13
Đây không phải lần đầu hắn nói với ta những lời này.
Sau khi Tần Chinh đăng cơ, Tần Dự thấy ngôi vị của huynh trưởng đã vững vàng, nên mới an tâm chuẩn bị đi Mạc Bắc rèn luyện một phen.
Trước khi đi, hắn đã tìm gặp ta, nói rằng nếu ta nguyện ý, hắn có thể đưa ta rời khỏi nơi này, ra ngoài cung sống cuộc sống tự do tự tại.
Nhưng lúc ấy, ta nhẹ dạ tin vào lời thề một đời một kiếp của Tần Chinh, đang vui mừng chờ đợi lễ sắc phong hoàng hậu, mong ngóng được kết thành phu thê thực sự với hắn nên chỉ cảm thấy lời nói của Tần Dự thật khó hiểu, tất nhiên cũng không đồng ý rời đi cùng hắn.
Nhưng Tần Dự lúc đó lại khác với vẻ cợt nhả thường ngày, hiếm khi trở nên nghiêm túc.
“Ta biết hoàng huynh đối xử với nàng rất tốt, rất tốt, nhưng ta vẫn cảm thấy có điều gì đó không ổn.”
“Dựa theo hiểu biết của ta về hoàng huynh…” Hắn ngừng lại một chút, “Hy vọng là cảm giác của ta sai.”
Rồi Tần Dự lại nói về mẫu phi của hắn và Tần Chinh.
Hắn nói năm xưa, mẫu phi của họ từng được sủng ái khắp lục cung, nhưng cuối cùng vẫn phải chịu kết cục thảm khốc chết mục trong lãnh cung.
“Sóng gió trong hậu cung này chưa bao giờ ngừng lại, còn tấm lòng của đế vương đôi khi cũng không bền chặt. Nơi này thực sự không phù hợp với nàng.”
Tần Dự nhìn ta với vẻ mặt đầy chân thành, trong mắt thậm chí còn thoáng chút cầu xin khó nhận ra. Nhưng ta chỉ mỉm cười an ủi hắn, bảo hắn hãy tin tưởng Tần Chinh, cũng như tin tưởng ta.
Hắn không khuyên nhủ thêm, chỉ nói rằng nếu một ngày nào đó ta muốn rời đi, nhất định phải nói cho hắn biết.
Ta không để tâm đến lời ấy.
Không ngờ chỉ ba tháng sau, những lời Tần Dự nói trước khi đi, lại từng cái một trở thành sự thật.
Ta vốn không phải kẻ tham lam vinh hoa phú quý, ngày đó cam tâm tình nguyện ở lại đây, cũng chỉ vì Tần Chinh còn ở đây. Giờ đây Tần Chinh đã phản bội lời thề của mình, tất cả những điều trước kia chỉ là cái bẫy mà hắn dày công sắp đặt, vậy ta còn ở lại đây có ý nghĩa gì nữa?
Nơi này với ta hiện tại, chẳng qua chỉ là một nhà tù giam cầm ta mà thôi. Nhưng liệu ta thực sự có thể rời khỏi nơi này không? Liệu Tần Chinh có để ta đi không?
Ta không dám nghĩ.
14
Năm hết tết đến, việc triều chính nhiều thêm. Các lễ nghi rườm rà, tiệc lớn tiệc nhỏ nối tiếp nhau, khiến Tần Chinh bận rộn đến mức mấy ngày liền không thấy bóng dáng.
Ta lại thấy nhẹ nhõm.
Khi tinh thần khá hơn, ta gọi Nam Chi, Tần Dự và vài người hầu cận của hắn đến chơi bài.
Tần Dự vụng về nhưng lại ham chơi, đánh bài với hắn quả thực vô cùng thú vị. Đến một người vốn không thông minh lanh lợi lắm như ta mà cũng có thể thắng hắn liên tục vài ván.
Chơi qua mấy vòng, hộp đựng tiền cược của Tần Dự gần như trống không. Ván cuối, hắn thua thêm mười tám vạn, đến mức còn nợ Nam Chi một thoi vàng.
Thấy hắn thua thảm hại, ta vào bếp nhỏ làm một đĩa bánh đào cho hắn.
Ngày trước ở vương phủ, hắn và Tần Chinh lúc nào cũng tranh nhau ăn bánh đào ta làm, chỉ là một người thực sự thích, còn một người thì giả vờ.
Không ngờ Tần Chinh, đáng lẽ đang tiếp kiến sứ thần ở điện Thái Cực, lại đột nhiên bước vào.
