Trong phút chốc, điện Tử Thần yên lặng đến mức ta chỉ có thể nghe thấy tiếng thở run rẩy của mình. Cho đến khi Nhan Minh Thư bên cạnh Tần Chinh dịu dàng trách: “A Chinh, chàng làm ta sợ rồi!” Hắn mới thu lại biểu cảm đáng sợ đó.
Nhan Minh Thư lại đưa tay bón cho Tần Chinh một miếng bánh Như Ý.
Chỉ thấy lớp băng lạnh trong mắt hắn lập tức tan chảy thành gió xuân dịu dàng, nàng ta nhìn ta với ánh mắt đắc ý, như một kẻ chiến thắng.
Phải rồi, bánh Như Ý trong cung chế tác qua hàng chục công đoạn, làm sao một chiếc bánh đào bình thường có thể so sánh được?
Ta sớm nên nhìn rõ thực tế này rồi.
Điều ta định nói với hắn, cuối cùng lại bị ta nuốt xuống bụng.
Tần Chinh còn chán ghét cả bánh đào do ta làm, sao có thể yêu thích đứa trẻ ta sinh ra đây?
6
Phong ba trong điện Tử Thần nhanh chóng lan truyền khắp tam cung lục viện.
Những cung nhân trong cung Vị Ương vốn còn đang quan sát, nay cũng bỏ hết hy vọng, biết rằng ta sẽ không bao giờ có thể sủng ái như trước nên đã tìm đường rời đi, mỗi người một nơi.
Như vậy cũng tốt. Ta có Nam Chi và A Lê bên cạnh là đủ rồi.
Ngày tháng dần trôi, trời dần trở lạnh. Ta càng ngày càng không muốn động đậy, chỉ thích nằm lười trên giường. A Lê cũng sợ lạnh, mỗi ngày dành phần lớn thời gian cuộn tròn trong lòng ta để sưởi ấm và nghỉ ngơi.
Nhưng hôm nay, cho đến tận chiều, ta vẫn không thấy bóng dáng của A Lê đâu. Ngay cả cá khô nhỏ Nam Chi chuẩn bị riêng cho nó, nó cũng không động đến một miếng.
A Lê đã lén rời khỏi cung Vị Ương, không biết đã đi đâu. Cung điện này đối với nó mà nói, quá rộng lớn và xa lạ. Lòng ta như lửa đốt, vừa định ra ngoài tìm nó thì bị Hoàng Mẫn Trung gọi đi đến điện Tử Thần bằng một câu khẩu lệnh.
Ta thấy A Lê của ta ở đó.
Móng của nó đã gãy hết, tứ chi đều gãy, khóe miệng còn vết máu chưa kịp khô. Thân hình mềm mại ấm áp ngày trước nay đã trở nên cứng đờ, lạnh lẽo, vặn vẹo trong một tư thế vô cùng bất thường..
Ta run rẩy ôm lấy A Lê vào lòng, cố dùng thân nhiệt của mình đánh thức nó, đáng tiếc là vô ích.
A Lê đã chết rồi. A Lê đêm qua vẫn còn cuộn tròn trong lòng ta, nhẹ nhàng cọ vào cổ ta làm nũng, giờ đã chết rồi.
Nước mắt từng giọt từng giọt rơi xuống, ta khóc đến mức không thể thốt nên lời.
Thế nhưng Nhan Minh Thư lại vén tay áo lên, để lộ một vết đỏ nhạt, đòi Tần Chinh thay nàng phân xử. Nàng ta nói rằng A Lê đã làm nàng bị thương.
Tần Chinh xót xa vô cùng, cứ mãi nhìn vết đỏ đó, sợ rằng Nhan Minh Thư có gì bất ổn. Nhưng khi hắn nhìn ta, ánh mắt lại lạnh lẽo như băng.
Hắn nói rằng ta tâm địa ác độc, cố ý xúi giục mèo hoang làm hại người. Hắn còn hạ chỉ giam cầm ta trong cung Vị Ương, không có chỉ dụ thì không được ra ngoài.
Ta vùng vẫy không muốn rời đi, muốn đòi lại công bằng cho A Lê.
