Phu quân của ta, Tần Hành, vừa mới bái đường với ta thì đã nhận thánh chỉ, lập tức khoác giáp ra trận dẹp loạn ở miền Nam.
Hơn một tháng sau, tin tức truyền về rằng chàng đã rơi vào mai phục của kẻ địch và bị một mũi tên xuyên qua ngực mà chết.
Ta, thê tử chưa kịp động phòng, đã trở thành góa phụ trẻ.
Thôi gia cảm niệm công lao trung liệt của Tần thế tử, đã gửi người đến thông báo cho Thôi Uyên, yêu cầu ta giữ trinh tiết, đồng thời cũng tạo thế để nâng cao danh tiếng.
Vì vậy mà sau đó, hoàng đế ban cho ta tấm bảng “Tiết Hạnh Khả Phong,” xét cho cùng cũng chỉ là làm bộ làm tịch cho thiên hạ nhìn vào.
Hoàng đế có tiếng là người thương yêu trung thần quả phụ, Hầu phủ và Thôi gia thì được các văn nhân nho sĩ tôn vinh.
Chỉ tội cho Thôi Uyên, tuổi đôi mươi đã bị giam cầm trong nội trạch, sống giữa một tấm bảng trinh tiết và danh tiếng hão huyền chẳng có ý nghĩa gì.
Đương nhiên, đối với ta, ta không cảm thấy điều đó có gì to tát.
Nhưng làm sao ta có thể để mẹ chồng được đắc ý cơ chứ?
“Khi con trai mẹ ngoại tình, mẹ nói rằng nếu ở thời cổ đại, việc đàn ông có mấy người phụ nữ cùng sống dưới một mái nhà là chuyện hết sức bình thường.”
“Giờ đã là thời cổ đại rồi, tôi thật sự muốn xem mẹ có rộng lượng bao dung được hết tất cả các thiếp thất của Hầu gia hay không.”
“Biết đâu, Hầu gia còn có không ít thiếp thất nữa đâu!”
Mặt mẹ chồng thoáng chút căng thẳng, nhưng vẫn cố giữ vẻ bình tĩnh.
“Chỉ là mấy thiếp thất thôi, làm sao có thể vượt qua được chủ mẫu như ta chứ.”
“Bà mẹ chồng nguyên thân này cũng già rồi, đợi bà ta chết đi, hậu viện của Hầu phủ sẽ do ta làm chủ, lúc đó ta sẽ đuổi hết đám thiếp thất kia ra ngoài!”
“Đến cả Hầu gia cũng chắc chắn sẽ phải nghe lời ta.”
Mẹ chồng càng nói càng tự tin, dáng vẻ như thể đang mơ tưởng đến cảnh Trấn Nam Hầu đang đấm bóp, phục tùng bà ta.
Bà ta đắc ý liếc nhìn ta, ngẩng cao đầu bước đi.
Ta nhìn theo, chỉ thấy góc váy lấp ló sau bức tường.
Vàng, hồng, xanh… đủ màu sắc rực rỡ.
Những bộ váy lộng lẫy như vậy, chắc chắn không phải của đám nha hoàn.
Các gia đình giàu có trước khi lấy chính thất sẽ không nạp thiếp, vậy nên đám nữ nhân này chắc cũng chẳng liên quan gì đến người chồng mà ta chưa từng gặp.
Ta cười nhìn theo hướng mẹ chồng rời đi, hy vọng bà còn có thể cười được lâu dài.
Sáng sớm hôm sau, ta được các nha hoàn hầu hạ, tắm rửa, trang điểm. Vì là người vừa góa chồng, ta ăn mặc vô cùng giản dị, ngay cả son phấn cũng chỉ đánh một lớp nhạt.
Nhìn vào gương, ta thấy mình chỉ mới vừa tròn mười sáu, khuôn mặt bầu bĩnh vẫn còn nét trẻ con. Trong thế giới cũ, đây lẽ ra là tuổi mộng mơ, tràn đầy hy vọng về tương lai, thế mà ở đây ta đã phải chịu cảnh góa phụ.
