Làm kế thất của Đại Lý Tự Khanh quả thật không dễ dàng, phía trước có bạch nguyệt quang là thê tử quá cố, sau có ngoại thất là nốt chu sa, dưới lại có kế tử kế nữ chỉ hận không thể ăn tươi nuốt sống ta.
Ta kẹt ở bên trong, khổ sở vô cùng.
Điên mất thôi, cuộc sống thế này bất quá cũng chỉ có thế.
1
Trời vừa tảng sáng, ánh sáng nhạt của buổi bình minh chiếu qua khung cửa sổ chạm trổ, đọng lại lớp sương lạnh.
Khi Thượng Tử Dự mang người xông vào, ta đang quỳ trước Phật đường nhỏ tụng kinh.
“Cố thị, ngươi thân là chính thất, lòng dạ đố kỵ, mưu hại con nối dõi. Ngươi nghĩ rằng cầu thần bái Phật là có thể rửa sạch tội lỗi của mình sao?”
“Ta sẽ ra lệnh phong tỏa nơi này, giữ lại chút vinh quang cuối cùng cho ngươi với tư cách là chính thất.”
Cánh cửa lớn phía sau đóng sầm lại.
Tia sáng cuối cùng cũng bị chặn.
Ta ngồi trong bóng tối, đưa tay lên che mắt.
Cuộc đời ta vốn không nên như thế này.
Ban đầu, Thượng Tử Dự không phải là phu quân của ta, mà là phu quân của biểu tỷ ta, Lâm Tố Chi.
Lâm Tố Chi biết mình chẳng còn sống được bao lâu, lại sợ rằng phu quân sẽ tái giá, kế mẫu ngược đãi hai đứa con của nàng ta, nên đã nảy ra ý định nhắm vào ta.
Khi ấy, Thượng Tử Dự chỉ là một vị quan nhỏ trong Hàn Lâm Viện, phẩm bậc thấp kém, xuất thân lại bần hàn.
Còn ta là tiểu thư phủ Quốc Công, làm chính thất của hắn đã là phúc lớn cho nhà họ Thượng, huống chi là làm kế thất?
Lâm Tố Chi bèn lập ra một kế độc, bỏ thuốc vào rượu của ta, dẫn dắt Thượng Tử Dự đến, rồi bắt gặp chúng ta trong cảnh không chỉnh tề.
Nàng ta rõ ràng mắc chứng huyết băng do sinh khó, vốn đã nằm trên giường bệnh.
Nhưng nàng ta lại khiến ta nghĩ rằng, vì ta mà nàng ta tức giận phát bệnh, thời gian chẳng còn bao lâu.
Nàng ta lợi dụng sự áy náy của ta, ép ta thề đối xử với con nàng ta như thân sinh, bắt ta uống thuốc tuyệt tử, cả đời không còn con cái.
Ta vì nhà họ Thượng mà làm trâu làm ngựa, cuối cùng lại trở thành trò cười cho người khác.
Kẻ chủ mưu thì chết sạch sẽ!
Ta nên hận ai đây?
2
Ngoài cửa vang lên tiếng tranh cãi, lát sau lại im lặng.
Con gái lớn của Thượng Tử Dự, Thượng Vân, đẩy lùi hạ nhân ngăn cản, bước đến trước mặt ta, mỉm cười: “Di mẫu khỏe không?”
Khi ta vào cửa, Thượng Vân đã bốn tuổi.
Nó không ưa ta, bên ngoài luôn gọi ta là “Di mẫu,” khiến ta khó xử.
Nó ngồi bên cạnh ta, đối diện Phật Bồ Tát, lời nói đầy khinh bỉ: “Mẫu thân đã nói, nhà họ Thượng sớm muộn cũng sẽ có ngày không cần đến bà, đến khi bà hết giá trị, đương nhiên có thể bỏ bà đi.”
“Ta không thích bà. A Chi tỷ tỷ mới xứng làm mẫu thân của ta.”
A Chi là ngoại thất mà Thượng Tử Dự nuôi ở bên ngoài.
Tay ta đang nắm lấy chuỗi hạt bỗng chững lại, trên mu bàn tay có một vết sẹo dài, gớm ghiếc khó coi.
Đó là vết thương ta để lại tám năm trước khi cứu Thượng Vân, nó đi xem xiếc, nhưng người biểu diễn xảy ra sự cố.
Khi thanh kiếm lấp lánh ánh lạnh sắp chém vào mặt Thượng Vân, ta không ngần ngại giơ tay ra đỡ.
“Ta đã bỏ một chút độc không chết người… Đệ đệ thật ngốc, chỉ cần nói đã ăn đồ của bà, phụ thân liền tin ngay mà không kiểm chứng.”
