Ta và A Tỷ là song sinh.
Kiếp trước, tỷ tỷ và người trong lòng bị ép chia lìa, một mình tỷ ấy sống sau bức tường cung cấm cao vời vợi mà trải qua cả một đời cô độc.
Mà ta thì nhờ có phúc của A Tỷ nên có thể cùng người trong lòng kết thành phu thê.
Sau này, đột nhiên xảy ra biến cố, khi mở mắt, ta đã trở về trước thời điểm hoàng thượng ban hôn.
Ta vội quỳ xuống trước mặt phụ mẫu.
“Nữ nhi nguyện gả cho Tam Hoàng Tử.”
A Tỷ sững sờ đứng yên, ta cúi đầu không giải thích gì.
Lần này, dù là hầm rồng hang hổ, ta cũng sẽ tự mình đi một lần.
Chỉ mong A Tỷ không phải chịu khổ nữa.
01
A Tỷ lại lén trốn ra ngoài rồi.
Từ nhỏ, đại tiểu thư phủ Thừa tướng luôn nghiêm trang, yên lặng nhưng nay vì một người mà trở nên hoạt bát tươi tắn hơn hẳn.
Người đó là thiếu gia phủ Thượng thư – kẻ mang tiếng là phong lưu, lười biếng, tên là Bùi Hoài.
Hắn dẫn A Tỷ đi thả diều, dẫn A Tỷ đi khắp các ngõ ngách thưởng thức món ngon, dẫn A Tỷ ngắm núi sông rồi nói với A Tỷ, hắn thích nàng.
A Tỷ ngại ngùng, nhưng không dám nói ra lời định chung thân với hắn.
Phủ Thừa tướng không có con trai, chỉ có hai nữ nhi là ta và A Tỷ.
Ngày trước, A Tỷ được coi như chủ mẫu tương lai của gia tộc, thậm chí có thể ngồi lên vị trí Trung Cung Hoàng Hậu.
Nếu nàng không thể ngồi lên vị trí ấy thì phủ Thừa Tướng chúng ta sẽ kén người ở rể.
Nhưng kiếp trước, A Tỷ đã trở thành hoàng hậu, gia tộc chúng ta dựa vào tỷ ấy mà ngày càng vững chắc nên không cần kén rể nữa.
Ta kết duyên với người trong lòng, sống trọn đời bên nhau. Nhưng A Tỷ lại nhẫn tâm rời bỏ chàng công tử từng cho nàng nếm trải tư vị của cuộc sống tự do đầy phóng khoáng kia.
Từ đó nàng chịu cảnh cô độc một mình, trong cung điện ngươi tranh tranh ta đấu ấy mà sống qua cả một đời.
Trước khi A Tỷ qua đời, ta chỉ kịp tới gặp, tay nàng nắm chặt lấy tay ta, giọng run rẩy.
“A Nguyệt, từ khi tiến vào cung, ta chưa từng có lúc nào vui vẻ. Cả đời này của ta đều là vì người khác mà sống….Nếu có kiếp sau, ta không muốn mệt mỏi thế này nữa.”
Ta không kìm được nước mắt, gục đầu lên tay nàng mà nức nở nghẹn ngào.
Đêm canh giữ linh cữu cho A Tỷ, một ngọn nến đổ xuống màn rèm, lửa bùng lên trong chớp mắt. Giữa làn khói mờ ảo đó, ta mất đi ý thức.
Khi mở mắt ra, ta đã trở về thời điểm hoàng thượng chuẩn bị ban hôn cho phủ Thừa tướng.
02
Hôm ấy là ngày A Tỷ lén trốn ra ngoài và bị phát hiện.
Phụ thân và mẫu thân ngồi ở chính sảnh, gương mặt không chút vui vẻ.
Ta đứng một bên, nắm chặt lấy góc áo. A Tỷ quỳ giữa sảnh, gương mặt gầy gò, nhất quyết không chịu cúi đầu nhận lỗi.
Mẫu thân trách móc:
“Khánh Khánh, con nói xem, nếu chuyện này truyền ra ngoài, sau này con và A Nguyệt còn có thể gả đi đâu?”
