09
Ngày Tạ Dung được gả vào phủ, tuyết nhỏ rơi lất phất. A hoàn định dìu ta ra chính sảnh, nhưng ta ngăn lại.
“Không cần đi đâu, Điện hạ sẽ không để Dung Trắc phi bái lạy ta.”
Quả nhiên, khi ta đi đến chính sảnh thì đã không còn tiếng động của lễ nạp Trắc phi nào nữa, cũng chẳng ai gọi Chính phi là ta đây qua đó.
Đêm đó, ta ngủ rất sâu, sáng hôm sau đã nghe bọn hạ nhân bàn tán, bảo rằng đêm qua trong viện của trắc phi đổi nước đến mấy lần. Sáng sớm Nguyên Hạo còn lo Tạ Dung mệt mỏi nên trì hoãn việc vào cung thỉnh an. Đến trưa, khi hai người bọn họ trở về, theo phía sau là rất nhiều phần thưởng ngự ban.
Lúc đó, ta đang tưới hoa trong tiểu hoa viên. Để thuận tiện, ta mặc một bộ y phục vải la giản dị, mái tóc buông lơi được búi lên. Khi ánh mắt ta và Nguyên Hạo chạm nhau, ta thấy trong mắt hắn thoáng qua một chút kinh ngạc. Tạ Dung bên cạnh thấy vậy, lập tức khoác lấy tay hắn.
“Hạo ca ca, trong mấy cây cỏ này có gì đẹp sao?”
“Mau về viện của thiếp đi, thiếp sẽ đeo trâm cài mà mẫu hậu ban thưởng cho chàng xem.”
Ánh mắt Nguyên Hạo chuyển sang nàng ta, trong đó đong đầy vẻ sủng ái:
“Theo ý nàng.”
Hai người vừa định bước đi thì một tiểu đồng chạy tới thông báo.
“Điện hạ, Nhị Hoàng Tử đến rồi, nói là mang lễ chúc mừng tân hôn, hiện đang chờ ở chính sảnh.”
“Nhị hoàng huynh đến?”
Nguyên Hạo vội quay người lại, rồi gọi ta và Tạ Dung cùng đi.
“Mau theo ta.”
Tạ Dung theo sát phía sau Nguyên Hạo, từng bước từng bước sóng vai đi cùng hắn. Ta bước chậm lại vài bước, khi đến trước cửa chính sảnh, ta dừng lại một lúc, hít sâu rồi bước vào.
Ngước mắt lên, ta nhìn thấy Nguyên Hành đang đứng ở giữa sảnh. Người thiếu niên dung mạo trong sáng như ánh trăng, hai tay chắp sau lưng nhìn bức họa trên tường. Nghe thấy tiếng động, chàng quay lại, gương mặt dịu dàng.
“Tam đệ, ta đến mang lễ chúc mừng.”
“Hoàng huynh, huynh khách sáo quá rồi.”
Nguyên Hạo vừa nói vừa nhận lấy chiếc hộp Nguyên Hành đưa, rồi mở ra. Ta đứng bên cạnh Nguyên Hạo, nhìn vào món quà trong hộp, lập tức nắm chặt góc áo.
10
Đêm đó, Nguyên Hạo vẫn ở lại phòng của Tạ Dung.
Ta tựa bên cửa sổ, tay mân mê món quà mừng của Nguyên Hành.
Đó là một chiếc trâm ngọc. Cầm trong tay thấy mát lạnh, trầm tĩnh nhưng vẫn thanh nhã. Còn một chiếc khác là hình hoa hải đường rực rỡ, đã được đưa cho Tạ Dung. Nàng ta vốn ưa thích những màu sắc tươi sáng lộng lẫy như thế.
Điều khiến ta bất ngờ là chiếc trâm này ở kiếp trước cũng đã từng được tặng cho ta. Chỉ là khi ấy, trước lúc bàn chuyện hôn sự, Nguyên Hành đã lén đưa cho ta.
Khi đó, Nguyên Hành tự tay cài trâm lên búi tóc của ta, ngắm nhìn một lúc lâu rồi chàng nói:
“Quả nhiên rất hợp với A Nguyệt của ta.”
Vòng đi vòng lại, kiếp này chiếc trâm ấy lại quay về tay ta.
Ta quay người, soi vào gương và cài chiếc trâm lên tóc. Thiếu nữ trong gương mỉm cười, nét dịu dàng chỉ dành cho A Tỷ và Nguyên Hành mới có. Dù từng có lần Nguyên Hành nói rằng chàng không có song thân, hỏi ta liệu có cảm thấy thiếu thốn không, ta chỉ khẽ cúi đầu.
“Chỉ cần được gả cho chàng, điều gì cũng không thành vấn đề.”
