05
Tạ Dung đứng dậy, nhẹ nhàng hành lễ:
“Tham kiến Tam Hoàng Tử Phi.”
Nguyên Hạo lạnh lùng nói:
“Dung nhi, ta đã sớm nói với nàng rồi, nàng không cần phải hành lễ với nàng ta.”
Ta không bỏ sót ánh nhìn đắc ý thoáng qua trong mắt Tạ Dung. Ta quay sang nhìn Nguyên Hạo, liền ra hiệu cho người hầu rượu bước lên.
“Điện hạ, xin mời.”
Nguyên Hạo hờ hững lướt qua, giọng không hài lòng:
“Uống hay không có gì khác biệt.”
“Tất nhiên là có chứ.”
Ta cười nhẹ:
“Với điện hạ và với thiếp đều có ý nghĩa.”
“Uống xong cốc rượu hợp cẩn này thì điện hạ mới chính thức cùng thiếp trở thành phu thê, từ nay, phủ Thừa tướng sẽ cùng ngài trên một con thuyền.”
Nguyên Hạo là người thông minh, điều này kiếp trước ta đã nhận ra. A Tỷ tính tình mềm mỏng, chắc chắn đã không như ta mà trực tiếp tìm đến hắn nên tất nhiên nàng cũng không biết đến sự tồn tại của Tạ Dung.
Nguyên Hạo giả vờ yêu thương A Tỷ, lừa được ta, lừa được cả phủ Thừa tướng. Sau đó lại cưới Tạ Dung, để nàng ta tùy ý chèn ép A Tỷ dịu dàng nhất của ta.
A Tỷ đã nuốt hết mọi u sầu vào lòng, mãi đến giây phút cuối cùng mới nói cho ta, người muội muội vô dụng này, biết nàng đã khổ đau đến nhường nào.
Nghĩ đến đây, ta bừng tỉnh, ánh mắt dừng lại trên khuôn mặt đầy nước mắt của Tạ Dung đang đứng nép một bên.
“Tạ cô nương, chẳng hay ta đến tìm phu quân của mình có làm chướng mắt cô nương không?”
Tạ Dung ngây người một thoáng, Nguyên Hạo lộ vẻ không vui, nhưng chưa kịp lên tiếng đã bị ta ngắt lời.
“Điện hạ, ngài có phải vì một người ngoài mà ngay ngày thành thân đã làm mất mặt phủ Thừa tướng không?”
Ta cố ý nhấn mạnh hai chữ “người ngoài,” Tạ Dung oán giận nhìn Nguyên Hạo, nhưng không nhận được sự an ủi nào từ hắn. Cuối cùng, nàng ta giậm chân, vẻ mặt đầy ủy khuất mà bỏ đi. Trước khi rời đi, nàng ta còn lườm ta một cái đầy căm hận ở chỗ Nguyên Hạo không thể nhìn thấy.
Ta đáp lại nàng ta bằng một nụ cười đầy ý vị, sau đó cùng Nguyên Hạo uống rượu hợp cẩn. Hắn đặt chén rượu xuống, nhìn ta với ánh mắt đầy thú vị.
“Lời lẽ sắc bén như vậy khiến Dung nhi phải giận dỗi bỏ đi, trong lòng nàng hẳn rất hài lòng?”
Ta cúi đầu, không nhanh không chậm đáp:
“Thần thiếp không hiểu Điện hạ nói gì.”
“Vậy chúng ta động phòng đi.” Nguyên Hạo ghé sát lại.
“Thần thiếp có tội, kỳ nguyệt sự của thần thiếp sắp đến, lỡ đâu bất chợt đến thì e sẽ làm phiền nhã hứng của Điện hạ.”
“Thần thiếp xin lui trước, Điện hạ cứ tự nhiên .”
Ta nhún người khẽ hành lễ, sau đó quay người rời đi. Ánh mắt sau lưng như một chiếc gai găm vào người khiến ta lạnh sống lưng nhưng ta mặc kệ, rảo bước về phía tân phòng.
