8
Ta vốn không có ý nghe trộm cuộc trò chuyện của bọn họ, nhưng khung cảnh quá tĩnh lặng, ngoài tiếng côn trùng kêu rả rích, chỉ còn lại tiếng khóc nức nở của Ninh Nguyệt Uyển.
“Đại sư huynh, huynh không cần Uyển Uyển nữa sao?”
“Uyển Uyển, xin lỗi, ta không thể phản bội lòng mình.”
“Nhưng hôm đó ở Ma Uyên, huynh cũng nói y như vậy, huynh cầu xin ta đừng đi, huynh nói huynh không thể kìm nén lòng mình nữa. Rõ ràng trong lòng huynh luôn có ta mà!”
Thẩm Thiên Tầm im lặng một lúc, rồi khẽ nói: “Uyển Uyển, nàng biết mà, đó là vì ta đã trúng tâm ma.”
Ninh Nguyệt Uyển khóc càng lớn hơn, nàng tựa vào cây, run rẩy nói:
“Tâm ma vì sao mà sinh, chẳng lẽ huynh không rõ sao? Năm xưa trận chiến với Hồng Liễu, chúng ta đều mình đầy thương tích, ngã quỵ trong tuyết trắng, huynh nắm lấy tay ta và nói rằng nếu chúng ta cùng chết ở đây, cũng coi như đã đồng cam cộng khổ đến cuối đời.”
“Ta chỉ bị bệnh ba năm, tại sao huynh lại yêu người khác? Huynh chỉ cảm thấy áy náy với nàng thôi, đó không phải là tình yêu, không phải. Huynh vẫn giữ đóa Thất Diệp Hoa ta tặng, huynh vẫn vì ta mà sinh tâm ma, rõ ràng huynh yêu ta nhất mà!”
Nàng khóc đến nỗi chạm đến vết thương cũ ở ngực, đau đớn đến mức ngồi thụp xuống. Thẩm Thiên Tầm thấy lòng xót xa, cũng ngồi xuống, ôm nàng vào lòng.
Cả hai đều mặc y phục màu trắng ánh trăng, dưới ánh trăng họ ôm nhau, một người khóc nức nở, một người đau lòng, trông giống như một đôi tình nhân khổ mệnh.
Ta nắm chặt lá thư hòa ly trong tay, tiến không được mà lùi cũng chẳng xong.
Những chú chim trong rừng không thể chịu nổi, đập cánh bay vút lên. Thẩm Thiên Tầm nghe thấy động, quay đầu lại và nhìn thấy ta.
Sắc mặt hắn lộ vẻ bối rối, vội vàng buông Ninh Nguyệt Uyển ra, nhưng nàng vẫn bám chặt vào áo hắn, không chịu để hắn đi.
“A Ngôn, không phải như muội thấy đâu.”
“Chính là như muội thấy đó.”
Cả hai người bọn họ đồng thanh nói, khiến ta có chút lúng túng. Ta bước lên, đưa lá thư hòa ly cho hắn.
“Đại sư huynh, huynh không cần phải giải thích với ta. Hôm nay ta đến đây để trao thư hòa ly. Chúng ta lòng khác ý, chẳng thể nào hòa hợp, chi bằng chia tay trong vui vẻ, mỗi người đi một ngả.”
Nói xong, ta quay người bước đi. Thẩm Thiên Tầm gạt tay Ninh Nguyệt Uyển ra, đuổi theo ta.
“A Ngôn, ta không ngờ nàng sẽ tìm đến đây. Hôm nay ta hẹn muội là để nói rằng ta không thể quên muội. Khi còn ở Thiên Thánh Tông, ngày ngày muội luôn bên cạnh ta, ta đã quen với sự hiện diện của muội mà không để ý. Nhưng khi muội đi rồi, ta mới nhận ra, ta thực sự rất nhớ muội.”
Hắn có đôi mắt rất đẹp, lời nói thấm đẫm chân tình, nước mắt rưng rưng.
Nếu những lời này được nói ra trong ba năm trước, chắc chắn ta sẽ vui mừng khôn xiết. Nhưng giờ nghe lại, ta chỉ cảm thấy cay đắng và châm chọc.
“Đại sư huynh, lòng người chỉ có một, không thể chia làm đôi. Huynh không thể vừa nhìn nguyệt quế lại nghĩ đến hoa hồng, hái hoa hồng rồi lại nhớ về nguyệt quế. Như vậy là bất công cho cả nguyệt quế lẫn hoa hồng.”
Sau lưng ta, Ninh Nguyệt Uyển vịn vào cây đứng dậy, tiến đến đứng giữa ta và Thẩm Thiên Tầm. Nàng rút thanh kiếm đeo bên hông, đặt lên cổ mình.
“Thẩm Thiên Tầm, chúng ta là thanh mai trúc mã, đã từng sống chết bên nhau, vốn dĩ định sẵn là một đôi. Trong Thiên Thánh Tông, ai mà không biết rằng Thẩm Thiên Tầm và Ninh Nguyệt Uyển là một cặp trời sinh? Huynh đã phụ ta ba năm, chẳng lẽ còn muốn phụ ta cả đời sao? Hôm nay, giữa ta và nàng, huynh nhất định phải chọn một!”