A Lê hiền lành nhút nhát, gặp người lạ còn sợ hãi trốn vào góc, làm sao lại vô cớ gây thương tích cho người khác được?
Hoàng Mẫn Trung tiến lên, định kéo ta đi để nịnh bợ trước mặt Nhan Minh Thư, nhưng không ngờ Tần Chinh thấy vậy lại nhíu mày, phất tay bảo Hoàng Mẫn Trung lui xuống. Hắn trầm ngâm nhìn ta, thật lâu sau mới nói:
“Nếu ngươi trông coi A Lê cẩn thận thì cũng sẽ không xảy ra chuyện như hôm nay.”
Hóa ra, trong lòng Tần Chinh, mọi chuyện đều rõ ràng, chỉ là hắn không muốn đòi lại công bằng cho A Lê mà thôi.
Bởi vì với hắn, Nhan Minh Thư quan trọng hơn A Lê rất nhiều.
7
Cổng cung bị khóa lại.
Ta cùng Nam Chi ở trong khu vườn nhỏ của cung Vị Ương, đào một ngôi mộ nhỏ cho A Lê.
Khi còn sống, nó thích nhất là nằm phơi nắng và chơi đùa với những chú bướm ở đây. Nếu có thể yên nghỉ tại đây, chắc hẳn A Lê sẽ rất vui vẻ.
Gần đến chiều tối, bên ngoài bắt đầu rơi tuyết lớn. Ta thẫn thờ tựa vào cửa sổ, nhìn ngắm những bông tuyết bay khắp bầu trời, bất chợt nhớ đến ngày ta và Tần Chinh cùng tìm thấy A Lê cũng là một ngày tuyết rơi như vậy.
Chúng ta phát hiện A Lê trong đống củi phía sau vương phủ. Toàn thân nó ướt đẫm, run rẩy thu mình trong góc, tiếng kêu cứu yếu ớt đến mức không nghe thấy. Nếu không phải Tần Chinh tai thính, e rằng chẳng ai có thể phát hiện ra nó.
Chúng ta vội vã lau khô người nó mới phát hiện đó là một chú mèo con chưa mở mắt. Nam Chi lắc đầu nói với ta rằng, mèo con tách mẹ quá sớm thì không thể sống lâu.
Nhưng Tần Chinh lại không tin. Hắn sai quản gia trong phủ dẫn một con dê mẹ đến, ngày ba bữa sáng ba bữa tối tự tay cho A Lê uống sữa dê, không nhờ cậy ai khác. Đến khi A Lê có thể tự mình ăn cá khô, hắn mới yên tâm hẳn.
Có lẽ cũng vì trải nghiệm lúc nhỏ này, A Lê tuy luôn ở bên cạnh ta nhưng lại thân thiết nhất với Tần Chinh. Vì vậy, trong khoảng thời gian không gặp Tần Chinh, nó thường nằm bên ngoài cửa cung, thò đầu ra ngoài ngóng nhìn.
Ta biết, nó đang đợi Tần Chinh xuất hiện.
A Lê nhớ Tần Chinh. Nhưng ngay khi nó lấy hết dũng khí, lén rời cung Vị Ương để tìm gặp Tần Chinh thì nó lại bị Nhan Minh Thư bắt gặp và đánh đập đến chết.
Tần Chinh không chút động lòng. Trong mắt hắn chỉ có vết đỏ nhạt trên cánh tay của Nhan Minh Thư.
Hóa ra, yêu và không yêu, đối xử khác biệt lại rõ ràng đến vậy.
8
Người trong cung luôn giỏi thờ kẻ mạnh, chèn ép kẻ yếu.
Ta vốn đã bị Tần Chinh ghét bỏ, nay lại bị giam lỏng trong cung Vị Ương nên nội đình tư sớm đã cắt phần lương bổng của ta.
Những thứ khác có thể tạm chấp nhận, nhưng trời ngày càng lạnh, không có than sưởi thực sự khó lòng chịu nổi.
Cung Vị Ương rộng lớn và trống trải, từng góc một đều tỏa ra hơi lạnh, như muốn xâm nhập vào tận xương tủy. Đặc biệt là vào ban đêm, ta và Nam Chi phải ôm chặt lấy nhau, mới tránh khỏi cái rét thấu xương.
