17
Ta luôn nghĩ rằng, một khi đã vào cung, đừng mong thoát ra.
Vậy mà chẳng ngờ, có ngày lại được Cảnh Dịch tự tay tiễn ra ngoài.
Khi triều Cảnh mất hai phần ba lãnh thổ, hắn trao Hổ Phù vào tay ta.
“Hoàng hậu, an nguy của thiên hạ trăm họ, trẫm giao cả cho nàng.”
Ta nhìn qua Thẩm Minh Châu đang mang bụng lớn nhưng dung mạo vẫn tuyệt đẹp bên cạnh hắn, tự hỏi liệu có phải nàng đã tác động điều gì đó.
Cảnh Dịch tuy không thông minh, nhưng không đến mức ngu ngốc.
Hắn sẽ không dại dột mà “thả hổ về rừng” như thế này.
Trừ phi hắn nghĩ rằng dù ta có rời cung cũng vẫn nằm trong tầm kiểm soát của hắn.
Và điều duy nhất hắn có thể dùng để kiểm soát ta… là Thẩm gia.
Ta thu lại ánh mắt, tiếp nhận Hổ Phù:
“Xin bệ hạ chăm sóc tốt cho Minh quý phi, thần nhất định sẽ đem lại một thiên hạ yên bình.”
Hổ về rừng, sẽ không còn ai có thể cầm cương.
Trước khi rời đi, Thẩm Minh Châu nói với ta:
“Thiên hạ loạn lạc, ngươi không cho ta giết tên súc sinh đó. Nay ngươi đi dẹp thiên hạ, ta sẽ chờ ngày ấy.”
Ta nhấc trường thương lên, căn dặn nàng:
“Chăm sóc tốt cho bản thân và đứa trẻ. Ta hứa với ngươi, tối đa ba năm, hắn sẽ do ngươi tùy ý xử trí.”
Nói rồi, không ngoái đầu lại, bước ra khỏi hoàng cung, rời khỏi kinh thành.
18
Ba năm nói dài, thực ra chỉ hơn hai năm.
Ta dẫn đội quân Thẩm gia chinh chiến, thu hồi lại từng tấc đất, rồi đột kích vào doanh trại của Bắc Địch. Vừa chặt đầu vua Bắc Địch xong thì Ám Nhất báo tin, mẫu thân đã được an bài chu đáo.
Cùng lúc đó, chiếu chỉ của hoàng đế gọi ta về kinh nhận lệnh cũng đến.
Ta cười nhạt, ném chiếu chỉ ra sau. Hoàng đế quả không hổ danh là hoàng đế, vẫn là trò “thỏ chết, chó săn vào nồi” đó.
Về kinh, chắc chắn là sẽ về.
Nhưng sẽ không chỉ có một mình ta trở về.
Ta dẫn đại quân bao vây kinh thành.
Hoàng đế có lẽ không ngờ rằng ta sẽ dẫn quân vây thành, bèn kéo người nữ nhân hắn yêu thương nhất lên tường thành để uy hiếp ta. Hắn đặt lưỡi dao lên cổ Thẩm Minh Châu, nói lớn:
“Thẩm Minh Ngọc, giao binh quyền, bỏ binh khí xuống, quay về cung ngươi vẫn sẽ là hoàng hậu của trẫm, nếu không, trẫm sẽ giết Minh quý phi.”
Ta cưỡi ngựa đứng dưới thành, ngước lên nhìn người trên cao.
Thẩm Minh Châu đang cười.
Không xa phía sau nàng, giữa đám cấm vệ quân, cung nữ thân cận của nàng đang bế một đứa trẻ khoảng hai tuổi.
Nàng cười lớn, gọi ta:
“Thẩm Minh Ngọc, ta sinh được một đứa con trai. Bệ hạ nói muốn phong ta làm hoàng hậu.
Ngươi đoán xem ngài ấy định làm gì?”
Ta nhíu mày. Thẩm Minh Châu định làm gì? Giờ nói những lời này để chọc giận hoàng đế thì có lợi ích gì?
Quả nhiên, hoàng đế giận dữ quát nàng:
“Câm miệng.”
