9
Khi ta tỉnh lại, trong cung Vị Ương đã đốt lò sưởi dưới nền, ấm áp như mùa xuân. Tần Chinh ngồi cạnh giường, quầng mắt thâm đen, thậm chí y phục cũng chưa thay, trông vô cùng tiều tụy.
Thật ra, ta cũng chẳng khá khẩm gì hơn. Bụng và lưng đau nhức dữ dội, cơ thể thì suy yếu vô cùng. Nhưng ta không màng đến những điều đó, ta chỉ muốn biết Nam Chi còn sống hay không.
Nhìn thấy ta cố gắng gượng dậy muốn chạy ra ngoài, Tần Chinh hoảng hốt đến mất cả hồn vía.
Hắn luống cuống ngăn ta lại, liên tục cam đoan rằng Nam Chi hiện đang tịnh dưỡng ở điện bên, không nguy hiểm đến tính mạng, ta mới an lòng nằm xuống.
Cả hai cùng im lặng không nói. Cho đến khi ta quay đầu nhìn sang phía khác, thể hiện rõ ràng ý muốn đuổi khách, Tần Chinh mới nghẹn ngào mở lời:
“Khê Đường, chúng ta rồi sẽ có đứa con khác.”
Có thể sẽ có đứa con khác sao?
Sẽ không còn nữa đâu, vì ta đã không còn muốn có bất cứ ràng buộc nào với hắn.
Thực ra ngay từ ngày Tần Chinh hất đổ đĩa bánh đào, ta đã biết đứa trẻ này không thể giữ được.
Một đứa con có người mẹ thấp hèn như ta, lại không được cha yêu thương thì làm sao có thể sống trong cung sâu lạnh lẽo này?
Nhưng ta luôn do dự, không nỡ từ bỏ đứa trẻ. Thậm chí còn lén thêu vài bộ áo nhỏ, tưởng tượng đến dáng vẻ khi con mặc những bộ áo ấy.
Trong giấc mộng của ta, luôn có một bé gái nhỏ nhắn, đôi mắt to tròn đáng yêu, gọi ta là mẫu thân, chỉ là giờ đây mộng đã tan, con cũng không còn nữa.
Thấy ta không nói gì, Tần Chinh cũng im lặng hồi lâu. Cho đến khi trời tối đen, hắn mới để lại một câu: “Ngày mai, ta sẽ lại đến thăm nàng,” rồi lảo đảo đứng dậy rời đi.
10
Sau khi cơ thể ta hồi phục đôi chút, Tần Chinh cho người đưa đến tấm sắc phong và bảo ấn của hoàng hậu Đại Tề.
Ở Đại Tề, ngoài ngày đại hôn khi đế hậu cùng nhau tiếp nhận lễ bái của văn võ bá quan trước điện Thái Cực, còn có buổi lễ vào giờ Dần ngày thứ hai, khi người của Lễ Bộ sẽ mang kim sách và bảo ấn đến cung Vị Ương, để dâng tặng tân hậu.
Có kim sách và bảo ấn này, ta mới được coi là hoàng hậu danh chính ngôn thuận.
Trước đây ta không có, lại bị Tần Chinh ghét bỏ nên các cung nhân đều chỉ gọi ta là nương nương của cung Vị Ương. Giọng điệu của họ mỉa mai và coi thường. Ta nghe thấy cách gọi đó, chỉ cảm thấy đau đớn và chói tai.
Nhưng nay đã trở thành hoàng hậu thực sự, ta lại không còn để tâm nữa.
Hoàng hậu nương nương cũng được, nương nương cung Vị Ương cũng vậy, đều chỉ là hư danh mà thôi.
Tần Chinh gần như ngày nào cũng đến cung Vị Ương bầu bạn với ta. Nhưng ta thực sự không biết phải đối diện với hắn thế nào, giữa ta và hắn chỉ có sự im lặng.
Tần Chinh cũng không nói nhiều, phần lớn thời gian đều lặng lẽ ngồi phê duyệt tấu chương. Nếu thấy điều gì thú vị, hắn sẽ mỉm cười đọc cho ta nghe. Ta không nói gì, hắn cũng không giận, chỉ cúi đầu tiếp tục xử lý công vụ. Đợi đến khi ta chuẩn bị đi ngủ, hắn mới sang điện bên để nghỉ.
Cứ thế trôi qua hơn một tháng, cuối cùng Nhan Minh Thư không thể ngồi yên được nữa.