Thượng Vân vẫn tiếp tục nói.
Ta bật cười lạnh: “Ngươi và mẫu thân ngươi chẳng khác gì nhau, đều là lũ vong ân bội nghĩa!”
Thượng Vân như bị chạm vào nỗi đau, giận dữ nói: “Bà hiểu cái gì? Tất cả những gì mẫu thân ta làm là vì chúng ta.”
Vì cái lòng từ bi giả tạo của nàng ta mà ta phải đánh đổi cả cuộc đời sao?
3
Tia sáng cuối cùng cũng biến mất, ta cầm chuỗi Phật châu, lòng đầy bối rối.
Phạch –
Phật châu rơi tán loạn khắp sàn.
Ta cúi người xuống nhặt, nhưng trước mắt lại lóe lên một luồng sáng trắng.
Cả không gian méo mó, đan xen, kéo căng, trước mắt là cảnh người người nhộn nhịp.
“Phụ thân, con muốn đi mua kẹo.”
Ta cúi đầu nhìn xuống, một đứa trẻ đang kéo góc áo của Thượng Tử Dự, nũng nịu đòi hỏi.
Đây là Thượng Vân? Nó còn nhỏ như thế này sao?
Chưa kịp phản ứng, Thượng Tử Dự đã nắm tay Thượng Vân bước về phía trước, bỏ ta lại xa phía sau.
Ta chỉ nghĩ mình đang mơ mà thôi.
Khi tỉnh mộng, ta vẫn ở trong Phật đường nhỏ bé, tối tăm không có ánh mặt trời.
Ta vội bước nhanh về phía trước.
“Phụ thân, bế con lên cao, con không nhìn thấy.”
Thượng Tử Dự chiều chuộng bế Thượng Vân lên, để nó ngồi trên vai mình.
Người biểu diễn xiếc cười vui vẻ thu tiền thưởng, chuẩn bị trình diễn ngón nghề sở trường của hắn – nuốt kiếm sắt.
Tim ta bị siết chặt, cảnh tượng trong mơ này dường như từng xảy ra trong thực tại.
Khi một đoạn kiếm sắt rời khỏi tay người biểu diễn, bay thẳng về phía Thượng Vân –
Trong khoảnh khắc chớp nhoáng, ta chợt nhớ ra.
Đây là tám năm trước, ta vì cứu Thượng Vân mà khiến tay mình bị thương.
Lần này, ta không đưa tay ra đỡ.
“A!”
Sau tiếng thét đau đớn, Thượng Vân mặt đầy máu, ta giật mình tỉnh dậy.
Trong Phật đường yên lặng.
Chuỗi Phật châu vẫn yên lành trong tay ta, bên ngoài, các bộc phụ bắt đầu xôn xao.
“Không xong rồi, đại tiểu thư bị hủy dung nhan rồi!”
“Chuyện gì vậy?”
“Chẳng có lý do nào, nói là ngủ một giấc dậy thì trên mặt đã có một vết sẹo, từ giữa trán xuống đến khóe miệng, trông đáng sợ lắm.”
“Tội nghiệp quá, đại tiểu thư còn chưa bàn chuyện hôn sự mà.”
Ta ngẩn người, cúi đầu nhìn tay mình, mu bàn tay mịn màng, không còn vết sẹo nào cả.
Vết sẹo đó biến mất như thể chưa từng có.
Ta lại cầm chuỗi Phật châu lên, xoay qua xoay lại, nhưng chẳng nhìn ra điều gì đặc biệt.
4
“Buông ta ra, để ta vào!”
Khi Thượng Vân xuất hiện trước mặt ta, nó trông vô cùng nhếch nhác, không còn dáng vẻ kiêu căng ngày thường.
Nó ngã xuống đất, tóc tai rối bù.
“Cố Giảo, vì sao bà không cứu ta?”
Nó ngẩng mặt lên, ánh mắt đầy oán hận khóa chặt vào ta.
Cuối cùng, ta nhìn rõ toàn bộ gương mặt của nó: méo mó, biến dạng.
Vết sẹo dữ tợn kéo dài từ giữa trán xuống tận khóe miệng, chia đôi gương mặt từng xinh đẹp của nó thành hai nửa.
Nước mắt nó rơi xuống, vô thức lặp đi lặp lại: “Vì sao không cứu ta? bà chẳng phải đã hứa với mẫu thân ta rằng sẽ chăm sóc ta sao?”
Ta ngồi xổm xuống, nhẹ nhàng lau nước mắt cho nó, như thể ta vẫn là người mẹ sẵn lòng hy sinh tất cả vì con cái.
“Sao ta phải cứu ngươi? Đồ vong ân bội nghĩa.”
