Hoàng đế cùng bạch nguyệt quang của người, đã vào cung rồi.
Nàng làm bộ làm tịch nói:
“Tỷ tỷ, bệ hạ chỉ yêu mình muội thôi, tỷ tỷ mau sớm nhường lại ngôi vị cho người khác đi.”
Giọng nói ấy ngọt đến mức khiến ta phát ớn, vô tình làm ta giật mình, bóp vỡ một góc của chiếc bàn đá mới thay.
Sắc mặt nàng biến đổi. Ta cũng không muốn dọa nàng, nhưng biết làm sao được, từ nhỏ ta đã mạnh mẽ vô cùng.
Ta cầm lấy mảnh đá vỡ trong tay, giả bộ ngạc nhiên nhìn về phía nàng:
“Ồ? Muội vừa nói gì sao? Gió lớn quá, tỷ không nghe rõ.”
1
Khi hoàng đế đưa Thẩm Minh Châu đến Phượng Nghi điện, ta đang một tay bưng bát cơm, tay còn lại vỗ nhẹ lên chiếc bàn đá đầy những món ngon mới thay.
Phải là bàn đá thì mới chịu được sức vỗ của ta, không như bàn gỗ tử đàn, ta chỉ chạm nhẹ đã vỡ.
Ta còn đang trầm trồ ngắm nhìn thì bỗng nghe tiếng “tỷ tỷ” yếu ớt của Thẩm Minh Châu, làm ta giật mình, bát cơm vỡ tan, một góc bàn đá cũng “rắc” một tiếng nứt toác.
Ta không thèm để ý đến mảnh đá trong tay, ngỡ ngàng nhìn ra cửa.
Thẩm Minh Châu yếu đuối nép vào người hoàng đế, trong mắt đầy vẻ thách thức chẳng hề che giấu.
Đúng là một đóa bạch liên hoa nhỏ bé.
“Ngươi làm gì trong cung này?”
Ta không thèm hành lễ với hoàng đế, chỉ trực tiếp nhìn thẳng vào mắt Thẩm Minh Châu.
Thẩm Minh Châu ngượng ngùng cười, né tránh ánh nhìn, nhẹ kéo tay áo hoàng đế, nhưng không trả lời.
Hoàng đế vỗ nhẹ tay nàng để trấn an, rồi quay sang nói với ta:
“Hoàng hậu, trẫm đưa Minh Châu vào cung bầu bạn cùng nàng, phong nàng ấy làm Minh quý phi, nàng thấy thế nào?”
“Thấy không ổn.”
Ta nhìn thẳng vào mắt Thẩm Minh Châu, siết chặt tay khiến viên đá hóa thành bụi rơi xuống đất.
Sắc mặt nàng lập tức biến đổi, quay người chạy.
Ta nhanh chân tiến tới, túm tóc nàng, kéo ngã xuống đất rồi ngồi đè lên nàng, vừa đánh túi bụi vừa nói:
“Thẩm Minh Châu, nói ngay ngươi muốn ra khỏi cung về nhà.”
Nàng kêu la thảm thiết, giọng cầu cứu vẫn thánh thót:
“Bệ hạ cứu mạng, Thẩm Minh Ngọc muốn giết thiếp.”
2
Ta là con nuôi của phủ tướng quân. Thẩm Minh Châu nhỏ hơn ta một tuổi, là con gái ruột của Thẩm gia và cũng là huyết mạch duy nhất.
Phụ mẫu thành thân hai mươi năm không có con, nhặt được ta khi còn quấn tã, liền ghi danh ta dưới tên mẫu thân mà nuôi dưỡng như con ruột.
Năm thứ hai, mẫu thân hạ sinh Thẩm Minh Châu, miệng không ngớt lời khen ngợi ta:
“Minh Ngọc của chúng ta quả là đứa trẻ tốt, còn mang theo cả muội muội đến.”
Muội muội dần lớn, tính cách rất quấn quýt.
Ta đi đâu nàng cũng phải theo, ta làm gì nàng cũng bắt chước làm theo.
Ta chạy nhảy vui đùa cũng dắt nàng đi, ăn uống cũng có nàng kề bên, thậm chí khi ta đánh nhau cũng dẫn nàng theo.
Cho đến năm ta lên bảy.
Từ một ngày nọ, nàng không còn dính lấy ta nữa.