Phụ thân hừ lạnh một tiếng:
.”Hoàng thượng sắp đến kỳ tuyển tú, con chớ gây thêm phiền phức. Đã sinh ra trong phủ Thừa tướng, các con không thể tự quyết định được.”
“Thẩm Khánh, con là trưởng tỷ, hẳn con biết mình phải làm gì.”
Phụ thân để lại lời này rồi nắm tay mẫu thân đi ra ngoài.
Ta đứng tại chỗ, nhìn theo bóng dáng phụ mẫu khuất dần. Khi đó, ta thấy tỷ tỷ cúi đầu, nước mắt từng giọt lớn như hạt đậu chảy dài theo má rồi rơi xuống đất.
Ta bỗng nhớ lại kiếp trước, vào thời khắc này A Tỷ không khóc, nàng chỉ ngoan ngoãn cúi đầu đáp rằng: “Khánh Khánh hiểu rồi.” Sau đó, dưới ánh mắt lo lắng của ta, nàng nhẹ nhàng xoa đầu ta:
“A Nguyệt, đây là trách nhiệm của trưởng nữ.”
Khi A Tỷ lấy lại bình tĩnh ngẩng đầu lên, ánh mắt chúng ta gặp nhau, vẫn là ánh nhìn dịu dàng ấy, nhưng ta lại nhìn thấu nỗi u uất của nàng trong giây phút cuối đời ở kiếp trước.
“A Nguyệt, A Tỷ không hề hạnh phúc chút nào.”
Ta bước tới nắm lấy tay nàng, nhẹ nhàng gọi:
“A Tỷ…”
A Tỷ vỗ nhẹ lên tay ta an ủi.
“Đừng lo, A Nguyệt, rồi sẽ có cách thôi.”
“A Tỷ sẽ làm cho A Nguyệt mãi hạnh phúc.”
Nhưng A Tỷ à, A Nguyệt cũng muốn tỷ được hạnh phúc.
03
Phụ thân nói rằng hôm nay thánh chỉ ban hôn sẽ đến, nữ nhi của phủ Thừa Tướng sẽ gả cho Tam Hoàng Tử Nguyên Hạo, người đang được Thánh Thượng sủng ái nhất.
Ánh nắng trong sân ấm áp, giọng của vị công công truyền chỉ cao vút. Giống như kiếp trước, trong thánh chỉ không nêu rõ tên ai, chỉ nói ban hôn cho tiểu thư phủ Thừa tướng . Phụ mẫu nhận thánh chỉ, tiễn vị công công đó đi xong thì dẫn ta và A Tỷ vào thư phòng.
“Khánh Khánh, sau này hưng suy của phủ Thừa tướng đều nằm trên vai con.”
Lời vừa dứt, ta lập tức quỳ xuống, cúi đầu bái phụ mẫu.
“Nữ nhi nguyện gả cho Tam Hoàng Tử.”
A Tỷ sững sờ đứng yên tại chỗ, không thốt nên lời nào mà nhìn ta. Ta cúi đầu, giọng nói dịu dàng vang lên:
“Phụ thân, A Nguyệt cũng được mà.”
“A Nguyệt… ngưỡng mộ Tam Hoàng Tử đã lâu rồi.”
Mẫu thân nắm lấy tay ta, thần sắc đầy lo lắng:
“A Nguyệt, con phải nghĩ kỹ, đó không phải là nơi tốt lành đâu.”
Ánh mắt ta lướt qua, thấy A Tỷ đứng thẳng lưng nhưng đôi môi mím chặt.
Sao ta có thể không cảm nhận được suy nghĩ của A Tỷ ngay lúc này chứ, cùng là nữ nhi của phụ thân nhưng nàng phải gánh vác danh dự của phủ Thừa tướng, còn ta lại có thể vô ưu vô lo lớn lên, không phải bận tâm nhiều.
Nhưng ta cũng không sống vô tâm vô phế không hiểu chuyện, những gì tiểu thư thế gia nên biết, ta đều biết cả. Ta bước đến bên cạnh A Tỷ, khoác tay nàng.
“A Tỷ, sau này phụ mẫu đành nhờ tỷ chăm sóc.”