Sau đó, ta và Nguyên Hành đã nắm tay nhau đi qua khắp phố phường của kinh thành, chúng ta còn đi đến những nơi xa hơn, ngắm nhìn giang sơn vạn dặm tươi đẹp.
Chợt tỉnh lại từ hồi ức, ta tháo trâm xuống rồi cất vào hộp trang điểm.
Có lẽ vì kiếp trước quá đỗi hạnh phúc nên giờ đây gặp lại nhưng không còn nhận ra nhau, chắc là cái giá mà ta phải trả.
11
Bốn mùa luân chuyển, một năm sau khi ta gả vào phủ Tam Hoàng Tử, Nguyên Hạo được lập làm Thái Tử.
Ngay sau đó, các gia tộc thi nhau đưa người đến cho Nguyên Hạo, hy vọng có thể lưu lại chút ấn tượng trước mặt Thái Tử. Hoàng Hậu nương nương chẳng hề bận tâm, chỉ thúc giục Nguyên Hạo mau chóng mở rộng chi nhánh cho hoàng tộc. Ta cũng không để ý, dù sao thì thành thân đã một năm rồi nhưng Nguyên Hạo chưa từng lưu lại phòng ta.
Nhưng có người để ý.
Tạ Dung đã tuyệt thực hai ngày rồi. Nàng ta thậm chí còn kéo lấy Nguyên Hạo giữ hắn ở lại phòng mình, nước mắt rưng rưng.
“Hạo ca ca, thần thiếp không muốn ngài lại nạp thêm người nữa. Ngài có thần thiếp vẫn chưa đủ sao?”
Ta không lên tiếng chỉ lặng lẽ rời đi.
Tạ Dung là một cô nương thông minh, nhưng nàng ta yêu Nguyên Hạo quá nhiều nên sinh lòng đố kỵ. Ở trong hoàng gia, lòng đố kỵ không phải là điều tốt. Nguyên Hạo sau này nhất định sẽ ngồi lên ngôi vị đó, hậu cung ba nghìn giai lệ, Nguyên Hạo không thể chỉ giữ thân cho một mình nàng ta được. Nếu nàng ta cứ làm loạn mãi như vậy, thời gian lâu dần sẽ chỉ chuốc lấy phiền phức, cuối cùng còn khiến Nguyên Hạo chán ghét. Chi bằng đôi lúc tỏ vẻ uất ức lại có lợi hơn.
Dẫu sao như vậy cũng tốt, trong phủ nếu lại có người mới, ta chỉ cần im lặng mà quan sát là đủ, tự khắc sẽ có người mài giũa nàng.
Chỉ qua ba ngày, Nguyên Hạo đã nạp thêm hai cô nương vào phủ. Vừa mới ngồi lên vị trí Thái Tử nên hắn không dám nạp toàn bộ là nữ nhi nhà quan, nhưng cũng không thể là người có gia thế quá tầm thường.
Một vị thiếp có liên hệ với phủ Thượng Thư, là đường tỷ xa của Bùi Hoài, tên là Bùi Tình. Một vị trắc phi là đích nữ của Thái phó, tên Tống Hi, cùng với A Tỷ của ta được xưng là song kiều của kinh thành.
Tạ Dung không kìm chế nổi, ngay ngày đầu tiên hai người vào phủ đã ra oai phủ đầu bọn họ một phen.
Nhưng nàng ta chẳng qua chỉ là biểu chất nữ của Hoàng Hậu, chuyện nàng ta làm, ngoài việc làm tiêu hao tình yêu của Nguyên Hạo dành cho nàng ta ra, thì nàng ta chẳng thu được lợi lộc gì cả.
Mà tình yêu của một nam nhân, có một ngày cũng sẽ cạn kiệt.
12
Ngày Bùi Tình có tin vui là hai tháng sau khi nàng vào phủ.
Khi tiểu a hoàn báo tin này cho ta, vừa nói vừa cười hả hê.
“Thái Tử Phi, người không thấy biểu cảm của Dung Trắc phi đâu. Răng nàng ta sắp bị cắn nát ra rồi.”
Ánh mắt ta lướt qua nàng, a hoàn đó lập tức quỳ xuống đất.
“Là nô tỳ lắm lời.”
“Không có lần sau.”
Ta quay người nhìn ra ngoài cửa sổ.
Thật ra Tạ Dung không hẳn là người xấu, nàng ta chỉ là quá yêu Nguyên Hạo mà thôi. Nhưng ở kiếp trước, nàng ta không nên và không đáng nói xấu bên tai Nguyên Hạo, để rồi Nguyên Hạo phái Bùi Hoài, một quan văn phải mặc giáp ra chiến trường, cuối cùng mất mạng.