Nàng ta thường xuyên sai người đến để khẳng định sự hiện diện của mình, muốn kéo Tần Chinh đến cung Chiêu Dương nhưng chưa lần nào thành công.
Cho đến một ngày, Nhan Minh Thư uỷ mị quỳ trước mặt ta, mắt đẫm lệ xin lỗi và nhận lỗi. Nàng ta nói rằng chuyện Nam Chi trộm than hôm ấy là vì nàng nhẹ dạ tin lời kẻ xấu trong cung. Nay kẻ đó đã bị nàng đánh chết, hy vọng ta có thể tha thứ cho nàng.
Ta lười để ý đến nàng ta, cũng biết bộ dạng tủi thân nhỏ bé đáng thương hôm nay của nàng không phải dành cho ta xem. Vì thế ta tự nhiên xem sách mà Nam Chi vừa tìm được, mặc cho nàng quỳ trước mặt ta.
Quả nhiên chỉ nửa chung trà, Tần Chinh đã lộ vẻ không nỡ. Hắn bước đến đỡ Nhan Minh Thư dậy, giọng nhẹ nhàng an ủi:
“Thư nhi không cần tự trách, trẫm biết nàng không cố ý.”
“Vậy A Chinh thực sự không trách thiếp nữa sao?” Nhan Minh Thư hai mắt ngấn lệ nhìn hắn.
Hắn mỉm cười lắc đầu:
“Trẫm chưa bao giờ trách nàng.”
Ta lạnh lùng nhìn bọn họ, chỉ thấy thật buồn cười.
11
Tối nay, cuối cùng Nhan Minh Thư đã đạt được điều mình mong muốn, đón Tần Chinh về cung Chiêu Dương của nàng.
Nhưng khi chưa kịp bước ra khỏi cổng cung Vị Ương, Nam Chi dẫn đầu cầm đèn bất ngờ trượt chân, va vào cung nữ Cánh Vi bên cạnh Nhan Minh Thư. Cánh Vi loạng choạng ngã xuống, vô tình làm lộ cánh tay dưới lớp áo đông dày cộm.
Đó là một cánh tay đầy vết bầm tím và dấu roi, gần như không còn chỗ da thịt lành lặn. Những cung nhân đi cùng nhìn thấy, ai nấy đều không khỏi hít một hơi lạnh, ngay cả Tần Chinh cũng nhíu mày.
“Đây là chuyện gì?” Giọng hắn trở nên trầm hẳn xuống.
Nhan Minh Thư thoáng hoảng hốt trong ánh mắt, vừa định mở miệng giải thích, nhưng không ngờ Cánh Vi đã nhanh chóng quỳ xuống trước mặt Tần Chinh.
Thì ra, thời gian qua, Cánh Vi là người chịu trách nhiệm đến cung Vị Ương mời Tần Chinh sang, nhưng lần nào nàng cũng trở về tay không. Nhan Minh Thư cho rằng đó là vì nàng vô dụng, nên đã trút cơn giận lên người nàng.
Không chỉ biến tướng hành hạ nàng bằng nhiều cách, mà còn định đưa nàng cho một lão thái giám để làm đối thực.
Ở Đại Tề, phi tần tự ý phạt cung nhân vô tội là tội lớn. Ép buộc cung nữ làm đối thực với thái giám lại càng là hành vi phạm thượng.
Tần Chinh nghe xong giận dữ vô cùng, lập tức tước bỏ phong hiệu của Nhan Minh Thư, giáng nàng xuống bậc phi vị, giam lỏng trong cung Chiêu Dương. Còn Cánh Vi thì được ban thưởng trăm lượng bạc và được thả khỏi cung để đoàn tụ cùng gia đình.
Khi Nam Chi thuật lại mọi chuyện cho ta nghe, nàng cười sảng khoái.
“Tiểu thư, người chưa thấy đâu, lúc ấy mặt Tần Chinh đen như than. Dù Nhan Minh Thư có khóc lóc van xin thế nào hắn cũng không mềm lòng, cuối cùng còn sai người kéo nàng ta trở lại cung.”
“Cuối cùng cũng làm cho ta hả dạ!”
Vài ngày trước, khi ta và Nam Chi dạo chơi trong vườn Thượng Lâm, chúng ta thấy Cánh Vi đang khóc thảm thiết bên bờ hồ Thái Dịch.
Nàng định nhảy xuống hồ kết thúc cuộc đời, nhưng lại không nỡ bỏ lại người mẹ già ở nhà.