Thẩm Khánh, vị tỷ tỷ luôn lạnh lùng điềm tĩnh của ta cuối cùng cũng bật khóc. Từ tiếng khóc của nàng, ta sao có thể không hiểu.
A Tỷ cũng là người trở về từ kiếp trước.
Bây giờ nàng muốn ích kỷ một lần, nhưng lại không nỡ phá hủy hạnh phúc của muội muội mà nàng luôn thương yêu.
Ta vỗ nhẹ vai nàng.
“A Tỷ, tỷ đừng khóc. Kiếp trước lẫn kiếp này, muội đã từng có những ngày tháng tốt đẹp và vui vẻ, tất cả đều là do phụ mẫu và tỷ tỷ yêu thương muội, như vậy thì muội đã cảm thấy rất vui rồi.”
Ghé sát tai nàng, ta thì thầm:
“Tiểu công tử đã gửi cho tỷ bánh quế hoa ở tiệm phía nam thành.”
Mặt nàng lập tức đỏ bừng.
Ta bước đến bên cửa sổ, nhìn những bông hải đường đang nở rộ ở bên ngoài.
Lần này, dù là hầm rồng hang hổ, ta cũng sẽ tự mình đi một chuyến, chỉ mong A Tỷ không phải chịu khổ nữa.
04
Ngày thành hôn, phủ Thừa tướng ngập tràn không khí vui vẻ. A Tỷ nhìn ta khoác lên mình bộ áo cưới nặng trịch kia mà khóe mắt ửng đỏ:
“A Nguyệt, muội thực sự muốn gả sao?”
Vốn là người hiểu lễ nghĩa và gia giáo nhất, nhưng lúc này A Tỷ đột nhiên không kiềm chế được mà nói lời phạm thượng:
“Hay để A Tỷ gả thay muội.”
“Câm miệng.”
Ta khép cửa sổ lại:
“A Tỷ, mọi việc đã định, giờ lại cả gan dám đổi người, tỷ có phải là chê phủ Thừa tướng người đông quá không?”
Nhận ra ý nghĩa trong lời ta, mặt A Tỷ tái nhợt đi, còn ta lại nở nụ cười.
“Yên tâm đi, muội biết tự chăm sóc mình.”
Dưới ánh mắt lo lắng của A Tỷ, ta rời khỏi phủ Thừa Tướng, nơi mà ta đã sống mười mấy năm qua.
…
Đêm đến, trong tân phòng đèn nến sáng trưng, sắc đỏ ngập tràn một màu vui mừng. Thế nhưng Tam Hoàng Tử Nguyên Hạo, người đáng ra phải ở đây uống rượu hợp cẩn với ta, mãi vẫn chưa về, chỉ phái người đến báo rằng hôm nay hắn sẽ không trở lại.
Thì ra ngay đêm đầu tiên A Tỷ về làm dâu, nàng đã phải chịu đựng cảnh bị lạnh nhạt như thế này.
Kiếp trước vào đêm này, Tiểu công tử ngồi lặng yên cả đêm dưới chân tường phủ Thừa tướng, uống đến mức say mèm, còn ta trong phòng thức trắng cả đêm.
Giờ đây, người ngồi đây lại là ta.
Ta tự mình vén khăn đội đầu lên, gọi người hầu đi theo ta.
“Rượu hợp cẩn này, cũng không nhất thiết phải uống ở đây. Điện hạ ở đâu, ta sẽ đi tìm ngài ấy cùng uống.”
Người truyền lời không dám nói gì thêm, đi phía trước dẫn đường.
Trong tiểu hoa viên, tiếng nhạc u buồn vang lên hoà vào làn gió, Nguyên Hạo ngồi bên cạnh người đang khảy đàn, ánh mắt sâu thẳm.
Ta nhận ra nữ nhân đang gảy đàn cổ, nàng ta chính là Dung Phi, người nổi danh là sủng phi ở kiếp trước, tên là Tạ Dung.
Ta chỉnh lại tà váy, tiến về phía hắn.
“Điện hạ, thiếp đến tìm người uống rượu hợp cẩn.”
Nguyên Hạo nhìn về phía ta, cùng lúc đó, dây đàn cổ của Tạ Dung đột nhiên đứt phựt..