Ánh mắt hắn thoáng dừng lại một chút khi nhìn thấy bánh đào trên tay Tần Dự, nhưng ngay sau đó liền dời đi, cùng Tần Dự đùa giỡn vài câu.
Đến tối, Tần Chinh không như thường lệ đi sang điện bên để nghỉ, mà vòng tay ôm ta từ phía sau, đặt đầu lên vai ta. Cử chỉ thân mật đầy ám muội, như thể quay trở lại những ngày xưa, lúc mà hắn giả vờ yêu thương ta.
“Khê Đường, nàng đã lâu không làm bánh đào cho trẫm ăn rồi.”
Hắn dường như rất ấm ức, ngay cả giọng nói cũng nhỏ nhẹ hơn nhiều. Nhưng câu nói đó chỉ khiến ta nhớ đến đĩa bánh đào bị hất xuống đất, vỡ vụn thành từng mảnh.
Cơn giận trào lên trong lòng, ta không kìm được mà châm biếm:
“Bánh đào thô tục như vậy, sao xứng với bệ hạ chứ?”
Tần Chinh dường như bị lời nói sắc bén hiếm hoi của ta làm cho ngạc nhiên. Hắn im lặng thật lâu, nhưng vòng tay ôm ta lại càng siết chặt. Đến khi ta bắt đầu thấy khó thở, hắn mới tiếp tục nói:
“Khê Đường, đừng thân thiết với Tần Dự như vậy, cũng đừng làm bánh đào cho hắn ăn nữa.”
Ta khẽ nhíu mày, chợt nhớ đến đêm hôm đó khi Tần Dự trèo tường vào đây, nói muốn đưa ta đi, trong thoáng chốc, ta có chút chột dạ, khí thế cũng yếu đi.
Nhưng Tần Chinh dường như nhận ra điều gì đó, hơi thở của hắn cũng nặng nề hơn hẳn. Hắn càng siết chặt đôi tay ôm lấy ta, khiến ta không thể không cố gắng vùng ra.
“Khê Đường, nàng là hoàng hậu của ta, là thê tử của ta, là nữ nhân của ta. Không ai có thể cướp nàng khỏi ta. Dù là Tần Dự cũng không thể.”
Giọng Tần Chinh rất bình tĩnh nhưng ta lại không kìm được mà cảm thấy lạnh toát.
Hắn đang cảnh cáo ta.
Nhưng Tần Chinh, người phản bội lời thề trước tiên, rõ ràng là ngươi mà. Ngươi lấy tư cách gì để nói với ta những lời như thế này?
Hay là trong mắt ngươi, ta chưa bao giờ là một con người độc lập, chỉ là một món đồ phụ thuộc vào ngươi, dù ngươi không cần đến nữa cũng không cho phép người khác chạm vào?
Đây chính là cái gọi là lòng chiếm hữu sao?
Ta chỉ cảm thấy ghê tởm.
15
Từ đó về sau, ta bắt đầu cố ý giữ khoảng cách với Tần Dự.
Không còn để hắn tùy tiện ra vào cung Vị Ương, càng không cho phép hắn lén trèo tường vào đây vào ban đêm. Bởi vì ta biết, lời Tần Chinh nói với ta khi ấy, không phải là câu nói đùa.
Hắn là người bước ra từ núi xác biển máu, trải qua bao gian khổ mới có thể ngồi lên ngôi vị đế vương. Ý chí của hắn mạnh mẽ, thủ đoạn của hắn tàn nhẫn, không phải người thường có thể sánh kịp. Nếu đụng vào điểm mấu chốt của hắn, ngay cả người đệ đệ ruột cùng mẹ sinh ra này hắn cũng sẽ không nương tay.
Vì chuyện này, Tần Dự buồn bã một thời gian, mãi cho đến mùa xuân vào tháng ba khi hoàng gia tổ chức săn bắn, hắn mới dần lấy lại tinh thần.
Tần Chinh giải trừ lệnh cấm túc cho Nhan Minh Thư, còn mang nàng ta đi cùng. Chỉ có điều, xe ngựa và lều trại của nàng ta đều được sắp xếp tránh xa ta và Tần Chinh. Tần Chinh nói sợ rằng ta gặp Nhan Minh Thư sẽ khó chịu nên đặc biệt sắp xếp như vậy.
Ta không đáp lại, nhưng trong lòng không khỏi thầm giễu cợt.
Rõ ràng là hắn không thể buông bỏ Nhan Minh Thư, nhưng lại muốn trước mặt ta tỏ ra như người si tình. Hành động vừa muốn cả hai như thế này, thật sự trông chẳng ra gì.