Ánh mắt Thượng Vân rơi xuống mu bàn tay không hề vết xước của ta, đồng tử nó đột ngột co rút lại: “Là bà! Quả nhiên là bà!”
Nó nắm chặt tay ta, cuồng loạn kêu lên: “Vết sẹo trên tay bà đâu rồi? Đã biến đi đâu rồi?”
“Phụ thân, chính là bà ta!”
Thượng Vân đứng dậy, kéo tay ta, gấp gáp tìm Thượng Tử Dự vừa mới tới: “Phụ thân nhìn đi, vết sẹo trên tay bà ta đã biến mất. Là bà ta gây ra tất cả!”
“Vết sẹo trên mặt con là do con bị thương ở ngoài từ trước, liên quan gì đến kế mẫu con?”
Thượng Tử Dự chỉ lạnh nhạt liếc ta một cái, rồi phân phó các bộc phụ xung quanh: “Còn không mau đưa đại tiểu thư về phòng.”
“Không phải như vậy.” Thượng Vân ôm lấy mặt, thần sắc mơ hồ.
“Gương mặt của tiểu thư bị thương đã bao năm rồi, sao tự dưng lại kích động như vậy?”
Các bộc phụ bàn tán xì xào ngoài cửa cũng đều đồng tình, chẳng ai tỏ vẻ kinh ngạc.
Làm sao có thể thế này?
Rõ ràng chỉ mới một nén nhang trước, họ còn nói Thượng Vân vừa mới bị hủy dung.
Thượng Vân bị các bộc phụ giữ lại, như thể trong khoảnh khắc mất hết sức lực, mặc cho họ đẩy ra ngoài.
Trước khi đi, nó quay đầu nhìn ta, vừa cười vừa như khóc.
5
Ta khẽ vuốt chuỗi Phật châu, trong đầu suy nghĩ xoay chuyển trăm ngả.
Rốt cuộc đây là thứ gì?
Nó dường như có thể đưa ta về quá khứ, thay đổi những chuyện đã qua.
Nguồn gốc của chuỗi Phật châu này, ta lại chẳng thể nhớ nổi. Ta từ từ đứng lên, đi đến trước bài vị được thờ phụng.
Ta thắp một nén hương.
“Lâm Tố Chi, nếu ngươi có linh thiêng nơi chín suối, hãy mở mắt mà nhìn. Đừng tưởng trốn dưới lòng đất là được yên ổn!”
Phạch –
Ta ấn bài vị xuống, lật úp trên bàn thờ.
“Có lột da, băm xác chúng, thì có ích gì? Ngươi ngủ yên dưới lòng đất, sao giải được mối hận trong lòng ta!”
“Ngày ngày ta cầu nguyện trước Phật, chỉ mong ngươi sống lại, mong ngươi trường thọ đến bạc đầu!”
Phạch –
Ngọn nến chập chờn.
Chuỗi hạt trong tay ta đứt lần nữa, Phật châu rơi tung tóe khắp sàn.
Cảm giác không thể kiểm soát lại trào dâng.
Mắt ta tối sầm lại.
Khi mở mắt ra, khói nhang đã lan tỏa khắp nơi.
Thần Phật từ bi, nhìn ta đầy cảm thương.
Ta lùi một bước.
Bên kia có người vén rèm lên, mỉm cười nói: “Muội muội, sao sáng sớm đã có mặt ở Phật đường thế?”
Ta ngẩng đầu nhìn, bỗng chốc mơ hồ.
Thoáng cái đã mười năm, gương mặt thanh tú dịu dàng ấy lại xuất hiện trước mắt ta.
Lâm Tố Chi, biểu tỷ của ta, nguyên phối ánh trăng sáng mà Thượng Tử Dự mãi nhung nhớ.
Ánh mắt ta rơi xuống bụng nàng ta hơi nhô lên, ta nhẹ nhàng nói: “Tất nhiên là cầu phúc cho biểu tỷ, mong biểu tỷ trường thọ.”
6
Lâm Tố Chi xoa bụng, trên người tỏa ra khí chất dịu dàng của một người mẹ, nhưng trong ánh mắt vẫn không giấu được vẻ u buồn: “Không biết lần này là trai hay gái.”
Lúc này, nàng ta và Thượng Tử Dự đã thành hôn được năm năm, đã có một con gái, tất nhiên mong rằng lần này sẽ sinh được con trai.
Ta chỉ mỉm cười, không nói gì.
Bởi vì đứa trẻ này, dù có sinh ra, cũng khó lòng nuôi dưỡng.
Đứa bé sẽ sinh non, sức khỏe yếu ớt. Còn nàng ta, sẽ mất mạng do băng huyết sau khi sinh.