Đó là lần duy nhất ta thấy A Tỷ khóc nhiều như vậy. Nàng nhân lúc về nhà thăm phụ mẫu, lần đầu tiên buông bỏ vẻ kiên cường mà nàng luôn giả vờ trước mặt ta.
“A Nguyệt, muội nói xem, vì sao ta lại giữ lại cái bùa bình an mà A Hoài tặng ta ngày ấy chứ? Tạ Dung phát hiện ra Bùi Tình cũng có một cái giống hệt nên từ đó đoán ra mối quan hệ giữa ta và A Hoài.”
“Là ta đã hại A Hoài.”
“Chàng vốn dĩ nên có thê thiếp yêu kiều, con cháu đầy đàn, sống một đời bình an.”
Khi ấy, ta không biết làm sao để an ủi A Tỷ, nhưng ta cũng hiểu rằng cả đời này A Tỷ sẽ chẳng bao giờ hạnh phúc nữa.
Cũng từ ngày đó, A Tỷ vốn luôn hiền lành đã thay đổi. Gương mặt nàng không còn nụ cười thường trực nữa. Dần dần, nàng càng có phong thái của một Hoàng Hậu.
Nhưng dù có thay đổi như thế nào đi nữa, nàng chỉ làm một điều ác duy nhất.
Khi các phi tần khác có thai mà không giữ được con, nàng đã dùng chút thủ đoạn, đẩy tội danh đó cho Tạ Dung. Mưu hại hoàng tự là đại tội nhưng rốt cuộc Tạ Dung chỉ bị giáng phân vị.
Ngày hôm đó, tuyết rơi rất dày, A Tỷ đứng trong sân Côn Ninh cung, nhìn khung cảnh trắng xóa mà rơi lệ.
“A Hoài, chàng đừng ghét ta độc ác. Nàng ta ngửi mùi xạ hương quá lâu, vốn dĩ cũng chẳng giữ được đứa con của mình.”
Khi tuyết sắp ngừng rơi, A Tỷ mới quay lại nhìn ta.
“A Nguyệt, A Tỷ có phải rất xấu xa không.”
Ta dang rộng hai tay mà ôm lấy tay nàng.
“A Tỷ không xấu, A Tỷ là A Tỷ tốt nhất.”
Việc Bùi Tình tìm đến ta để cầu xin sự che chở nằm trong dự liệu của ta. Dù sao nàng cũng là người yếu thế nhất trong bốn người trong phủ hiện tại.
Sau khi nàng nói rõ mục đích của mình, ta nở nụ cười.
“Sao không tìm Thái Tử Điện Hạ để ngài ấy bảo vệ cho ngươi? Ngươi lại nghĩ rằng ta có thể bảo vệ được ngươi sao?”
Bùi Tình cúi đầu, mặt trắng bệch.
“Nếu Thái Tử Phi có thể bảo vệ thiếp để thiếp an toàn sinh hạ đứa con, thiếp nguyện để đứa trẻ ở lại đây cho người nuôi dưỡng.”
“Ồ?”
Nụ cười của ta càng lớn hơn:
“Dù ta không bảo vệ ngươi thì đứa trẻ vẫn sẽ được nuôi dưới tay ta mà thôi.”
Ngay giây sau, ta thu lại nụ cười:
“Nhưng đứa trẻ này của ngươi rất có thể sẽ không giữ được đâu.”
Nàng vội quỳ rạp xuống đất.
“Là thiếp lỗ mãng.”
Ta đỡ nàng dậy, đột nhiên hiểu được cảm giác mà A Tỷ từng có, vì vậy ta đồng ý.
“Ta có thể bảo vệ ngươi, nhưng nếu không bảo vệ được ngươi, đừng oán trách ta.”
“Và ngươi phải hứa với ta, nếu thật sự có gì bất trắc, hãy nhớ rằng ngươi phải cắn chặt không buông tội danh của Dung Trắc Phi. Không cần lo về chứng cứ, chuyện đó là của ta. Ngươi có thể hứa không?”
Nước mắt Bùi Tình lập tức rưng rưng, rồi nàng gật đầu.
“Thần hiếp hứa với người, cũng đã nhớ lời dặn dò của người rồi.”
Sống dưới sự bảo bọc của A Tỷ quá lâu, ngày xưa trong gia đình cũng không có những chuyện tranh giành dơ bẩn nên mưu kế của ta so với Tạ Dung vẫn còn kém một chút.
Chẳng qua là ta về phủ Thừa tướng thăm A Tỷ nửa ngày, vậy mà đã có người từ phủ Thái Tử đến báo, trong phủ xảy ra chuyện.
Khi ta trở về, Bùi Tình đang nằm thẳng trên giường, khóe mắt còn đọng nước. Thấy ta vào, nàng cố gắng muốn xuống đất hành lễ nhưng bị ta ngăn lại, nàng nghẹn ngào, giọng đã trở nên khàn đặc.