Ta có chút phân vân, không biết có nên tìm cách trở về hay không. Nhưng nghĩ lại, không có người chồng ngoại tình, không phải đi làm công từ sáng đến tối, mà còn được gắn thêm tiếng tốt, sống sung sướng có người hầu hạ, muốn gì cũng có. Với một người hơi hướng nội và muốn nghỉ ngơi như ta, đây quả thực là nơi dưỡng lão lý tưởng.
Thấy ta thẫn thờ, nha hoàn Vân Trúc cúi đầu, nhẹ nhàng nhắc:
“Thiếu phu nhân, dù không phải học quy củ nhưng vẫn phải đi thỉnh an đấy ạ.”
Ta gật đầu, cũng vừa hay muốn xem tình hình của mẹ chồng ra sao.
Hôm qua bà hùng hổ như vậy, không biết đã thuyết phục được Trấn Nam Hầu quay lại và chung chăn chung gối với bà hay chưa.
Vừa đến viện của mẹ chồng, ta đã nghe thấy tiếng cãi vã ầm ĩ từ bên trong.
Ta hỏi nha hoàn canh cửa, khuôn mặt người đó lộ rõ vẻ khó xử.
“Thiếu phu nhân, là mấy vị thiếp của Hầu gia đến thỉnh an đại phu nhân ạ.”
Ta nhíu mày. Trấn Nam Hầu phủ là một trong những gia đình danh giá bậc nhất kinh thành, làm sao lại để các thiếp thất ồn ào như cái chợ thế này?
Nha hoàn vén rèm cho ta, vừa thấy cảnh tượng bên trong, ta suýt nữa rụt chân lại.
Tiếng rì rầm dừng ngay khi nha hoàn lớn tiếng hô lên: “Thiếu phu nhân đến.”
Tất cả ánh mắt đổ dồn về phía ta.
Nhìn căn phòng đầy những phụ nữ váy áo sặc sỡ, ta suýt tưởng mình đã bước vào một câu lạc bộ cổ trang.
Phải có ít nhất bốn, năm chục người, tuổi tác khác nhau, dung mạo mỗi người một vẻ, chen chúc trong căn phòng chật ních.
Các nha hoàn và ma ma đều ép sát vào tường, cố gắng chiếm ít không gian nhất có thể.
Trong đầu ta chợt hiện lên cảnh mẹ của thân chủ, trước khi gả thân chủ đi, cầm tay cô thở dài:
“Trấn Nam Hầu mê sắc đẹp, e rằng Thế tử cũng sẽ như thế. Đáng tiếc đây là do Hoàng hậu nương nương làm mai, không thể từ chối được. Nguyên Nhi, thật uất ức cho con.”
Cái gì mà mê sắc đẹp chứ? Nói thế còn quá khiêm tốn.
Ngay cả trong hậu cung của đương kim Hoàng thượng cũng không nhiều phi tần như thế này!
Trong khoảnh khắc đó, ta đặc biệt cảm thấy biết ơn người chồng chưa từng gặp mặt của mình, vì đã sớm chết, để lại cho ta một hậu viện rộng rãi và sạch sẽ.
Người này, thật là tốt bụng!
Khi trở về viện, ta sẽ dặn người chuẩn bị tiền giấy. Sau này vào dịp lễ tết, nhất định sẽ đốt cho anh ta một bộ lớn.
Không biết liệu anh ta có muốn học cách dùng điện thoại không, ta có thể đốt thêm vài người giấy xuống để dạy anh ta cách giải phương trình hóa học.
Khi ta đang không biết nên tiến lên hay quay ra, ta nghe thấy tiếng mẹ chồng quát to từ bên trong:
“Cút ra ngoài! Tất cả cút ra ngoài cho ta!”
Nghe tiếng mẹ chồng quát, ta nhanh chóng tránh sang một bên nhường đường.
Đám thiếp xinh đẹp lần lượt bĩu môi, uốn éo eo thon, phe phẩy quạt giấy, từ từ đi ngang qua tôi.
Hương thơm phảng phất làm ta suýt hắt hơi.
Đợi đến khi mọi người gần đi hết, ta dùng khăn tay che mũi rồi bước vào trong.
Vẫn còn ba người chưa đi.
