16
Năm đầu tiên ra nước ngoài, tình trạng của tôi rất tệ.
Tôi bị chẩn đoán mắc chứng rối loạn tâm thần phân liệt, và vì Tống Dịch Lễ luôn ở bên cạnh, tôi thường tưởng rằng anh chính là kẻ đã hại mình.
Một đêm nọ, khi anh đang ngồi trong phòng khách gọt táo cho tôi, tôi đột nhiên lên cơn. Tôi giật lấy con dao gọt trái cây, đâm về phía anh, anh chỉ hỏi:
“Em định giết anh để tự báo thù sao?”
Tôi hoảng sợ, tinh thần càng trở nên rối loạn. Tống Dịch Lễ lo tôi sẽ tự làm mình bị thương nên cố gắng giành lại con dao.
Người mắc chứng phân liệt thần kinh rất sợ bị xâm phạm, bản năng tự vệ rất mạnh. Tôi giãy giụa kịch liệt, và anh nắm chặt lưỡi dao bằng cả hai tay, máu cứ thế mà chảy ra không ngừng.
Có lẽ hình ảnh máu me đỏ thẫm ấy chạm đến dây thần kinh của tôi. Tôi bắt đầu khóc, anh nhẹ nhàng dỗ dành:
“Nhóc mít ướt, mau vào phòng lấy thuốc đi.
“Nếu em tự tay băng bó cho anh, anh sẽ hết đau.”
Tôi lảo đảo chạy đi lấy thuốc, rồi quay lại để băng bó và bôi thuốc cho anh.
Nhưng do tôi quá vụng về, làm gì cũng không xong, cuối cùng vẫn phải gọi bác sĩ đến mới cầm được máu.
Vì biết cảm xúc của tôi rất dễ dao động nên Tống Dịch Lễ không dám thuê bảo mẫu. Sợ tôi không ăn được đồ ăn nước ngoài, anh dùng hai bàn tay quấn đầy băng đó để nấu ăn cho tôi. Một bữa cơm vốn đã tốn nhiều thời gian, vậy mà đôi khi tôi còn cứ bám lấy anh, anh phải dỗ tôi ngủ rồi mới vào bếp nấu nướng.
Những vết sẹo trên tay anh cũng đã nhiễm trùng hai lần, phải mất mấy tháng mới lành lại. Bác sĩ bảo rằng khi tôi phát bệnh, anh phải thuận theo tôi, nên những tình huống như vậy xảy ra rất nhiều lần.
Năm năm ấy, anh cũng không hề dễ dàng, mệt mỏi, tiều tụy, nhưng chưa từng nói với tôi một lời nặng.
Tôi từng nói với anh rằng, tôi là một người sống trong địa ngục, không đáng để anh hy sinh nhiều như vậy.
Anh dịu dàng nói: “Anh sẽ dùng cả cuộc đời này để đưa em ra khỏi địa ngục.”
Tôi lại cố chấp hỏi: “Nếu không thể cứu được thì sao?”
“Vậy thì Tống Dịch Lễ sẽ cùng Hứa Khanh Khanh xuống địa ngục.”
17
Khi đêm xuống, tôi cảm thấy một góc chăn khẽ được ai đó nhấc lên, cơ thể tôi được kéo vào trong một vòng tay ấm áp.
“Sau này anh sẽ không bao giờ rời xa em nữa, ngoan nhé.”
“Dịch Lễ, anh không muốn hỏi em đã xảy ra chuyện gì sao?”
Anh hôn lên trán và mắt tôi:
“Không quan trọng, bất kể có chuyện gì, anh cũng không để ý. Nếu đó là những điều khiến em buồn, anh càng không muốn em phải nhắc lại.”
Ngoài cửa sổ tuyết bay trắng xóa, trong phòng ấm áp mờ ảo, tôi đã ngủ một giấc rất ngon trong vòng tay của Tống Dịch Lễ. Sáng hôm sau khi dậy, tuyết đã phủ đầy mặt đất, tôi rúc đầu vào ngực anh:
“Dịch Lễ, chúng ta không tổ chức đám cưới nữa.”