Con dao trong tay hắn khẽ cứa vào cổ nàng. Thẩm Minh Châu nhăn mặt vì đau, nhưng rồi lại cười lớn, như kẻ điên:
“Ha ha ha ha——”
Nàng không để ý đến hoàng đế, vẫn hướng về phía ta mà hét:
“Thẩm Minh Ngọc, thứ ngươi muốn, ta đã trao rồi. Thứ ta muốn, hôm nay ngươi nhất định phải trả, dù có đổi bằng mạng ta.”
Nói xong, nàng không màng đến lưỡi dao kề cổ, nghiêng người về phía trước.
Máu nhuộm đỏ lưỡi dao, hoàng đế hoảng hốt, tay không kìm được nới lỏng ra.
Thẩm Minh Châu chống tay lên thành tường, cả thân người nàng lao ra ngoài, rơi thẳng xuống.
Tiếng la hét vang lên khắp nơi.
Không ai ngờ rằng, một quý phi dịu dàng như đóa bạch liên lại có thể kiên quyết như thế.
Ta nhún chân trên yên ngựa, nhảy lên, đón lấy nàng trước khi nàng chạm đất:
“Đồ điên. Muốn chết thì tự chết, đừng kéo theo muội muội của ta.”
Rồi ta quay lại, phất tay ra lệnh:
“Tất cả nghe lệnh, công thành!”
Thẩm Minh Châu dường như nghe thấy điều gì vui, vừa thổ huyết vừa nói:
“Làm sao bây giờ? Hiện tại ta chính là muội muội của ngươi đấy.”
Nụ cười nàng dần trở nên chua chát:
“Thẩm Minh Ngọc, ta cũng không muốn đến thế gian này, không muốn trở thành Thẩm Minh Châu. Nhưng ta chẳng thể làm chủ…”
Ta ngắt lời nàng, đưa tay bịt vết thương trên cổ nàng:
“Đừng nói nữa, để quân y trị thương cho ngươi trước đã.”
Nhưng nàng không chịu yên, khi quân y cầm máu cho nàng, vẫn không ngừng than vãn.
Ta đứng dậy, quay lưng cưỡi ngựa cùng các tướng sĩ tiến vào cổng thành vừa phá tan:
“Thẩm Minh Châu, chỉ chút thương tích nhỏ như vậy mà đã muốn nói di ngôn sao?
Các tướng sĩ trên chiến trường bị đâm bảy, tám nhát còn không ngừng chiến đấu chắc sẽ cười ngất mất.
Đợi đấy, ta sẽ đi bắt hoàng đế cho ngươi. Có chết cũng phải tự tay báo thù rồi hẵng chết.”
Có lẽ vì muốn tự tay báo thù, hoặc có lẽ vì nàng thật sự còn chưa nói xong; nên dù mất máu nhiều, khi ta một tay xách hoàng đế, tay còn lại bế đứa nhỏ quay về, Thẩm Minh Châu vẫn sống, và mắt nàng mở to nhìn ta.
Thấy ta tới, nàng thậm chí còn muốn chống người ngồi dậy, nhưng bị quân y ép xuống.
Ta ném hoàng đế đang bị trói xuống đất, nhẹ nhàng chạm vào dải băng trắng quấn quanh cổ nàng.
“Có vẻ mạng ngươi chưa tận, máu cũng ngừng chảy rồi.”
Nàng chẳng để ý đến ta, chỉ quay đầu nhìn hoàng đế đang không ngừng bò lăn trên đất.
“Quý phi, cứu trẫm.”
Hoàng đế cầu xin nàng. Thẩm Minh Châu quay mặt sang ta:
“Đưa hắn đi giam lại đã. Ta chóng mặt, chờ có sức rồi nói.”
Sau đó nàng ngất lịm.
Ta: … Cuối cùng cũng nhớ ra là nên ngất rồi.
19
Triều Cảnh đổi chủ, bá tánh dường như có phần quá đỗi vui mừng.
Ta đặt tên mới cho tiểu hoàng tử là Thẩm Diên, bế đứa bé lên ngai vàng; chẳng một ai phản đối, khắp kinh thành từ trong ra ngoài đều đèn hoa rực rỡ.
Họ hàng hoàng tộc họ Cảnh nhảy ra kêu la đều bị bá tánh đang hân hoan tự nguyện xử lý hết.