Nàng đem phần bánh ngọt mà ta đã bí mật cho nàng, chia cho đám nha hoàn, còn nói với họ “mọi người đều bình đẳng.”
Nửa đêm, nàng lại phức tạp nhìn ta mà nói:
“Tại sao tỷ là nữ chính, còn ta chỉ có thể vào cung, làm kẻ hi sinh để trải đường cho tỷ? Rõ ràng ta mới là con ruột của Thẩm gia kia mà.”
Ta, một đứa trẻ ngây ngô, không hiểu muội muội của mình có ý gì, nhưng khi nhìn vào ánh mắt đã không còn trong trẻo của nàng, ta biết, người trước mặt đã không còn là muội muội của ta.
Nàng ta đã thay thế muội muội ta, nhưng phụ mẫu lại không hề hay biết.
Nàng ta bắt đầu giành lấy sách khi mẫu thân dạy ta học chữ, giành lấy đàn khi ta luyện cầm, bẻ gãy bút lông khi ta tập thư pháp, cắt đứt chỉ thêu khi ta học nữ công…
Nàng ta thúc giục phụ mẫu trở về kinh thành sinh sống, dù tuổi còn nhỏ đã nghĩ cách kiếm tiền kinh doanh, thậm chí còn trộm cả tiền sinh hoạt của ta.
Cuối cùng, ta không nhịn nổi nữa.
Thấy nàng ta lại một lần nữa quấy phá ta khi ta đang đọc sách học chữ, ta liền đè nàng xuống đất mà đánh một trận.
Nàng ôm mặt xanh tím khóc lóc đi cáo trạng, ta bị phạt quỳ suốt một đêm.
Từ đó về sau, hễ gặp nàng ở đâu ta đều đánh, dĩ nhiên, là sau khi học từ lão binh cách đánh đau mà không để lại dấu vết.
Về sau, hễ thấy ta, nàng đều chạy, rất nhát gan.
Thế nhưng, nàng lại cứ thích khiêu khích ta, giả làm bạch liên hoa đi mách lẻo, khiến ta bị phạt.
Ta muốn giết nàng, vì nàng đã thay thế muội muội ta.
Nhưng ta không thể, vì thân xác nàng là của muội muội ta. Ta không biết nếu nàng chết, muội muội ta có thể quay lại hay không.
Mẫu thân thấy hai ta ngày càng mâu thuẫn, bèn đưa Thẩm Minh Châu về kinh thành, để ta ở lại Bắc Quan.
Ta yêu thích nơi đó.
Dù rằng gió cát rất lớn, đồ ăn đều là bánh nướng và các loại thịt, ít khi thấy rau xanh, nhưng ta có thể cưỡi ngựa phi nhanh, có thể để phụ thân dạy chữ, có thể cùng các tướng sĩ luyện võ thao luyện.
Phụ thân nói ta trời sinh thần lực, nên thuộc về chiến trường.
Ta tám tuổi đã vật tay thắng tiểu tướng mười bảy tuổi, binh pháp chỉ cần đọc một lần là có thể ghi nhớ và ứng dụng linh hoạt, mười lăm tuổi đã dẫn người đột kích vào doanh trại của tướng Bắc Địch – Hạ Man.
Uống rượu, cưỡi ngựa, săn bắn, ra trận, ta sống hạnh phúc ở biên quan cho đến năm mười bảy tuổi.
Hôm ấy, ta từ chiến trường trở về doanh trại, giáp trụ còn vương máu quân thù, trường thương trong tay vẫn chưa hạ xuống.
Phụ thân đưa cho ta một đạo thánh chỉ.
“Minh Ngọc, vì phụ thân công cao, triều đình đã không còn gì để thưởng, thêm nữa cũng là công cao chấn chủ. Bệ hạ và phụ thân đều đã cao tuổi, người không yên tâm với binh quyền và trận pháp Thẩm gia. Vả lại, phụ thân cũng mong lưu lại huyết mạch cho Thẩm gia.
Con hãy về kinh đi. Phụ thân không thể rời Bắc Quan, mẫu thân con chỉ biết việc trong nội trạch, muội muội con dù mang danh đệ nhất tài nữ kinh thành, rốt cuộc cũng chỉ hiểu những suy nghĩ nữ nhi và chuyện thương gia.
Con hãy thay phụ thân hồi kinh, thử xem có thể miễn cho nữ nhi Thẩm gia khỏi phải tham gia tuyển tú hay không.”