Cho đến khi trở lại phòng, ta mới có thể thở phào một hơi mà thả lỏng. Hương trầm phảng phất khắp phòng, khiến lòng ta bỗng dâng lên cảm giác đắng chát.
Ngày trước A Tỷ một mình ở đây, liệu có phải đã khóc thầm không?
Những ngày không có phu quân làm chỗ dựa thì ai cũng có thể xem thường nàng. Ngày đó sao ta lại không nhận ra?
06
Sáng hôm sau phải vào cung để vấn an và tạ ơn. Nguyên Hạo luôn cẩn trọng với chính sự, sớm đã chuẩn bị sẵn sàng khởi hành.
Từ cổng cung đi vào, theo lối đi quen thuộc dọc theo tường cung, chúng ta tiến về hậu cung.
Đây không phải lần đầu ta đi trên con đường này, nhưng lại là lần đầu với thân phận Tam Hoàng Tử phi này. Trước cổng Côn Ninh cung, Nguyên Hạo dừng lại chào hỏi người đối diện đang bước tới.
“Nhị hoàng huynh, vừa trở về cung sao?”
Ta nhìn theo ánh mắt của hắn thì bỗng nhiên sững sờ tại chỗ.
Người đó…người đó có dung mạo y hệt phu quân kiếp trước của ta. Chàng lúc nào cũng mang nét dịu dàng trong ánh mắt, ai nhìn thấy cũng phải thốt lên một câu “Quân tử nho nhã.”
“Ừ, một lát nữa ta sẽ đi.”
Ánh mắt người đó dừng lại trên ta:
“Vị này chính là Hoàng Tử Phi của lão Tam?”
Ta phúc thân hành lễ:
“Bái kiến Hoàng huynh.”
Người đó gật đầu rồi từ biệt Nguyên Hạo, tiếp tục bước đi. Ta giả vờ vô ý hỏi hắn:
“Điện hạ, vì sao thần thiếp hiếm khi nghe nói đến Nhị Điện Hạ?”
“Hoàng huynh tính tình phóng khoáng, thường ẩn danh du ngoạn bên ngoài.”
Giọng Nguyên Hạo thản nhiên:
“Bên ngoài huynh ấy có tên là Nguyên Hành Tri, tên thật là Nguyên Hành.”
Trong lòng ta lập tức hiểu rõ, phu quân kiếp trước của ta và Nhị Hoàng Tử này chắc chắn là cùng một người. Và trong kiếp trước, những lần chàng đột ngột rời đi một hai ngày chắc hẳn là để về cung thăm hỏi.
Ta cố gắng kiềm chế những suy nghĩ xao động trong lòng, theo Nguyên Hạo bước vào Côn Ninh cung. Bên trong vang lên giọng nói mềm mại quen thuộc.
“Nương nương, xin người đừng trêu đùa thần nữ nữa.”
“Hạo ca ca chắc chắn là rất thích Thẩm Nguyệt tỷ tỷ, hôm qua khi dây đàn cổ của thần nữ đứt mà chàng ấy cũng chẳng thèm để ý.”
“Đó là món quà của chàng ấy tặng cho thần nữ đấy.”
Nguyên Hạo khẽ ho một tiếng rồi bước vào trước. Tạ Dung thấy Nguyên Hạo đến thì hai má thoáng ửng đỏ.
“Là nương nương triệu gọi muội đến.”
Ta nhìn về phía Hoàng Hậu, quỳ rạp xuống đất.
“Bái kiến mẫu hậu.”
Ánh mắt Hoàng Hậu lướt qua ta và Nguyên Hạo nhưng bà ấy không nói gì, là Nguyên Hạo lên tiếng trước.
“Mẫu hậu, hôm qua A Nguyệt nghỉ ngơi không được tốt.”
Người ngồi trên cao mới chậm rãi cất lời:
“Đứng lên đi.”
