“Vậy nay cớ gì lại cho phép nữ nhi Thẩm thị nhập cung? Thỉnh bệ hạ đưa nàng ta xuất cung.”
Hoàng đế không đáp, Thẩm Minh Châu lại đứng lên, kéo tay hoàng đế, hắn nhìn nàng ta đắm đuối.
“Là ta yêu thích bệ hạ, tự nguyện vào cung.”
Ta giận điên người, giơ tay muốn bắt nàng ta, nàng hét lên, vội vã chạy ra khỏi Phượng Nghi điện.
Ta định đuổi theo, nhưng hoàng đế dẫn người chặn lại, sai đóng cửa:
“Hoàng hậu bất kính với trẫm, phạt cấm túc mười ngày.”
Ta nhìn bóng lưng hai người họ cùng nhau rời đi, cuối cùng không đuổi theo nữa.
“Hừ, hoàng quyền.”
Phúc Chi run rẩy quỳ trước mặt ta:
“Nương nương…”
Ta nói:
“Đi, gọi toàn bộ phi tần hậu cung đến đây.”
4
Trong vườn Phượng Nghi điện, một hàng phi tần quỳ la liệt dưới ánh mặt trời.
Ta ngồi dưới mái hiên, uống chè đậu xanh, nhìn bọn họ hứng nắng.
Lớp trang điểm tinh xảo trên mặt họ bắt đầu nhòe đi, theo dòng mồ hôi mà trôi xuống.
Từng người một trông như mèo hoa, chật vật không chịu nổi.
Phúc Chi bước vào từ cửa lớn.
“Bệ hạ nói sao?”
Phúc Chi ấp úng đáp:
“Bệ… bệ hạ nói, nương nương muốn các phi tần bầu bạn… thì cứ để họ bầu bạn. Thẩm quý phi đã là phi tần trong cung, không có lý do gì phải rời cung.”
“Rầm!”
Chiếc bát sứ trắng trong tay ta đập mạnh xuống, mảnh sứ vỡ tung tóe, có mảnh còn làm xước da của vài phi tần.
“A.” Có người khẽ kêu, nhưng không ai dám động đậy.
Ta ngẩng mặt nhìn lên bầu trời xanh thẳm, lẩm bẩm:
“Hoàng gia, thất hứa rồi.”
“A——” Tiếng kêu hỗn loạn vang lên, có người nói:
“Thục phi nương nương ngất rồi!”
Ta cúi nhìn đám phi tần đã bắt đầu thút thít, Thục phi nhắm mắt lả người ngã xuống đất.
Nếu hoàng đế nói không quan tâm, vậy ta muốn xem hắn không quan tâm đến mức nào.
“Tạt nước cho tỉnh.”
…
Hoàng đế dường như thật sự chẳng quan tâm đến những phi tần này.
Ta để bọn họ giữa trời nắng gắt, bắt họ cuốc sạch khu vườn của Phượng Nghi điện. Hơn hai mươi người kiệt sức ngã xuống, vẫn không thấy hoàng đế mở lời.
Thục phi đòi chết, ta mang rượu ngọc dịch trong cung dâng lên, hoàng đế cũng chẳng ra ngăn cản.
Chỉ để lại một câu:
“Hoàng hậu quản lý hậu cung, phi tần không nghe lời, hoàng hậu tự xử trí là được.”
Đúng là đã bị Thẩm Minh Châu mê hoặc đến mụ mẫm rồi.
Thục phi sợ chết, không dám uống rượu, ta liền cầm lên tự uống. Rượu này rất quý, không nên lãng phí.
5
Đêm ấy, ta nằm trên giường, trong bóng tối nghe tiếng khóc nỉ non vọng ra từ gian điện bên cạnh.
Đó là những phi tần đã vào Phượng Nghi điện mà không còn đường ra.
Trong phòng, có ai đó khẽ động.
Ta thản nhiên lên tiếng:
“Ám Ngũ, phái hai người đến canh chừng Thẩm Minh Châu, đừng để nàng ta gặp chuyện.”
Một giọng nữ trầm thấp vang lên trong bóng tối:
“Tuân lệnh.”
“Còn nữa, hãy cho người ngoài cung điều tra lý do Thẩm Minh Châu nhập cung.”
Ám Ngũ rời đi.
Ta trở mình, thở dài.
Đã hơn hai năm rồi, ta bịt tai, che mắt, lặng lẽ sống trong hoàng cung, ngày ngày nhìn bốn bức tường cao bao quanh, cứ ngỡ cả đời sẽ trôi qua như thế, ai ngờ…
6
Vài ngày sau, Ám Ngũ báo lại, Thẩm Minh Châu đã nấu một nồi canh gà mang đến cho hoàng đế.