Ta nhìn thấy, lòng cũng xót xa, bèn cùng Nam Chi nghĩ cách giúp nàng thoát khỏi hiểm cảnh.
Chỉ là ta không ngờ, Tần Chinh trước giờ luôn thiên vị Nhan Minh Thư, vậy mà lần này lại không chút nể mặt nàng, xử lý nàng trước công chúng. Dường như hắn không còn kiên nhẫn với nàng như trước nữa.
Ta có chút khó hiểu, nhưng cũng chẳng muốn tìm hiểu sâu xa.
Có lẽ trong lòng hắn, chẳng có ai là đặc biệt cả. Tần Chinh là đế vương, nắm cả thiên hạ trong tay, hắn muốn gì cũng dễ như trở bàn tay.
Khi còn có hệ thống, Tần Chinh yêu mến Nhan Minh Thư nhưng lại không thể ở bên, tự nhiên cảm thấy nàng hoàn mỹ đến từng chi tiết. Nhưng nay không còn hệ thống, Nhan Minh Thư không còn là thứ khó với tới nữa, có lẽ nàng ta cũng chẳng còn quý giá như trước.
12
Ngày tháng cứ thế trôi qua từng ngày.
Tần Chinh, người thường hay ghé đến cung Vị Ương sau buổi triều chính, hôm nay lại không xuất hiện.
Ta thở phào nhẹ nhõm, nghĩ rằng hắn đã chán trò đuổi bắt này rồi. Không đến cũng tốt, xem như là giải thoát cho bản thân hắn, và cho cả ta.
Cho đến khi ta tắt đèn đi nghỉ thì bị những tiếng động nhẹ nhàng làm giật mình, nhìn thấy một bóng người mờ mờ trong bóng tối, mới biết tại sao hôm nay Tần Chinh không đến.
Thì ra, Tần Dự đã từ Mạc Bắc trở về.
Hai người họ cùng mẫu thân sinh ra, tình cảm từ xưa đến nay vô cùng thân thiết. Nửa năm trời không gặp, tất nhiên phải hàn huyên đôi chút.
Nhưng điều ta không ngờ là vào lúc này, Tần Dự lại lẻn vào phòng ngủ của ta trong bóng tối, trèo tường mà vào.
Ánh sáng ấm áp của lửa chiếu rọi gương mặt tuấn tú của hắn. Khí lạnh khắc nghiệt và sương gió của Mạc Bắc khiến hắn mang thêm vài phần sát khí.
Ta có chút bối rối quay mặt đi, cố giữ bình tĩnh hỏi vì sao hắn lại xuất hiện ở đây. Nhưng không ngờ, Tần Dự lại thẳng thắn đáp:
“Bởi vì ta nhớ nàng.”
“Khê Đường, nàng vẫn ổn chứ?”
Đã rất lâu rồi, không ai hỏi ta như vậy.
Ta theo phản xạ lắc đầu, nhưng lại thấy hành động ấy có chút yếu đuối.
Một nữ tử xuất thân thấp hèn như ta, giờ đã trở thành hoàng hậu Đại Tề, sống trong xa hoa sung túc, còn có gì mà không ổn chứ?
Nhưng khi ta định nói với Tần Dự rằng mình vẫn sống ổn, lại thấy trong mắt hắn long lanh nước mắt.
Tần Dự đang xót xa cho ta. Xem ra hắn đã nghe từ miệng Tần Chinh về tất cả những gì xảy ra trong nửa năm qua. Sự xót thương của hắn khiến ta không kìm được mà đỏ hoe đôi mắt.
Đôi khi con người thật kỳ lạ. Khi ở một mình, dường như có chuyện gì cũng chịu đựng được. Nhưng chỉ cần có ai đó quan tâm, xót xa cho mình, liền trở nên yếu mềm.
Thực sự khiến người ta bực bội.
Ta chỉ đành lặng lẽ thu xếp lại tâm tư, mỉm cười chuyển đề tài. Rồi chúng ta bắt đầu nói từ những vì sao đêm của Mạc Bắc, đến những trận giao tranh gay cấn và kích thích giữa hắn và Bắc Khương.
Không biết từ khi nào, đã đến giữa đêm. Cho đến khi tiếng trống canh thứ tư vang lên, Tần Dự mới chuẩn bị đứng dậy rời đi. Trước khi rời đi, hắn thu lại nụ cười, nghiêm túc nhìn ta và nói:
“Khê Đường, chỉ cần nàng muốn, ta có thể đưa nàng rời khỏi nơi này, sống một cuộc sống tự do tự tại.”