Ta đứng dậy, ngoan ngoãn đứng phía sau Nguyên Hạo, lắng nghe Hoàng Hậu nương nương hỏi han về việc học hành và cuộc sống gần đây của hắn. Giữa cuộc trò chuyện, Hoàng Hậu đột nhiên chuyển chủ đề.
“Chính phi đã có rồi, mẫu hậu chọn cho con một trắc phi nhé.”
“Con ở ngoài cung, mẫu hậu cũng yên tâm hơn chút.”
“Ồ?”
Nguyên Hạo cười:
“Có vẻ như trong lòng mẫu hậu đã có người phù hợp rồi đúng không?”
“Con thấy Dung nhi thế nào?”
Hoàng Hậu chỉ về phía Tạ Dung đang đứng một bên.
“Nương nương.”
Tạ Dung khẽ gọi, giọng điệu ngượng ngùng và thẹn thùng, khiến Hoàng Hậu trêu chọc một trận.
“Dung nhi không muốn sao? Vậy bản cung không can thiệp nữa.”
Lời vừa dứt, Tạ Dung quỳ xuống đất.
“Thần nữ nguyện ý.”
Ta lập tức hiểu ra ý định của bà ấy. Có lẽ chuyện tối qua không động phòng đã truyền đến tai Hoàng Hậu. Việc để Nguyên Hạo cưới Tạ Dung, một là để nhắc nhở ta, hai là sắp xếp cho Nguyên Hạo một người vừa ý, cũng là một chuyện tốt. Một mũi tên trúng hai đích.
Nhưng ta không để tâm. Trong đầu ta chỉ nghĩ đến chuyện—ba ngày nữa là có thể về phủ Thừa tướng rồi.
07
Trong khuê phòng quen thuộc, ta và A Tỷ ngồi đối diện nhau. A Tỷ nắm chặt lấy tay ta, mãi vẫn không chịu buông ra.
“A Nguyệt, điện hạ có bắt nạt muội không?”
“Không có.” Ta siết nhẹ tay A Tỷ.
“Chỉ là… điện hạ sắp nạp trắc phi rồi.”
“Sao cơ?” A Tỷ bật dậy.
“Không sao đâu.”
Ta kéo A Tỷ ngồi xuống.
“A Tỷ, tỷ nghĩ xem, ta ăn mặc đủ đầy, lại được quyền quản gia trong phủ hoàng tử.”
“Không cần hầu hạ phu quân, ngày tháng như thế này thật vui biết bao.”
A Tỷ không nói gì, nhưng mắt dần đỏ hoe. Nàng lặng im một lúc lâu, nghẹn ngào nói.
“Lúc trước ta không nên để A Nguyệt gả đi, thật sự là đã uất ức cho A Nguyệt rồi.”
Ta nhìn vẻ mặt đầy xót xa của A Tỷ mà đột nhiên ngẩn người.
Kiếp trước, vào ngày A Tỷ trở về nhà, ta đã vui biết bao. Ta kéo tay nàng, hỏi hết chuyện này đến chuyện kia, câu trả lời đều là nàng rất tốt, bảo ta không cần lo lắng cho nàng, nào giống như ta, vừa trở về là kể hết mọi chuyện khiến tỷ ấy lo lắng tự trách mình.
Nhìn thấy nước mắt A Tỷ sắp rơi, ta vội chuyển đề tài.
“A Tỷ, Bùi Hoài đâu rồi?”
Đang chìm đắm trong nỗi buồn, A Tỷ nghe ta hỏi thì lập tức bừng tỉnh, giơ ngón tay mảnh mai chỉ lên trần nhà. Ta kinh ngạc đến mức trợn tròn mắt.
“Tỷ lại để cho Bùi Hoài nghe lén sao!”
A Tỷ thẹn thùng cúi đầu:
“A Hoài nói chàng sẽ phong bế thính giác, chỉ ở đây để canh giữ thôi.”
“Hừ!”
Ta cười lạnh:
“Tên đó, thế mà đã bắt đầu lừa gạt tỷ rồi đấy.”