“Canh gà có độc.”
Nghe đến đó, tay ta run lên, tấm chăn gấm bị rách một đường.
“Ai bỏ độc?”
“Nhị tiểu thư tự tay hạ độc.”
Hừ, nàng ta lại đang diễn trò gì đây?
“Cứ để mặc nàng ta.”
Thế cũng tốt, dù hoàng đế có bị độc chết hay nổi giận mà đuổi Thẩm Minh Châu ra khỏi cung, đều hợp ý ta cả.
Chỉ là…
Ta nhớ lại cảnh tượng khi ta mới đến kinh thành:
“Chẳng lẽ có liên quan đến Tạ Ngọc?”
7
Ngày ta vào kinh, trời xuân rực rỡ.
Ta phong trần mệt mỏi từ Bắc Quan đến kinh thành, khi đi ngang qua rừng đào ở vùng ngoại ô phía đông thành, chiến mã suýt nữa giẫm phải một thư sinh.
Ta nhảy xuống ngựa, ôm lấy thư sinh né sang một bên, mới tránh được tai nạn.
Thư sinh tự xưng là “Tạ Ngọc,” là con trai của trưởng công chúa, đến rừng đào hẹn gặp bạn đồng học.
Tạ Ngọc dung mạo tuyệt mỹ, khiến người ta kinh diễm. Về sau, ta mới biết hắn là công tử đệ nhất kinh thành, không chỉ có ngoại hình, mà học vấn cũng xuất chúng.
Chỉ tiếc con trai của phò mã không thể vào triều, để một vị công tử tài hoa như thế bị uổng phí.
Ta cảm thấy áy náy vì suýt làm tổn thương hắn, nhưng hắn lại ôn hòa nói không sao, rồi nhanh chóng cáo từ rời đi.
Và ngay sau khi hắn rời đi, ta thấy Thẩm Minh Châu.
Thẩm Minh Châu mặc nam trang, gương mặt xinh đẹp rạng rỡ nở nụ cười, chào hỏi Tạ Ngọc rồi cùng hắn đàm luận thi ca.
Hai người họ rất hòa hợp, có thể nói là thân thiết. Họ đắm mình trong thế giới riêng, không để ý đến ai khác.
Nhưng ta lại nhìn thấy một người khác đang đứng phía sau một gốc cây gần đó, mắt chăm chăm nhìn Thẩm Minh Châu và Tạ Ngọc, tay bóp nát một nhành đào.
Người đó chính là thái tử khi ấy, bây giờ là hoàng đế – Cảnh Dịch.
Ta biết Cảnh Dịch thích Thẩm Minh Châu, nếu không phải vì điều này, ta cũng chẳng cần tìm tiên đế để giao dịch.
Thẩm Minh Châu… rốt cuộc là chuyện gì đây? Nàng rõ ràng say mê Tạ Ngọc, họ lẽ ra sớm phải đàm hôn luận gả mới phải.
Tạ Ngọc là con trai phò mã, cả đời không thể vào triều, nếu có thể vào Thẩm gia, được Thẩm gia hậu thuẫn, cũng là một cách để thực hiện hoài bão.
Chẳng lẽ giữa Thẩm Minh Châu và Tạ Ngọc đã xảy ra chuyện gì sao? Tin tức từ bên ngoài cung khi nào mới truyền về đây?
Hay là viết thư cho phụ thân, bảo ông ấy nạp thiếp thử xem, có khi lại sinh thêm được một người con. Đừng mong chờ gì vào Thẩm Minh Châu nữa, nàng ta chuyện quá nhiều, mà đầu óc cũng chẳng thông minh.
8
“Hoàng hậu nương nương, bệ hạ triệu kiến.”
Đại trưởng thu run rẩy đích thân đến Phượng Nghi điện truyền chỉ.
Ta đang cầm một chiếc búa lớn, đập nát những tấm đá xanh trong sân, để phi tần có thêm đất mà cuốc.
“Bổn cung đang bị cấm túc, không tiện ra ngoài.”
Đá xanh này, âm thanh khi đập nghe cũng hay đấy, nên ta giảm lực một chút để có thể đập thêm vài lần nghe cho vui.
Những mảnh đá vỡ thì được Đức phi đứng bên cạnh dùng cái rổ hốt đi.
Đại trưởng thu nhăn mặt, vẻ đầy khó xử:
“Hoàng hậu nương nương, điều này…”
“Nếu bệ hạ có ý kiến, bảo người phế truất bổn cung đi. Người dám sao?”