Cứ như vậy mà chịu đựng vài ngày, bụng ta bắt đầu đau âm ỉ.
Đây không phải điềm lành.
Nam Chi lo lắng đến cuống cuồng, nàng chỉ còn cách chặt nhánh cây trong sân làm củi sưởi ấm, nhưng cũng chẳng khác gì muối bỏ bể.
Cho đến một ngày tuyết lại rơi lớn, ta rét đến phát sốt, nằm trên giường không thể cử động, Nam Chi lại biến mất lúc này. Khi nàng quay về, trong lòng ta đã được nhét vào một túi ấm nóng hổi, nhưng tay nàng lại lạnh đến tím tái, đôi mắt cũng đỏ hoe.
Hẳn là đã có chuyện gì xảy ra.
Ta còn chưa kịp hỏi thì Nhan Minh Thư đã dẫn một đám người, khí thế hùng hổ xông vào cung Vị Ương.
Nam Chi bị kéo ra ngoài sân.
Nhan Minh Thư ngẩng cao đầu, vẻ cao ngạo mà nói với ta rằng, Nam Chi đã trộm than bạc của nàng, khiến bệnh lạnh của nàng tái phát. Giờ nàng muốn trừng phạt Nam Chi, để làm gương cho cung đình.
Ta gắng gượng đứng chắn trước Nam Chi, với cái hư danh hoàng hậu này, không ai dám mạnh mẽ kéo ta đi.
Ta tin rằng Nam Chi không làm chuyện này, ta phải bảo vệ nàng.
Nam Chi vừa khóc vừa kể với ta rằng, những khối than đó là do Nhan Minh Thư đưa cho nàng. Bởi vì Nhan Minh Thư nói, chỉ cần nàng cam tâm tình nguyện dập đầu mười cái, nàng sẽ ban cho một giỏ than bạc.
Nam Chi đã tin.
Vì ta, nàng cam tâm tình nguyện dập đầu mười lần, còn quỳ trên tuyết rất lâu rất lâu. Nhưng Nhan Minh Thư lại không giữ lời hứa, thậm chí còn đào một cái bẫy cho Nam Chi nhảy vào.
Chúng ta cứ đối mặt với nhau như vậy, cho đến khi người của Nhan Minh Thư mời Tần Chinh đến.
Hắn chỉ nghe qua vài câu, liền khẳng định Nam Chi có tội. Giống như khi A Lê chết, hắn đã khẳng định rằng ta xúi mèo gây thương tích vậy.
Tấm ván gỗ đỏ rộng ba tấc, từng nhát một quất xuống thân thể Nam Chi.
Ta bị thị vệ của Tần Chinh ghì chặt tại chỗ, không thể động đậy. Nhưng Nam Chi, để không khiến ta đau lòng mà nàng đã cắn chặt răng, không hề rên lên một tiếng. Cho đến khi máu nhuộm đỏ nửa thân người của nàng, kẻ hành hình vẫn chưa dừng tay.
Ta khóc lóc cầu xin Tần Chinh tha cho Nam Chi một mạng nhưng hắn chỉ lạnh lùng nhìn ta, nhàn nhạt nói:
“Trước khi Thư nhi nguôi giận thì hình phạt sẽ không dừng lại.”
Tần Chinh muốn ta cầu xin Nhan Minh Thư. Nhưng Nam Chi không thể đợi lâu nữa.
Không biết sức mạnh từ đâu, ta vùng ra khỏi sự kiềm chế của thị vệ, lao thẳng đến che chắn cho Nam Chi. Kẻ hành hình không kịp dừng tay, tấm ván gỗ nặng nề giáng xuống lưng ta.
Tấm ván đó đánh vào lưng thật đau đớn, máu tươi tuôn ra nhuộm đỏ tà váy màu xanh nhạt.
Ta biết, đứa trẻ này không thể giữ lại được nữa rồi.
Trong cơn mơ hồ, ta như nghe thấy Tần Chinh gọi tên ta, hết lần này đến lần khác, giọng hắn nghe như thể rất đau lòng.
Có lẽ chỉ là ảo giác của ta mà thôi.