“Tỷ xem, huynh ấy cười trộm đến nỗi làm rơi cả vụn bánh quế hoa rồi kia kìa.”
A Tỷ ngẩn ra một thoáng, sau đó thẹn quá hóa giận, giọng nói vốn dịu dàng cũng trở nên gay gắt.
“Bùi Hoài! Ngươi cút ra ngoài cho ta!”
Ta đứng một bên xem họ nháo, nụ cười trên khóe môi không thể nào kìm lại được.
A Tỷ của ta vẫn còn sống, nàng sống với tâm thái hoạt bát vui tươi như thế này, thật tốt biết bao…
08
Khi rời khỏi phủ Thừa tướng, chân trời đã nhuộm một sắc đỏ.
Nguyên Hạo nói có việc cần bàn bạc với người khác, nhưng ta rõ ràng thấy được, hướng hắn đi là về phía phủ Tạ gia. Chắc là bàn chuyện hôn sự của hắn với Tạ Dung.
Ta một mình ngồi xe ngựa trở về phủ.
Trong phòng, màn trướng đỏ chưa kịp thay, ta lấy từng món từ trong hộp thức ăn mà A Tỷ đã chuẩn bị cho ta:
Bánh đậu đỏ, sen ngào đường quế hoa, bánh hoa hồng. Ở bên cạnh hộp thức ăn còn có một chai rượu nhỏ, trên chai nhỏ đó còn dán tên ta và A Tỷ:
Khánh cùng Nguyệt.
Chai rượu này là vào ngày lễ cập kê, ta và A Tỷ cùng chôn nó dưới gốc đào trong phủ, khi đó A Tỷ vừa đào đất vừa nhắc ta:
“Tiểu A Nguyệt, không được phép uống trộm đấy.”
“Đợi sau này thành thân, chúng ta sẽ cùng uống.”
Hương thơm đào bao quanh, ta nuốt nước bọt gật đầu.
Kiếp trước là lúc nào mới được uống nhỉ?
A Tỷ thành thân vội vã, ta cũng quên mất chuyện này. Cho đến khi A Tỷ ngồi lên vị trí Hoàng Hậu, vào ngày Dung Phi có tin vui, nàng trở về đào lấy rượu đào ra.
Mở nắp chai ra, hương rượu thơm nồng lan tỏa trong không khí.
A Tỷ nhanh chóng say mềm. Nàng thổn thức nói gì đó không rõ, ta chỉ mơ hồ nghe thấy nàng bảo rằng Dung Phi có tin vui thật tốt, Nguyên Hạo sẽ không còn đến cung của nàng nữa.
Khi đó ta tưởng A Tỷ say rồi nói sảng. Sau này mới hiểu ra, đó là tâm nguyện của A Tỷ, nàng thực sự vui mừng. Trong thâm cung sâu thẳm ấy, nàng có thể giữ được một khoảng yên bình cho bản thân thì cũng là chuyện tốt.
Suy nghĩ quay về thực tại, ta nhặt tờ giấy được gấp vuông vức bên cạnh chai rượu lên, nhìn chữ viết thanh tú đó thì biết, là của A Tỷ.
“A Nguyệt, nếu muội không vui, hãy nói với A Tỷ, A Tỷ sẽ đưa muội về nhà.”
Ta mỉm cười rồi gấp tờ giấy lại, đặt lên ngọn nến, mặc cho lưỡi lửa nuốt trọn nó.
A Tỷ vẫn không tin ta.
Dù vào ngày nhận thánh chỉ, khi tranh cãi với ta, ta đã nói rằng mình sẽ làm tốt hơn nàng, rằng ta sẽ không để bản thân hao mòn trong cung, nàng mới đồng ý. Nhưng cả ngày hôm nay, trong mắt A Tỷ vẫn luôn hiện lên sự hối hận không thể xua tan. Nàng vẫn lo sợ, sợ rằng tiểu A Nguyệt sẽ giống như kiếp trước của nàng.
Buồn bã mà chết đi trong thâm cung.