Sau khi Lâm Tố Chi qua đời, để lại cô con gái bốn tuổi và đứa con trai còn chưa đầy tháng.
Ta ôm đứa bé yếu ớt như con mèo, tìm kiếm thầy thuốc khắp nơi, ngay cả Thái y viện cũng khẳng định không còn cách nào cứu chữa.
Nhưng ta không tin vào số phận, ngày ngày dùng dược liệu quý giá để kéo dài mạng sống cho nó. Đứa bé không thể bú sữa, ta phải dùng thìa từng giọt từng giọt mà nuôi nấng.
Ta từng thật lòng thương yêu nó, khi còn nhỏ nó cũng nằm trong lòng ta, ngây thơ gọi ta là mẫu thân.
Thoáng chốc đã mười năm, dưới sự chăm sóc tỉ mỉ của ta, đứa bé từng yếu ớt đó đã lớn khỏe như con bò tơ, nhưng cũng học được cách chống đối ta.
Nó thân cận với người tình của phụ thân, nghe lời xúi giục, bỏ thuốc độc vào thức ăn của ta, cùng tỷ tỷ lập mưu hãm hại ta.
Ta nhìn theo bóng lưng Lâm Tố Chi.
Nếu nàng ta sẩy thai sớm, có phải sẽ không mất mạng sớm vậy chăng?
Dù sao cũng chỉ là một đứa con không biết nghe lời.
7
Ta theo Lâm Tố Chi đi qua hành lang, đến phòng hoa sảnh, nơi đã có một người phụ nữ chờ sẵn.
Thấy ta đến, bà ta liền vui mừng gọi “tâm can, tâm can,” ôm lấy ta vào lòng: “Con ngoan, lại bận bịu gì thế? Cả khi bá mẫu đến cũng không ra tiếp đón.”
Ta cười đùa, thoát khỏi vòng tay bà ta: “Bận cầu phúc cho đứa trẻ trong bụng biểu tỷ đấy.”
Người phụ nữ này là mẫu thân của Lâm Tố Chi, cũng là muội muội thứ của mẫu thân ta, tên là Từ Ngọc Châu.
Bà ta gả vào một gia đình từng bị liên lụy vào tội trạng, cả nhà bị lưu đày. Về sau, được Hoàng thượng ân xá, mẹ con họ mới có thể quay về kinh thành nương nhờ nhà thân mẫu.
Cữu cữu của ta vốn xem trọng thế lực, thấy bà ta có gia cảnh sa sút thì không coi trọng, nên bà chuyển sang lợi dụng ta.
Mẫu thân ta qua đời sau khi sinh khó, từ khi ta sinh ra đã không còn được thấy mẫu thân.
Hình ảnh duy nhất của bà ấy chỉ là bức tranh treo trong thư phòng của phụ thân.
Từ Ngọc Châu có vài nét tương đồng với mẫu thân, thường vỗ về gọi ta là “tâm can.”
Nhũ mẫu nói với ta rằng, những họ hàng nghèo khó như vậy tìm đến chỉ để lợi dụng mà thôi.
Ta không hiểu những mối quan hệ phức tạp ấy, trong phủ lại chỉ có mình ta là chủ nhân, ta chỉ nghĩ biểu tỷ và bá mẫu đối tốt với ta, nên ta cũng đối xử tốt với họ.
Trang sức, tiền bạc, cứ thế mà tặng đi không tiếc.
Tất cả những thứ cần thiết cho cuộc sống của hai mẹ con họ đều do phủ An Quốc Công của ta chu cấp.
Khi đó ta quả thực ngu muội.
Sau này, Từ Ngọc Châu dựa vào thân phận là nhạc mẫu của Thượng Tử Dự, ngoại tổ mẫu của hai đứa con nhà họ Thượng, không ít lần âm thầm xúi giục.
Nhưng lúc này, bà ta vẫn phải cung kính nịnh bợ ta.
Bà ta bắt đầu bóng gió về cuộc sống khó khăn, con rể làm quan ở Hàn Lâm Viện, chỉ là phẩm cấp từ cửu, bổng lộc ít ỏi, lại phải lo liệu mọi việc, nuôi sống cả gia đình.
Thường thì ta đã sớm ân cần dâng tặng bạc và trang sức, nhưng lúc này ta chỉ cúi đầu uống trà, thỉnh thoảng phụ họa vài câu, giả vờ không hiểu ý ngầm trong lời của họ.
Từ Ngọc Châu nói đến khô cả miệng, còn ta thì uể oải ngáp một cái: “Sáng nay dậy sớm quá, hơi mệt rồi, biểu tỷ đang mang thai, cũng không tiện giữ hai người lại.”