Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Cổ Đại A DAO Chương 4 A DAO

Chương 4 A DAO

11:29 sáng – 05/11/2024

Ta nghĩ rằng sẽ rất đau, nhưng… không hề có cảm giác đau đớn nào như ta tưởng.

Thay vào đó, ta chẳng cảm thấy gì nữa rồi.

“Ngươi còn không nói ra thần lực ở đâu, ta sẽ cắt nốt phần thân thể còn lại của ngươi, từng mảnh, từng mảnh một, khiến ngươi sống không bằng chết.”

Sống không bằng chết? Ta đã thế này rồi, còn điều gì có thể khiến ta sợ hãi nữa đây? 

Ta lắc đầu, không nói lời nào. 

Ta nghe thấy tiếng Ma tôn gầm lên trong cơn giận dữ, tiếp theo là âm thanh của lưỡi dao cứa qua da thịt, rồi đến tiếng xương bị chặt đứt.

Và rồi… chẳng còn âm thanh nào nữa.

Người ta nói khi chết, thính giác là giác quan cuối cùng mất đi. 

Còn ta, bây giờ đã mất hết mọi giác quan, có lẽ ta đã chết thật rồi. 

Thôi vậy, ít nhất ta sẽ không còn phải chịu đựng nỗi đau đớn nào nữa.

Thân thể ta nhẹ bẫng, bay lơ lửng giữa không trung. 

Ta nhìn xuống bản thân mình, giờ đây đã bị cắt thành những mảnh vụn, còn Ma tôn thì đang trong cơn điên loạn.

Ta khẽ nhíu mày, tự hỏi có phải chút thần lực cuối cùng đã bảo vệ linh hồn của ta. 

Chẳng còn thời gian suy nghĩ nhiều hơn, ta vội vàng thúc đẩy ý thức, khiến linh hồn mình bay nhanh về tông môn.

Hôm nay, tông môn thật náo nhiệt, đèn hoa giăng khắp nơi, trông còn rực rỡ hơn cả ngày Tết. 

Ta tiến nhanh về phía đại điện, lòng đầy lo lắng. 

Ta phải ngay lập tức báo cho sư tôn biết rằng Chu Mộc Dao chính là nội gián của Ma tộc. 

Ta sẽ không để kẻ thuộc Ma tộc hãm hại bất kỳ ai trong tông môn.

“Ta sẽ bảo vệ ngươi, Mộc Dao, suốt đời suốt kiếp, yêu ngươi không rời xa.”

Nghe lời nói ấy, ta ngẩng đầu lên, nhìn thấy sư tôn đang đứng trong đại điện, khoác trên mình bộ hỉ phục màu đỏ, bên cạnh là Chu Mộc Dao. 

Dù ta chỉ còn là một linh hồn, nhưng đột nhiên lồng ngực ta lại đau nhói. 

Đau đớn đến mức, dù ta đã chết đi, nhưng vẫn cảm nhận được cơn đau âm ỉ.

“Đồ Tây, tuy ta là phàm nhân, pháp lực có hạn, nhưng có thể gả cho ngươi, dù chết ta cũng không hối tiếc.”

Sư tôn vội vàng đưa tay bịt miệng Chu Mộc Dao, hoảng hốt nói: “Không được nói như vậy! Dù có dùng bất cứ cách gì, ta cũng sẽ cùng ngươi bách niên giai lão.”

Cảnh tượng ấy, mỗi lời nói của sư tôn như lưỡi dao cứa vào linh hồn ta, đau đớn đến mức ta không thể nói nên lời.

“Bách niên giai lão… Lời này sư tôn cũng từng nói với ta.”

Ta từ từ siết chặt đôi tay, bước về phía hai người họ. 

Nhìn sư tôn và Chu Mộc Dao ôm nhau thắm thiết, ta cắn chặt môi, không ngờ rằng ta vẫn có thể rơi nước mắt.

“Đồ Tây, ngươi đáng chết!” 

Chu Mộc Dao đột nhiên niệm một pháp chú, một luồng sát khí đen ngòm từ nàng lao thẳng vào cơ thể sư tôn. 

Sư tôn ngỡ ngàng nhìn nàng ta, thân thể dần mềm nhũn, rồi ngã quỵ xuống đất.

“Ngươi… rốt cuộc đã làm gì ta?”

Chu Mộc Dao tháo chiếc khăn trùm đầu đỏ rực xuống, giận dữ quăng chiếc mũ đội đầu xa hoa xuống đất. 

Khuôn mặt kia, giống hệt kẻ đã đâm ta…

Chu Mộc Dao bỗng chốc thay đổi dung mạo, cười lạnh: 

“Đương nhiên là để giết ngươi rồi. Đồ Tây, trăm năm trước Ma tộc để ngươi thoát, hôm nay ta sẽ tàn sát cả tông môn này của ngươi. 

Trong chén trà sáng nay ta đã hạ độc, giờ ngươi lại trúng sát khí, dù ngươi có dốc hết sức mình cũng không thể bảo vệ tông môn được nữa.”

Sư tôn cố gắng chống đỡ, máu tươi từ miệng ngài trào ra không ngừng: “Ngươi… là gian tế của Ma tộc? Còn… còn Tô Lệ…”

Chu Mộc Dao ngẩng đầu, đôi mắt đầy vẻ kiêu ngạo, nhìn thẳng vào sư tôn: 

“Tô Lệ chính là nữ nhân mà trăm năm trước ngươi từng yêu sâu đậm. Trăm năm trước, để cứu ngươi, nàng đã không tiếc hy sinh bản thân, cho ta đánh nát linh căn của nàng, phong ấn ký ức và thay đổi dung mạo của nàng. 