Người mặc áo đỏ, dáng vẻ quyến rũ, hờ hững cúi chào tôa, rồi lập tức chỉ tay về phía người thiếp áo xanh lá cây, lớn tiếng nói với mẹ chồng:
“Nàng ta dựa vào việc từng là nha hoàn thân cận của Hầu gia mà tự cho mình hơn người. Mấy ngày trước nàng ta cướp mất rau quả Hầu gia đưa cho thiếp, sáng nay lại bảo nha hoàn xuống bếp lấy hết bánh của thiếp!”
“Phu nhân, xin hãy phân xử, bắt nàng ta trả lại đồ cho thiếp!”
Người thiếp áo xanh lá cây cầm khăn tay che mặt, rấm rứt khóc.
“Thiếp có thai, nên mới thèm ăn. Hầu gia đã dặn nhà bếp rằng thiếp thất có thai thì được chăm sóc tốt hơn…”
Phía sau nàng ta, người thiếp áo trắng chỉ vào thiếp áo đỏ, tức giận nói:
“Ngươi còn dám nói người khác à? Xuất thân từ kỹ nữ mà còn dám trách nhà chúng tôi sinh con?”
“Phu nhân, hôm mùng chín, Hầu gia định đến phòng thiếp, nhưng bị con tiểu yêu này cướp mất. Nàng ta không biết xấu hổ à, Hầu gia cả tháng nay đã ngủ với nàng ta ba lần rồi!”
Ta há hốc miệng nghe họ đổ lỗi cho nhau.
Toàn là chuyện lặt vặt không đâu vào đâu.
Hôm qua ai hái thêm một bông hoa, hôm nay ai giành mất một tấm vải.
Nhìn vẻ mặt mỗi lúc một đen hơn của mẹ chồng, ta thấy thật sảng khoái.
Đây chẳng phải là thế giới cổ đại mà bà yêu thích nhất sao? Là cơ hội để bà thể hiện sự rộng lượng của mình, sao bà lại không vui thế này?
Mẹ chồng nhìn chằm chằm vào bụng người thiếp áo xanh.
“Ngươi, mang thai rồi à?”
Người thiếp áo xanh thẹn thùng gật đầu: “Đại phu nói đã bốn tháng, có lẽ là một tiểu công tử.”
Mẹ chồng im lặng một lát, rồi bảo người lấy một chiếc trâm bạc, ném xuống đất.
“Đây là phần thưởng cho việc nhà Hầu phủ sắp có người nối dõi.”
Người thiếp áo xanh chẳng thèm để tâm đến sự sỉ nhục, cúi xuống nhặt trâm lên, cài vào tóc và cảm tạ mẹ chồng.
“Phu nhân đúng là rộng lượng, thiếp thất mang thai đều được thưởng cả.”
Ta mỉm cười xen vào:
“Đương nhiên rồi, đạu phu nhân là chủ mẫu thực sự của Hầu phủ, người rộng lượng và khoan dung nhất. Chỉ cần các ngươi hầu hạ Hầu gia thật tốt, sau này sẽ được nhận thêm nhiều phần thưởng từ đại phu nhân.”
Ba người thiếp vừa đi, mẹ chồng liền đập vỡ tách trà.
“Cô đến đây để xem ta bẽ mặt phải không?”
Ta nhanh chóng gật đầu, tất nhiên rồi.
“Mẹ đã có được cuộc sống mà mình mơ ước, có phải rất vui không?”
Lồng ngực mẹ chồng phập phồng mạnh, bà cố gắng lắm mới nghĩ ra câu phản bác.
“Vậy cũng còn hơn cô! Ít nhất ta vẫn tốt hơn cái đồ chết chồng như cô!”
“Nhiều thiếp thất thì sao chứ? Không ai có thể vượt qua ta! Ta là chính thất, là chủ mẫu của Hầu phủ…”
Bà dường như đang tự thôi miên mình, hoặc đang tự cổ vũ.
Nhưng chưa kịp nói hết câu, một nha hoàn bước vào báo rằng đám con riêng trong Hầu phủ đến thỉnh an phu nhân.
Sự kiên quyết của mẹ chồng lập tức vỡ vụn.
Đặc biệt khi nhìn thấy hàng dài những đứa trẻ bước vào, cơ thể bà ta bắt đầu chao đảo.
Ta nhanh chóng liếc mắt đếm qua, ít nhất cũng phải hai mươi đứa!