Anh vẫn nhắm mắt, đôi mi đen nhánh khẽ rung: “Ừ?”
“Chúng ta đi đăng ký luôn.”
“Được.”
Đám cưới quá ồn ào, dễ dẫn đến phiền phức không đáng có.
Tống Dịch Lễ nói rằng khi gặp tôi quá vội nên quên mang theo giấy tờ, vậy là anh lập tức quay về nhà cũ để lấy. Nhưng… sao đã mấy ngày rồi mà anh vẫn chưa quay lại? Có lẽ anh gặp rắc rối gì đó…
Tôi chỉ ở nhà lặng lẽ đợi anh. Đến khi nghe thấy tiếng động cơ xe từ dưới nhà, tưởng là anh đã về, tôi vội chạy ra mở cửa.
Nhưng người đến lại là Giang Cận Tín. Anh từ ghế sau bước xuống, tôi quay người vào nhà thì Giang Cận Tín kéo lấy tay áo tôi, hơi thở nóng rực còn nồng mùi rượu.
“Hứa Khanh Khanh, em không thể kết hôn với anh ta. Nếu không, tôi sẽ chuyển viện em trai em đến một nơi mà em không bao giờ tìm thấy.”
“Giang Cận Tín, anh thật vô liêm sỉ.”
“Đúng, tôi chính là vô liêm sỉ.”
“Tôi sẽ báo cảnh sát!”
“Em báo đi, tôi ngày nào cũng cho em trai em dùng loại thuốc tốt nhất, chăm sóc y tế tốt nhất, em nghĩ cảnh sát sẽ nói gì?”
Anh ôm chặt tôi vào lòng, mặc cho tôi giãy giụa thế nào cũng không thể thoát ra:
“Hứa Khanh Khanh, hôm đó tôi suy nghĩ cả đêm, tưởng rằng có thể thoải mái buông bỏ em, nhưng tôi không làm được.”
“Hứa Khanh Khanh, em xem tôi đã gầy đi rồi.”
…
Thật nực cười, Giang Cận Tín, vậy anh có nhận ra rằng tôi cũng đã gầy đi không?
Tôi kìm nén cơn giận, cố gắng nói lời từ biệt bình thản với anh:
“Giang Cận Tín, tôi sắp kết hôn rồi, đừng đến làm phiền tôi nữa.”
Tôi thở dài, tiếp tục:
“Đúng là tôi từng yêu anh, rất yêu, nhưng đã lỡ rồi thì mãi mãi là lỡ, chúng ta không còn lựa chọn nào khác. Giang Cận Tín, anh chỉ không cam lòng thôi, không cam lòng vì tôi đã rời xa anh, chứ thực ra anh cũng không còn yêu tôi nữa rồi.”
Nếu không, sao anh có thể bỏ tôi lại ở vùng ngoại ô xa xôi đó? Nếu không, sao anh có thể nhìn tôi uống rượu, dù biết rõ tôi dị ứng với rượu?
Anh rõ ràng muốn lấy mạng tôi, chứ không phải là yêu tôi như lời anh nói.
18
“Hứa Khanh Khanh, em nghĩ Tống Dịch Lễ thực sự yêu em sao?”
Tôi sững người lại, vì chưa bao giờ nghĩ đến câu hỏi này.
Ký ức về năm năm đó như đèn kéo quân, từng cảnh hiện về trong đầu. Cả chuyện mấy ngày nay anh ấy về nhà cũ lấy giấy tờ mà cũng gặp khó khăn.
“Anh có ý gì?”
Giang Cận Tín mang theo vẻ giễu cợt, bước đi hơi loạng choạng, hơi rượu hòa với sương đêm lan tỏa trong bóng tối:
“Em và Tống Dịch Lễ vốn chỉ là bạn thuở nhỏ, là người thân của nhau. Vì em, anh ta mới từ chối cuộc hôn nhân mà gia đình sắp đặt, vì anh ta sợ rằng nếu không có anh ta, em sẽ không thể sống nổi.”