“Là Dung Trắc Phi, là nàng ta hại thiếp.”
“Thiếp gặp nàng ta trong hoa viên, sau đó khi đi ra bờ sông ngắm hoa sen thì bị đại a hoàn bên cạnh nàng đẩy xuống.”
Ta hít sâu một hơi, ra lệnh.
“Cấm túc Dung Trắc phi, đợi Thái Tử Điện Hạ về rồi bàn tiếp.”
Sau khi mọi người lui ra, a hoàn bên cạnh đưa cho ta một tờ giấy nhỏ, mở ra thì thấy trên đó viết mấy nét chữ thanh tú.
“Bắt giữ a hoàn đó, nàng ta sẽ khai ra Tạ Dung.”
Ta ném tờ giấy vào ngọn lửa, rồi liếc nhìn a hoàn đưa tin kia.
“Giờ cũng dám truyền lời của A Tỷ cho ta rồi.”
Dù miệng thì nói vậy nhưng trong lòng vẫn dâng lên một chút ấm áp. Dù ta đã gả sang đây, A Tỷ vẫn luôn mưu tính cho ta, vẫn muốn trải sẵn cho ta một con đường bằng phẳng.
Khi ngọn lửa vừa đốt cháy hết tờ giấy thì có hạ nhân vào thông báo Nguyên Hạo đã trở về.
14
Mọi việc diễn ra thuận lợi hơn ta tưởng.
Vốn dĩ đây đã là ý của Tạ Dung, chỉ là ta lo sợ tên nô tài vì bảo vệ chủ nhân mà sẽ không chịu nhận tội nên mới phải sắp đặt trước. Giờ đây, đại a hoàn đó đã cắn chặt không buông, khẳng định là do chủ nhân sai bảo.
Dù Tạ Dung có biện minh thế nào thì cũng chẳng ai nghe. Đây lại còn là đứa con đầu tiên của Nguyên Hạo, Hoàng Hậu khi biết tin cũng nổi trận lôi đình. Ngay lập tức, bà ra lệnh cấm túc Tạ Dung nửa năm, ngay cả lời xin tha cho nàng của Nguyên Hạo cũng vô dụng.
Trong khoảng thời gian nửa năm đó, sự dịu dàng và khéo léo của Bùi Tình đã khiến Nguyên Hạo thường xuyên lưu lại viện của nàng, chẳng bao lâu sau lại nghe tin vui.
Lần này không có Tạ Dung nhòm ngó, Bùi Tình thoải mái hơn nhiều. Đến khi nàng ta được giải cấm túc thì thai nhi trong bụng của Bùi Tình đã ổn định. Hơn nữa, sau chuyện lần trước, nàng ta không dám xuống tay lần nữa. Có lẽ Hoàng Hậu nương nương cũng đã cảnh cáo nàng rồi.
Ngày Bùi Tình sinh nở, Nguyên Hạo mất cả bình tĩnh, đi tới đi lui bên ngoài. Cho đến khi bên trong vang lên tiếng khóc trẻ con, bà mụ liền chạy ra báo tin vui:
“Là một tiểu hoàng tử.”
“Tốt lắm!” Nguyên Hạo vui mừng vô cùng, hắn nhìn về phía ta.
“Tiểu hoàng tử hãy để bên cạnh nàng mà nuôi dưỡng.”
Ta khẽ cúi đầu, nhưng lại từ chối.
“Để ở bên Tống Trắc Phi đi.”
“Tài học của thần thiếp không bằng Tống Trắc phi.”
Nguyên Hạo trầm ngâm một lúc rồi đồng ý:
“Cũng được.”
Đây là điều ta đã bàn bạc với Bùi Tình từ lâu, nàng cũng bằng lòng, Tống Hi cũng có thể chấp nhận.
Mấy ngày sau, A Tỷ đến thăm Bùi Tình rồi qua viện của ta, ta kể cho nàng nghe chuyện ấy. Dưới ánh mắt cưng chiều của nàng, ta không nhịn được mà thốt lên vài câu bực dọc:
“Muốn ta giúp hắn nuôi con sao, nằm mơ!’
Ngón tay A Tỷ chạm vào trán ta.
“Muội đấy, vẫn như một đứa trẻ mãi không chịu lớn.”
“Quả thực là không bằng Tống Hi.”
Ta dựa vào vai A Tỷ, không hề vì lời so sánh kia mà bực bội chút nào.
Tỷ ấy và Tống Hi giống như tri kỷ tương thông, tỷ khen nàng ấy, ta chẳng thấy ghen tỵ. Ta chỉ cần làm muội muội ngoan ngoãn của tỷ là được rồi.