Nếu đã như vậy, chẳng thà thẳng thắn một chút.
Sau một đêm nghỉ ngơi tại doanh trại, sáng sớm hôm sau Tần Chinh và Tần Dự đã dẫn theo người đi săn.
Hai huynh đệ tuy tính cách khác biệt hoàn toàn, nhưng sở thích lại giống nhau đến lạ.
Nam Chi cũng là người không thể ngồi yên, hào hứng nói muốn săn vài con thỏ để thêm vào bữa ăn cho ta.
Ta biết nàng đã chịu đựng sự gò bó trong cung lâu lắm rồi nên chỉ mong nàng có thể vui vẻ mà đi săn, không cần vội trở lại.
Doanh trại vắng đi một nửa, ta có chút buồn chán bèn lén lút vượt qua mấy thị vệ canh gác trước lều, đi đến một con suối nhỏ trong veo.
Trời vẫn còn hơi lạnh, nhưng gió lại mang theo hơi ấm. Khi gió nhẹ nhàng thổi qua, mang theo hương cỏ non và mùi đất ẩm. Chỉ tiếc rằng cảnh đẹp này không kéo dài lâu, vì ta đã thấy một kẻ không mời mà đến từ xa.
Là Nhan Minh Thư.
Sau khi được Tần Chinh thả ra, nàng ta đã yên lặng một thời gian. Nhưng hôm nay không biết thế nào, buổi sáng nàng ta lại sai người đến mời ta uống trà, giờ lại đột nhiên xuất hiện, nói muốn trò chuyện tâm tình với ta.
Việc bất thường như vậy hẳn có điều gì mờ ám.
Ta không muốn để ý đến nàng. Nhan Minh Thư lại hết lần này đến lần khác, nói nàng và Tần Chinh thực sự yêu nhau, mong ta có thể tác thành cho bọn họ, khiến ta phiền lòng vô cùng.
Không biết từ lúc nào, ta đã cùng nàng đi đến một khu rừng rậm rạp che kín ánh mặt trời. Doanh trại săn bắn mùa xuân dần dần chỉ còn là một điểm nhỏ trong tầm mắt.
Ta lập tức cảm thấy không ổn nên nhanh chóng tăng tốc, định quay lại theo lối cũ. Nhưng không ngờ vừa đi được vài bước thì một cơn đau nhói truyền đến từ cổ. Trước khi hoàn toàn mất ý thức, ta dường như nghe thấy một giọng nói quen thuộc.
Hắn nói:
“Ngươi thật vô dụng, cả ngày không giải quyết nổi một kẻ ngốc, còn phải để bổn vương tự ra tay.”
16
Khi ta tỉnh lại lần nữa, phát hiện mình bị người ta dùng dao kề cổ, tay chân bị trói chặt, hoàn toàn không thể cử động. Nhan Minh Thư cũng ở bên cạnh, trong tình trạng tương tự. Chỉ là nàng ta trông còn thảm hại hơn, sợ hãi đến mức như muốn ngất đi.
Tần Chinh đứng không xa, đối đầu với một nam tử mặc áo đen.
Hắn đã bắt cóc ta và Nhan Minh Thư, ép Tần Chinh phải lựa chọn một trong hai. Kẻ bị bỏ lại sẽ ngay lập tức bị đẩy xuống vực sâu vạn trượng, chết không toàn thây.
Hội đi săn mùa xuân trước giờ chưa từng có sơ suất nên số người được mang theo cũng không nhiều. Thêm vào đó, chuyện này xảy ra đột ngột nên Tần Chinh tạm thời ở thế yếu.
Hắn cố gắng đàm phán với nam tử áo đen, nhưng bất kể Tần Chinh đưa ra điều kiện gì, người đó cũng không động lòng.
“Tần Chinh, ngươi hại mẫu hậu ta chết một cách thê thảm, hại ta bị phụ hoàng giáng chức, đày ra đất phong, vĩnh viễn không còn cơ hội tranh đoạt ngai vàng. Thế nhưng ngươi lại đăng cơ lên ngôi chí tôn, làm sao ta có thể nuốt trôi cơn hận này!”
Hắn sai người đốt một nén nhang cắm xuống đất:
“Tần Chinh, hôm nay ta vốn không định sống sót trở về, nhưng ta không thể chết vô ích được.”
“Trước khi chết, ta muốn ngươi phải nếm trải nỗi đau mất đi người mình yêu thương.”
“Hãy chọn đi. Nếu nén nhang này cháy hết, thì cả hai người này, đều phải chết.”