thánh Tông không phù hợp với ta, và ngươi cũng vậy.”

Nghe ta nói thế, ánh mắt Thẩm Thiên Tầm thoáng hiện lên sự đau khổ. Con người không phải là cỏ cây, ai có thể vô tình? Ta quen biết hắn sáu năm, lại làm phu thê ba năm, đối với ta, hắn luôn khác biệt so với những người khác.

Nhưng so với Ninh Nguyệt Uyển, ta lại trở nên nhỏ bé đến mức không đáng kể.

Ba năm làm thê tử của hắn, ta thực sự đã nghe rất nhiều câu chuyện về hắn và Ninh Nguyệt Uyển.

Người ta kể rằng ba năm trước, khi Ninh Nguyệt Uyển bị trọng thương, Thẩm Thiên Tầm đã giết yêu thú đến đỏ mắt. Hắn bất chấp vết thương rách nát trên người, cõng nàng ta đi mãi không ngừng, cuối cùng cả hai ngã quỵ giữa trời tuyết trắng. Khi sư phụ dẫn người đến cứu, thân thể hắn đã bị đông cứng, nhưng vẫn ôm chặt Ninh Nguyệt Uyển không buông.

Vì thế, ngày hắn gặp chuyện, Ninh Nguyệt Uyển cũng liều mạng không tiếc bất cứ điều gì để cứu hắn.

Họ là hai đệ tử ưu tú nhất của Thiên Thánh Tông, là đồng môn từng cùng nhau trải qua cơn hoạn nạn, là cặp đôi trai tài gái sắc, thanh mai trúc mã, vốn dĩ đáng lẽ phải có một kết thúc viên mãn.

Nếu không có sự xuất hiện của ta.

Ta quá dễ tự cảm động, nên khi Thẩm Thiên Tầm muốn ta gả cho hắn, ta đã vui sướng mà ngỡ rằng hắn thực sự yêu ta say đắm.

Nhưng không hề biết, hôm ấy hắn vừa gặp Ninh Nguyệt Uyển, sau khi cãi vã không vui mới tìm đến ta, người đang định xuống núi.

Ngày đại hôn, hắn nói chúng ta mới là phu thê, ta vì vui mừng mà đỏ bừng mặt, hoàn toàn quên mất những cảm xúc kỳ lạ khi hắn tranh giành ly rượu với Ninh Nguyệt Uyển.

Không nhận ra rằng lời chúc “tân hôn hạnh phúc” vừa mỉa mai vừa cay đắng, còn đôi tay nắm chặt lấy ly rượu không buông là biểu hiện của hai con người cố chấp không chịu cúi đầu.

“A Ngôn, tâm ma không phải là thật, đó chỉ là một loại ma chướng. Là ta sai rồi, muội đừng giận ta nữa, hãy cùng ta về được không?”

“Nếu ta về cùng ngươi, vậy sư tỷ Nguyệt Uyển thì sao? Các đồng môn trong tông môn sẽ như thế nào?”

Thẩm Thiên Tầm tưởng ta đã dao động, vội nắm lấy tay ta, cam đoan:

“Ta và Ninh Nguyệt Uyển đã là quá khứ, còn về những lời đồn trong tông, ta sẽ giải quyết. Ta hứa từ nay về sau, trong lòng ta chỉ có muội, không còn ai khác.”

Ta khẽ cười khổ, từ từ rút tay mình ra khỏi tay hắn.

“Đại sư huynh, từ Thiên Thánh Tông đến đây, chỉ cần dùng phi kiếm thì chưa đến nửa ngày là tới.”

Nhưng ngươi đã đợi đến nửa năm sau mới tới được đây. Vì ngươi không dám thừa nhận, ngươi đã yêu cả hai người.

7

Thẩm Thiên Tầm đứng chắn ở cổng, cố chấp không chịu rời đi. Ông lão vốn đang ngồi bên cạnh lắng tai nghe cuộc trò chuyện, không nhịn được nữa, bèn vào bếp lấy ra hai quả trứng.

Tuy đầu ông đã bạc, nhưng tay nghề thì vẫn rất tốt, hai quả trứng đều trúng thẳng vào đầu Thẩm Thiên Tầm.

Lòng đỏ trứng chảy từ tóc hắn xuống vai, cảnh tượng vốn dĩ người luôn chỉnh chu như hắn, giờ lại trông thật thảm hại.

Ông lão bước đến, đẩy hắn một cái, tỏ vẻ khinh thường: “Mau cút đi, có thì không biết trân trọng, mất rồi lại muốn quay đầu, trên đời này làm gì có chuyện tốt như thế. Lão phu ghét nhất loại người như ngươi!”

Dứt lời, ông đóng sầm cửa lại, rồi quay sang nhìn ta.

“Này, A Ngôn, sao ta thấy ánh mắt ngươi như đang thương tiếc thế kia, không phải lão già này làm chuyện thừa thãi đấy chứ?”

Ta chỉ vào bếp, bất đắc dĩ đáp: “Ta tiếc hai quả trứng kia, đó là hai quả cuối cùng trong nhà rồi, ngài ném chúng đi, trưa nay chúng ta sẽ không có trứng ăn nữa.”

Nói xong, ta nhặt dược thảo đã cắt sẵn, vào bếp. Sau lưng bỗng vang lên tiếng than vãn của ông lão.

Sau hôm ấy, Thẩm Thiên Tầm biến mất mấy ngày. Khi ta nghĩ rằng hắn sẽ không quay lại nữa, hắn lại xuất hiện.

Cạnh nhà ông lão có một nông trại bỏ trống, Thẩm Thiên Tầm không biết tìm đâu ra chủ nhân, mua lại nơi ấy.

Hắn trở thành hàng xóm mới của ta và ông lão, mỗi sáng đều leo qua tường, chào buổi sáng với ta.

Hắn bắt chước ta, trồng dược thảo trong vườn, nhưng khả năng tu tiên của hắn chẳng giúp ích gì trong việc trồng trọt.

Dược thảo của hắn lúc thì tưới quá nhiều nước, lúc thì bị sâu bọ phá hoại, cây nào cây nấy đều vàng úa, ủ rũ.

Thấy ta và ông lão đang ngồi ăn trong sân, hắn bám lấy tường, uất ức nói:

“A Ngôn, đã lâu rồi ta chưa được ăn món do muội nấu.”

Tay ta khựng lại trên bát, đột nhiên nhớ lại những ngày còn ở Thiên Thánh Tông, ta rất thích nghiên cứu món ăn mới.

Nhưng mỗi lần đưa đến cho hắn, mong được hắn khen ngợi, hắn chỉ nhạt nhẽo nếm vài miếng, nói một câu “cũng tạm” rồi không ăn nữa.

Sau đó, hắn ôm kiếm, bước ra ngoài, đứng trước chậu hoa Thất Diệp rất lâu.

Nghĩ đến đây, ta khẽ nói: “Đại sư huynh, thật ra ngươi không cần làm thế này đâu.”

Hôm sau, ông lão leo lên tường, đắp một vòng gỗ đầy đinh xung quanh để ngăn hắn trèo qua.

Thẩm Thiên Tầm không còn cách nào leo qua tường nữa, đành gửi một con hạc giấy mang thư cho ta.

Hắn hẹn ta gặp lại, ta nghĩ chúng ta không thể cứ tiếp tục mơ hồ như thế này mãi, bèn cầm bút viết một bức thư hòa ly, mang theo đến điểm hẹn.

Dưới ánh trăng trong vắt, qua những tán cây rợp bóng, ta nhìn thấy Thẩm Thiên Tầm và Ninh Nguyệt Uyển.