Khi đó, trái tim của nàng còn chưa đủ hoàn thiện, nên ta đã vứt bỏ nàng hấp hối giữa hoang mạc.”

Nàng ta cười đầy ác ý: “Ta cứ tưởng rằng, khi đã mất hết tất cả, nàng sẽ tìm một nam nhân bình thường để chung sống trong quãng đời còn lại.”

“Không ngờ rằng, dù bị thương nặng đến vậy, nàng vẫn có thể lê tấm thân tàn tạ quay trở lại đây.” 

Chu Mộc Dao nhìn sư tôn, cười khinh bỉ: “Ngươi yêu nàng đến thế, nàng đã ở bên ngươi suốt trăm năm, vậy mà ngươi lại không nhận ra nàng sao?”

Sư tôn không thể tin nổi, ngài lắc đầu, phủ nhận: “Không thể nào… Tô Lệ sao có thể là nàng được? Ta không cảm nhận được khí tức của nàng trên người Tô Lệ.”

Chu Mộc Dao cười lạnh, châm chọc: “Đó là do trái tim của nàng đã thay đổi vì tình cảm với ngươi. Khí tức trên người nàng đương nhiên cũng khác trước đây.”

Nàng ta nhếch môi, ra vẻ ngạc nhiên: “À, suýt quên… Tô Lệ giờ chắc đã bị Ma tôn tra tấn đến chết rồi. Các ngươi chỉ biết rằng Tô Lệ có khả năng vạn tâm bất tử, nhưng các ngươi không biết rằng, nếu nàng đã động lòng, nếu trái tim đó bị lấy đi, thì cái chết của nàng sẽ đau đớn gấp hàng trăm lần người bình thường.”

Chu Mộc Dao cười nhạt: “Ngươi ở bên nàng cả trăm năm, vậy mà vẫn không biết…”

“Người phụ nữ mà ngươi yêu thương nhất, đang dần tan biến trong đau đớn ở căn phòng mà ngươi đã nhốt nàng. Và cái ngày ngươi đuổi nàng đi, ta đã cố tình ngã xuống. 

Chỉ cần ngươi quan tâm Tô Lệ thêm một chút, ngươi sẽ nhận ra rằng đôi tay của nàng đã biến mất, sao nàng có thể đẩy ngã ta được?”

Sư tôn nghe vậy, ngài gắng gượng đứng dậy khỏi mặt đất, ánh mắt căm phẫn nhìn chằm chằm vào Chu Mộc Dao với giọng đầy đau khổ: 

“Là ngươi… Ngươi cố tình ép ta lấy đi trái tim của Tô Lệ. Ngươi lừa dối ta, khiến ta ép chết nàng. Chu Mộc Dao, ta sẽ không bao giờ tha thứ cho ngươi. Ta phải báo thù cho Tô Lệ!”

Sư tôn rút kiếm, giận dữ chĩa thẳng vào Chu Mộc Dao. 

Nhưng Chu Mộc Dao chỉ cười nhạt, giơ tay lên, một luồng tà khí nhanh chóng tụ lại trong lòng bàn tay nàng ta: 

“Đã quá muộn rồi. Ma tộc đã bao vây nơi này. Chẳng bao lâu nữa, ngươi sẽ có thể đi tìm Tô Lệ mà xin lỗi.”

Nhìn vào quả cầu tà khí trong tay Chu Mộc Dao, đầu óc ta bỗng dưng lóe lên một ký ức xa lạ, về một chiêu thức mà ta chưa bao giờ thấy. 

Ta bắt đầu niệm chú đó theo bản năng. 

Cả người ta nóng bừng, và ngay sau đó, một luồng kim quang rực rỡ nổ tung xung quanh.

Giống như A nương năm xưa…

Chu Mộc Dao kinh ngạc nhìn ta, gương mặt tràn đầy nỗi sợ hãi: “Sao có thể như vậy? Ma tôn chưa rút được luồng thần lực đó mà!”

Cơ thể ta dần dần trở lại trạng thái bình thường, sắc da khôi phục. 

Ta lơ lửng giữa không trung, nhìn xuống Chu Mộc Dao từ trên cao: 

“Thần lực không phải thứ mà Ma tộc các ngươi có thể chiếm đoạt. Hôm nay, ta sẽ quét sạch cả Ma tộc, bắt các ngươi phải chịu hậu quả từ chính những gì các ngươi gây ra.”

Ta giơ hai tay, để luồng kim quang tụ lại quanh thân mình. 

Gương mặt Chu Mộc Dao tràn ngập sự hoảng sợ trước sức mạnh này.

“Sư tôn…” 

Một giọng nói đầy lo lắng trong đám đông vang lên: 

“Tô Lệ, nếu ngươi phóng thích luồng thần lực cuối cùng này, ngươi sẽ tan thành tro bụi. Họ đã đối xử với ngươi như vậy, ngươi liệu có đáng phải hy sinh đến mức này vì họ?”

Ta quay đầu, nhìn thẳng vào sư tôn, đôi mắt ngài đỏ hoe, chứa đầy sự hối hận và đau khổ.

Sư tôn toàn thân run rẩy, ánh mắt không rời khỏi ta.