Ngón tay thô ráp của phụ thân vuốt qua mái tóc ta, rơi trên vai ta, nhẹ vỗ hai cái.
“Con thông minh, hiểu chuyện. Chuyện kinh thành, con có thể toàn quyền quyết định.”
Nhìn mái tóc đã hoa râm của phụ thân, gương mặt đầy những nếp nhăn, đôi mắt đẫm lệ, ta xúc động quỳ một gối xuống, lập quân lệnh trạng.
“Nữ nhi lĩnh mệnh!”
3
Thái độ của hoàng đế rất kiên quyết, Thẩm gia ắt phải có một nữ nhi nhập cung.
Thẩm Minh Châu có thể, ta cũng có thể.
Cuối cùng, ta lấy thân mình để trao đổi với tiên đế.
Ta gả cho Thái tử Cảnh Dịch, chờ người đăng cơ, sẽ dạy trận pháp Thẩm gia cho hoàng tử mà ta nuôi dưỡng.
Còn tiên đế cũng hứa hẹn để nữ nhi Thẩm gia được tự do, cho phép Thẩm Minh Châu có thể tự mình chiêu phò mã, lưu lại huyết mạch cho Thẩm gia.
Chỉ không ngờ rằng, ta vừa làm hoàng hậu không bao lâu, chưa đầy hai năm, Thẩm Minh Châu đã hí hửng tự mình tiến cung.
Nàng ta tưởng hoàng đế là thứ gì tốt, đáng để giành giật sao?
Ta từng đấm từng đấm vào người nàng, hoàng đế đến kéo cũng bị ta hất ra.
“Hoàng hậu, trẫm lệnh cho nàng dừng tay!”
Ta chẳng thèm nhìn đến hắn, chỉ đáp lại:
“Bổn cung đang dạy dỗ muội muội của mình, bệ hạ không có quyền can thiệp.”
Thẩm Minh Châu vốn đang hướng về phía hoàng đế cầu cứu thì bỗng khựng lại, quay sang ta giận dữ hét lên:
“Thẩm Minh Ngọc, ngươi chỉ là cô nhi được Thẩm gia thu nhận, có tư cách gì mà dạy dỗ ta?”
Ta nói:
“Gương mặt phụ thân cho, gương mặt mẫu thân cho.”
Họ xem ta như con ruột, vậy ta chính là con ruột, ta có quyền dạy dỗ nàng ấy.
Ta nổi giận, siết chặt tay, đấm mạnh xuống cạnh đầu Thẩm Minh Châu. “Rắc” một tiếng, gạch dưới đất nứt toác.
Thẩm Minh Châu quay đầu nhìn vết nứt dưới đất, dường như lúc này mới nhận ra ta thật sự có thể ra tay mạnh bạo, không còn làm bộ làm tịch gọi hoàng đế nữa.
Nàng ta nước mắt giàn giụa, khóc òa lên.
“Người đâu, mau kéo hoàng hậu ra!”
Hoàng đế dường như bị vết nứt trên gạch làm cho hoảng sợ, trong giọng nói lộ rõ vẻ bối rối.
“Thẩm thị, trẫm không ưa nàng, nữ nhân thô bạo này. Dù ái phi có rời khỏi, trẫm cũng sẽ không chạm vào nàng. Mau buông ái phi của trẫm ra.”
Ta bóp chặt cổ Thẩm Minh Châu, lạnh lùng nói:
“Nói, ngươi sẽ lập tức xuất cung về nhà.”
Thẩm Minh Châu run rẩy sợ hãi, nhưng vẫn không chịu mở miệng.
Các cung nữ, nữ quan, thị vệ đều tiến tới kéo ta ra. Dằng co hồi lâu vẫn không có kết quả, ta đành từ bỏ việc ép buộc Thẩm Minh Châu, đứng dậy, đối diện với hoàng đế.
“Bệ hạ, có còn nhớ di chiếu của tiên đế?”
Hoàng đế sắc mặt tái xanh, nghiến răng đáp:
“Nhớ. Mãi mãi không phế truất nàng, người kế vị phải là con của nàng.”
“Vậy còn gì nữa?”
“Nữ nhi Thẩm thị không tham gia tuyển tú, có thể tự chọn phò mã.”
Hắn nói ra câu cuối cùng.