Thẩm Thiên Tầm lúc ấy buông tay ta ra, mặt đầy vẻ khó xử, lông mày nhíu chặt.
Ta chỉ biết lắc đầu, bất lực nói với cả hai người: “Không cần chọn nữa. Hôm nay ta đến đây chỉ để nói với các ngươi, không phải vì Thẩm Thiên Tầm do dự, mà là vì ta, Tô Ngôn, không cần hắn nữa.”
9
Nói xong câu đó, ta cảm thấy cả người nhẹ nhõm, không còn bận tâm đến nét mặt của hai người họ nữa, ta rời khỏi khu rừng và trở về tiểu viện.
Kể từ đêm đó, Thẩm Thiên Tầm không còn xuất hiện nữa, nông trại bên cạnh cũng lại trở nên trống vắng.
Nơi ta và ông lão sống khá hẻo lánh, nhưng thỉnh thoảng vẫn có đệ tử tu tiên đi ngang qua. Họ ghé vào xin một bát nước, nghỉ ngơi chốc lát, đôi khi còn kể cho chúng ta nghe về những chuyện lớn gần đây.
Chẳng hạn như sư phụ ta đã xuất quan, dẫn theo đệ tử Thiên Thánh Tông đi tiêu diệt yêu thú trốn khỏi Ma Uyên.
Hay như đại hội thử luyện hằng năm đang diễn ra sôi nổi, Thẩm Thiên Tầm đoạt giải quán quân, đột phá cảnh giới, tiến gần hơn đến việc phi thăng.
Hoặc chuyện hôn lễ của hắn và Ninh Nguyệt Uyển đã được định vào tháng Mười Hai.
Ông lão thường khinh miệt mỗi khi nghe về những chuyện liên quan đến Thiên Thánh Tông, còn ta đã buông bỏ quá khứ, nghe những tin tức này mà lòng không còn gợn sóng.
Mùa thu qua, mùa đông đến, ta và ông lão mặc những chiếc áo bông dày cộm, ngồi dưới mái hiên nấu tuyết pha trà.
Ông lão nhấp một ngụm trà nóng, không ngớt lời khen ngợi tay nghề của ta, nói từ khi ta đến, ông đã béo lên một vòng.
Nói xong, ông lại hỏi ta, sống ở đây có vui không?
Ta ôm lấy chén trà, gật đầu liên tục như chim gõ thóc, khiến ông cười ha hả.
Sao có thể không vui được chứ? Ở đây không ai so sánh ta, không ai chế nhạo ta là phế vật, cũng chẳng ai chà đạp lên tình cảm chân thành của ta.
Con ngựa nhỏ của ta đã có chuồng mới, dược thảo của ông lão đã thu hoạch được mấy đợt, chỉ còn lại những củ sâm chịu lạnh còn nằm dưới lớp đất.
Khoảng sân sau cũng đã nuôi thêm gà và lợn, phương thuốc dược thiện ta đã thuộc lòng từ lâu, giờ ta lại bắt đầu học thêm cách nấu rượu.
Mỗi ngày trôi qua ta đều cảm thấy rất hạnh phúc, vì ngày nào cũng là một khởi đầu mới.
Giữa tháng Mười Hai, tuyết rơi suốt hai ngày hai đêm.
Khi tuyết ngừng, ta và ông lão mỗi người cầm một chiếc xẻng, bắt đầu dọn tuyết.
Chúng ta mở ra một con đường nhỏ giữa sân, hai bên tuyết chất thành đống cao ngất, ông lão hứng khởi chơi đùa, bắt đầu nặn người tuyết.
Con ngựa nhỏ của ta cũng rất phấn khích, lăn lộn trong tuyết, kéo theo gà và lợn trong sân kêu rộn ràng.
Ta mở cổng, dọn tuyết trước cửa, và bất ngờ nhìn thấy Thẩm Thiên Tầm trong bộ hỷ phục.
Bộ hỷ phục trên người hắn được thêu rất tinh xảo, tôn lên vẻ tuấn tú, đứng giữa khung cảnh tuyết trắng như một bức tranh.
Ta không khỏi nhớ lại ngày chúng ta thành thân, khi đó sư phụ ta đang bế quan, vài vị trưởng lão không tán thành việc hắn cưới ta, chẳng ai chịu đứng ra chủ trì hôn lễ.
Hôn lễ của chúng ta được tổ chức vội vã, thậm chí bộ hỷ phục cũng chỉ được mua tạm từ một tiệm thêu dưới núi.
Các đệ tử Thiên Thánh Tông, vì nể mặt đại sư huynh, miễn cưỡng đến dự tiệc. Chúng ta bái đường trong những tiếng chúc phúc không thật lòng.
Nay đến hôn lễ của hắn và Ninh Nguyệt Uyển, các môn phái đều cử đệ tử đến chúc mừng, sư phụ tự tay đứng ra chủ trì. Nghe nói hỷ phục của họ đã được đặt thêu từ vị thợ giỏi nhất Giang Nam ngay từ khi lễ cưới được định ngày.