Ta cười nhạt.
“Trẫm thật không ngờ, hoàng hậu làm chuyện ác độc như hạ độc trẫm mà vẫn còn dám cứng cỏi như thế này.”
Ta ngẩng đầu lên, thấy hoàng đế bước nhanh từ ngoài cửa vào, sau lưng là đóa hoa bạch liên nhỏ đi theo từng bước.
“Hạ độc?”
Ta nhìn Thẩm Minh Châu, kẻ chỉ biết làm ra vẻ mặt lo lắng nhìn hoàng đế:
“Thật sao? Bổn cung đang bị cấm túc, làm gì có thời gian hạ độc bệ hạ?”
Ta đứng thẳng dậy, cây búa lớn trong tay rơi xuống đất nặng nề, khiến mấy tấm đá xanh bên cạnh vỡ vụn.
Đức phi bên cạnh sợ hãi quỳ xuống, liên tục dập đầu.
“Ngược lại là bệ hạ, cứ nhất quyết giữ lại huyết mạch duy nhất của Thẩm gia trong cung, chẳng màng đến di chiếu của tiên đế, quả là tấm gương hiếu thảo.”
Hoàng đế tức giận:
“Vậy nên ngươi liền hạ độc trẫm? Đồ nữ nhân độc ác!”
Ta vác búa lên vai, nói với hoàng đế:
“Bệ hạ, người nghe câu nào mà hiểu rằng ta thừa nhận mình hạ độc? Người nhìn đám phi tần đang quỳ trong sân này đi, bận rộn lắm, làm gì có thời gian mà đi hạ độc với người.”
Rồi ta nhìn về phía Thẩm Minh Châu, kẻ đang đứng xem trò:
“Ngươi nói xem, muội muội tốt của ta?”
Ta khẽ xoay cây búa vài vòng trong tay.
Nàng ta là kẻ vô dụng, ngay cả việc nhỏ như hạ độc cũng làm không xong, lại còn dám đẩy mọi chuyện về phía ta.
Nàng ta co rúm người lại, dựa sát vào hoàng đế, khẽ nói:
“Bệ hạ, có thể là không phải tỷ tỷ đâu…”
Hoàng đế chỉ vào đám phi tần đầy tro bụi:
“Không phải nàng ta thì còn ai vào đây? Nàng ta là người quản lý hậu cung, hạ độc cần gì tự mình ra tay? Ái phi nhìn xem, có ai dám phản kháng nàng ta không?
Người đâu, đưa hoàng hậu đi.”
Ta cười nhạt nhìn hoàng đế đang phẫn nộ, cùng Thẩm Minh Châu không dám đối diện với ta.
Đồ nhát gan.
Ta chẳng động đậy.
Thẩm Minh Châu lại nhìn quanh đám phi tần, bỗng nhiên mắt nàng ta sáng lên, kéo tay áo hoàng đế:
“Bệ hạ, ngài nhìn xem. Thục phi nương nương không có mặt ở đây, có lẽ nàng ta thừa lúc hoàng hậu nương nương không để ý, lại oán hận bệ hạ lạnh nhạt, nên mới…
Bệ hạ có thể tra xét cẩn thận, có khi có người hãm hại tỷ tỷ?
Huống hồ, nếu tỷ tỷ muốn sát hại… hà tất phải dùng độc?”
Hoàng đế nhìn cây búa trong tay ta, lại nhìn những tấm đá xanh vỡ nát trên mặt đất, lộ ra vẻ do dự.
Từ xa, Hiền phi đang ôm nửa sọt cỏ dại, cúi đầu khấu đầu rồi cất giọng:
“Bệ… bệ hạ, Thục phi nương nương đêm qua lén rời khỏi Phượng Nghi điện, thần thiếp không biết nàng ấy đã đi đâu…”
Ta: … Thật ra cũng chẳng để ý đến Thục phi không có mặt, chủ yếu là ta chẳng quan tâm đến việc họ có trốn được hay không.
Hoàng đế đã gọi người:
“Người đâu, đi bắt Thục phi.”
Nói xong liền định rời đi. Ta chìa tay ra cản lại, lòng bàn tay hướng lên:
“Bệ hạ, ngài vu oan làm ta sợ đến mức lỡ tay làm vỡ thêm vài tấm đá xanh. Mỗi tấm tám mươi lượng, tổng cộng ba trăm hai mươi lượng, xin bệ hạ bồi thường.”
Cung đình này, thật đáng ghét. Ta phải tìm chút thú vui khác cho mình thôi.