Đứa lớn nhất còn lớn hơn chồng ta vài tuổi.
Đứa nhỏ nhất thì đang được ma ma bế trên tay, khóc oe oe.
Mẹ chồng sốc đến mức nói không nên lời.
“Nhiều… nhiều thế sao? Ta chỉ sinh có một đứa, vậy mà những người phụ nữ khác lại sinh cho hắn nhiều con đến thế!”
“Nuôi mấy kẻ thứ thiếp đã đành, còn có cả đống con riêng nữa!”
Ta giả vờ an ủi bà:
“Chỉ là vài đứa trẻ thôi mà, Hầu phủ không nuôi nổi sao? Nếu thích, người cứ nhận chúng về danh nghĩa của mình, dù sao cũng là con của chồng người mà.”
Ta mỉm cười trước ánh mắt sắc như dao của bà, rồi tiếp tục:
“Phụ nữ chúng ta nên rộng lượng mà. Tam tòng tứ đức chính là bổn phận của người phụ nữ, chẳng phải mẹ đã dạy con thế sao?”
Đúng là khi con dao chưa đâm vào chính mình thì không biết đau. Ngày trước, khi con trai bà ngoại tình, bà đã nói bao nhiêu lời cay độc với tôi, giờ tôi trả lại hết.
Đứa con trai trưởng bước lên một bước, lưng ưỡn thẳng.
Rõ ràng nó đã được sự đồng ý của Trấn Nam Hầu, nên đã tự coi mình là người thừa kế tương lai. Nó không còn tôn trọng mẹ chồng như trước.
“Nghe nói mẫu thân vì đau lòng cho cái chết của huynh trưởng mà không còn muốn quản lý việc trong Hầu phủ. Hay để tiểu thiếp của con thay mẫu thân quản lý?”
Nó còn giả vờ lau nước mắt.
“Huynh trưởng còn trẻ mà đã mất, là đệ đệ, con nhất định sẽ gánh vác trách nhiệm của Hầu phủ. Hu hu hu…”
Con mèo khóc chuột, chắc trong lòng hắn đang hả hê lắm.
Mẹ chồng tất nhiên không chịu nổi cảnh làm màu của hắn, lập tức đuổi hết lũ trẻ ra ngoài.
Sau lưng ta, bà ta nói với giọng cay nghiệt:
“Thôi Uyên, cô vui vẻ gì chứ? Dù Hầu phủ có rơi vào tay con riêng, nó cũng không dám đụng đến đích mẫu hợp pháp như ta, nhưng cô thì khác.”
“Đến lúc đó, cô sẽ bị ném vào ni cô viện, sống cả đời với kinh kệ và đèn nến, xem cô còn sung sướng nổi không!”
Ta cười, chỉ tay về phía tấm bảng “Tiết Hạnh Khả Phong” cao vút.
“Không đời nào, con là người được cả thiên hạ kính trọng, là trinh tiết liệt nữ. Chỉ cần tấm bảng này còn, sẽ không ai dám động đến con.”
“Kẻ thừa kế Hầu phủ muốn bịt miệng thiên hạ, sẽ phải đối xử với con còn cung kính hơn cả mẹ.”
Mẹ chồng thật sự nổi điên, bà ta không thèm để ý gì nữa, lao vào định đánh ta.
Đúng lúc đó, Trấn Nam Hầu bước vào phòng, thấy chúng tôi giằng co, tức giận hét lớn: “Hai người đang làm gì vậy!”
“Đánh đánh đấm đấm, còn ra thể thống gì nữa!”
Mẹ chồng lập tức lau đi những giọt nước mắt không tồn tại, rồi oán trách một cách đầy kịch tính:
“Tướng công ơi… Tướng công ơi! Thiếp cũng không muốn như vậy, nhưng…”
“Con trai tội nghiệp của thiếp mới vừa thành thân đã bị đưa ra chiến trường, giờ không thể trở về nữa. Chắc chắn là do Thôi thị khắc phu, nàng ta đã hại chết đứa con trai duy nhất của thiếp!”
Nghe đến đây ta tức muốn bốc khói. Cái bà già không biết xấu hổ này!
Bà ta khổ, nên cũng không muốn cho ta được sống yên ổn!