Ta dùng ngón tay chọc nhẹ vào má đứa bé, tặc lưỡi hai tiếng, nói:
“Tiểu Diên Diên, ngươi thấy không, phụ hoàng ngươi chẳng có chút lòng dân nào. Thế cũng tốt, họ Cảnh đã hoàn toàn biến mất, từ nay ngươi chỉ là người của Thẩm gia.
Trẻ con phải theo mẫu thân, so với phụ thân thì ở bên mẫu thân sẽ hạnh phúc hơn, đúng không nào?
Ngày mai ngoại tổ mẫu ngươi sẽ về. Tiểu Diên Diên của chúng ta từ nay nhất định sẽ là đứa trẻ hạnh phúc nhất Thẩm gia.”
Bỗng nhiên ngoài cửa vang lên một tiếng cười khẩy.
Ta ngẩng đầu lên, thấy Thẩm Minh Châu vừa lau máu trên tay bằng chiếc khăn tay vừa bước vào, không chút kiêng dè gì.
“Ngươi đầy máu thế kia, lại vào ngục rồi?”
Nàng ném khăn tay xuống đất, nhận lấy chiếc khăn ướt do cung nữ đưa tới để tiếp tục lau tay.
“Ừ. Cắt xẻo hắn vài ngày, ta cũng thấy phiền, hôm nay cho hắn một nhát giải thoát.”
Nàng ngồi xuống chiếc trường kỷ bên cạnh, không buồn lại gần nhìn đứa trẻ.
Ta cảm thấy trong mắt Thẩm Minh Châu dường như thiếu đi một thứ gì đó, cả người như mất đi chỗ dựa.
Ta vừa dỗ dành đứa bé, vừa nói với nàng:
“Đã báo được thù thì dưỡng thương cho tốt, ngày tháng còn dài mà.”
Nàng chỉ cười nhạt, rồi đổi chủ đề:
“Thẩm Minh Ngọc, ngươi có hận ta không?”
Ta không hiểu nhìn nàng:
“Hận ngươi, có ích gì sao?”
Nàng “phì” cười.
“Đúng là chẳng có ích gì. Vì cái chết của Tạ Ngọc, ta đã hận Cảnh Dịch suốt bao năm, còn phải gồng mình chịu đựng để gần gũi hắn, chỉ vì muốn báo thù.
Nhưng khi Cảnh Dịch chết rồi, ta mới nhận ra, trong lòng ta chẳng hề nhẹ nhõm, ngược lại còn thấy cơ thể mình dơ bẩn.”
Ta không nói gì thêm. Thật ra ta vẫn luôn cảm thấy nàng rất ngốc.
Ngốc đến mức vì một người đàn ông mà hy sinh bản thân, ngốc đến mức không nhận ra tình thương của gia đình dành cho nàng.
“Về nghỉ ngơi, tắm rửa sạch sẽ, rồi sống cho tốt đi.”
Ta nói với nàng.
Ta nghĩ rằng nên giao cho nàng một chút việc.
Cả triều đình trong ngoài đều do một mình ta gánh vác, thực sự cũng quá mệt mỏi, chia bớt một phần cho nàng cũng tốt.
Cũng để nàng bớt suy nghĩ vẩn vơ.
Chỉ là, ta không ngờ, khi nàng trở về tẩm cung, người tỉnh dậy lại không còn là nàng nữa.
“Tỷ tỷ, đệ đệ này là ai vậy?”
Thẩm Minh Châu với đôi mắt ngây thơ tò mò nhìn tiểu Thẩm Diên trong tay ta.
Ta kinh ngạc nhìn Thẩm Minh Châu, người từ sáng sớm đã kêu la đòi gặp ta:
“Châu Châu?”
Nàng gật đầu:
“Là muội đây, tỷ tỷ.”
“Châu Châu có nhớ mình bao nhiêu tuổi không?”
Ta chợt có linh cảm chẳng lành. Nàng đưa tay đếm từng ngón tay:
“Một, hai, ba… Châu Châu năm nay sáu tuổi ạ.”
Sáu tuổi, đúng là khi Thẩm Minh Châu kia đến.
Ta: … Thôi vậy, nuôi cả hai đứa trẻ cùng lúc đi.
(Chính văn hoàn)