Với một hôn lễ long trọng như vậy, ta không ngờ Thẩm Thiên Tầm lại bỏ trốn.
10
“A Ngôn, chúng ta thật sự không thể quay lại sao?”
Giọng hắn run rẩy, tay muốn đưa ra nắm lấy ta nhưng lại dừng giữa không trung rồi buông xuống. Ta lắc đầu, không muốn để ý đến hắn nữa, định đóng cửa lại, thì đột nhiên thấy trên trời lóe lên vài tia sáng trắng. Ninh Nguyệt Uyển dẫn theo mấy đệ tử Thiên Thánh Tông vội vàng tiến tới.
“Thẩm Thiên Tầm!”
“Hôm nay là ngày đại hôn của chúng ta, các môn phái tu tiên đều đến chúc mừng, vậy mà ngươi lại công khai bỏ rơi ta, ngươi có biết ta xấu hổ đến mức nào không!”
Thẩm Thiên Tầm chẳng thèm để ý đến lời nàng, chỉ chăm chăm nhìn ta.
“A Ngôn, hôm nay khi đứng ở lễ đường, ta đột nhiên nhớ lại ngày chúng ta thành thân. Khi khăn trùm đầu của muội vô tình rơi xuống, muội hoảng hốt đến mức cuống cuồng nhặt lên. Đến khi ta trùm lại cho muội, tay muội vẫn còn run rẩy.”
“Khi đó, ta đã nghĩ, cô gái này đã quen biết ta ba năm, sao vẫn còn nhút nhát như vậy. Ta tự nhủ rằng, từ nay về sau ta phải đối xử tốt với nàng, bảo vệ nàng cho thật chu đáo.”
Hắn muốn nói tiếp, nhưng ta lập tức ngắt lời.
“Thẩm sư huynh không cần nói nữa. Huynh chỉ thấy ta nhút nhát, nhưng lại không nhìn thấy suốt những năm ta ở Thiên Thánh Tông, người khác đối xử với ta thế nào.”
“Giống như việc huynh chỉ nhìn thấy chiếc khăn trùm đầu rơi xuống, nhưng lại không nghe được những lời giễu cợt ẩn khuất trong đám đông.”
“Huynh không cần tự nhận mình là tình sâu nghĩa nặng, huynh chỉ là không dám đối mặt với bóng tối trong lòng mình thôi. Huynh không dám thừa nhận rằng, người như huynh, bề ngoài phong độ, trong lòng lại tham lam muốn cả hai người nữ nhân.”
“Hôm nay người bỏ đi là ta, nên huynh không màng đến thể diện của nàng ấy mà trốn hôn. Nhưng nếu hoán đổi, nếu nàng ấy đứng ở đây, huynh cũng sẽ làm như vậy, nói những lời tương tự.”
Thẩm Thiên Tầm bị ta vạch trần tâm tư, sắc mặt tái nhợt. Ninh Nguyệt Uyển bước tới, tháo mũ phượng trên đầu và ném mạnh xuống đất.
“Hóa ra nàng ta nói đúng, ngươi thật sự yêu nàng ta. Nhưng chẳng phải ngươi đã nói, ngươi chỉ thương hại nàng ấy, còn đối với ta mới là tình yêu thật sự sao?”
Nói xong, nàng quay sang nhìn ta, chỉ vào ngực mình.
“Sư muội, ngươi chắc hẳn đã nghe về trận chiến với Hồng Liễu năm xưa, khi đó hắn đã cõng ta suốt một đêm trong tuyết. Nhưng ngươi chắc không biết rằng, đó là vì ta đã liều mạng cứu hắn, suýt chết dưới móng vuốt yêu thú, từ đó làm tổn thương linh căn và không thể tiếp tục tu tiên.”
“Thẩm Thiên Tầm cảm thấy có lỗi với ta, vì vậy hắn làm mọi cách để bù đắp. Hắn hứa với ta rằng hắn sẽ tìm cho ta một linh căn phù hợp, rằng chúng ta sẽ cùng nhau phi thăng. Và linh căn mà hắn chọn cho ta, chính là của ngươi!”
“Hắn cho ngươi uống các loại linh thảo tiên đan, thực ra là để ức chế khả năng tu tiên của ngươi, khiến ngươi nghĩ rằng mình vô dụng. Sau đó, khi thời điểm đến, hắn sẽ thay linh căn của chúng ta.”
Thời điểm đến?
Ta đột nhiên nhớ lại hôm ấy, khi ta muốn xuống núi, Thẩm Thiên Tầm đã đuổi theo ta, nói rằng hắn đã tìm được linh dược mới cho ta, bảo ta thử một lần nữa.
Hôm đó, ta đã ngủ rất lâu trong điện của hắn. Khi tỉnh lại, hắn với đôi mắt đỏ hoe, an ủi ta rằng thất bại cũng không sao.
Ta đã áy náy suốt một thời gian dài, nhưng không ngờ, chính lúc đó hắn đã âm thầm đổi đi linh căn của ta.