“Hứa Khanh Khanh, làm người không nên quá ích kỷ, vẫn nên có một chút lương tâm. Chỉ vì em từng bước qua địa ngục, không có nghĩa là mọi người phải cùng em ở lại trong bóng tối. Em nỡ để anh ta vì em mà từ bỏ quyền được yêu người mình chọn sao?”
Vậy sao? Thật sự là như thế sao?
Tống Dịch Lễ, anh chưa từng nói yêu tôi, vậy Tống Dịch Lễ, anh yêu người ấy sao?
“Nhưng Khanh Khanh, anh yêu em. Những gì anh ta làm được, anh cũng có thể làm được. Anh vốn đã ở trong bóng tối bao năm qua, nay thêm một lần đồng hành cùng em cũng có sao đâu?”
“Nhưng bây giờ tôi đã không còn ở trong bóng tối nữa rồi, thì làm sao tôi phải cần đến một ác quỷ đồng hành? Giang Cận Tín, hãy buông tha cho nhau đi.”
Anh nói: “Hứa Khanh Khanh, bất kể em là ai, ở đâu, anh sẽ không ngừng yêu em. Tình yêu vốn dĩ hẹp hòi, trừ phi anh không yêu em nữa, nếu không anh không thể để người khác chiếm lấy em.”
…
Sau khi Giang Cận Tín rời đi, tôi gọi cho Tống Dịch Lễ nhiều lần nhưng không ai bắt máy.
Lòng tôi treo lơ lửng trong sự lo âu dài dằng dặc. Tôi cứ bước đi trong đêm mà không biết đã đến nơi nào, chỉ thấy bên cạnh là một dòng sông yên tĩnh.
Ngồi xuống băng ghế đá, tôi nhìn về phía xa, nơi bóng đêm đen như mực phủ xuống, và không thể ngừng khóc.
Tống Dịch Lễ, anh thật sự không yêu em sao? Anh thật sự chỉ vì sợ em không sống nổi mà muốn chăm sóc cho em? Phải chăng chính em đã lãng phí cả đời anh?
Nỗi đau đớn của trái tim tan nát dần dần nhấn chìm tôi vào bóng tối của màn đêm.
19
Khi Tống Dịch Lễ và Giang Cận Tín tìm thấy tôi, đôi mắt tôi đã sưng đỏ vì khóc, trông tôi hoàn toàn kiệt quệ.
Tống Dịch Lễ chạy đến, thở dốc trong đêm đông lạnh lẽo, mồ hôi lấm tấm trên trán. Anh đưa găng tay và mũ của mình cho tôi, rồi ôm tôi vào lòng:
“Khanh Khanh, em có biết anh sợ em làm chuyện dại dột thế nào không?”
“Xin lỗi, Dịch Lễ, hôm nay em tâm trạng không tốt nên chỉ muốn đi dạo một mình, quên mất không báo cho anh biết.”
Giang Cận Tín đứng cạnh, lạnh lùng nói với vẻ giận dữ:
“Hứa Khanh Khanh, gọi điện cho em mãi không được, em không sợ anh lo lắng sao?”
Tôi không đáp lại anh ta, chỉ nói với Tống Dịch Lễ:
“Dịch Lễ, mình về nhà đi.”
Về đến nhà, tôi ngồi trên ghế sofa trong phòng khách mà không nói một lời.
“Sao vậy, Khanh Khanh?”
“Tống Dịch Lễ, anh có yêu em không?”
“Sao anh lại không yêu em được chứ?”
“Anh yêu em chỉ để em không làm chuyện dại dột thôi sao?”
Tôi nắm tay anh, nghiêm túc nói:
“Dịch Lễ, em đã hồi phục rồi, dù anh không ở bên cạnh, em vẫn sẽ sống tốt.”
Tôi cúi mắt, không dám nhìn anh: “Nếu anh có người thực sự yêu, hãy đi tìm cô ấy đi.”
Nói xong, tôi định bước lên lầu, nhưng anh đã kéo tôi lại mà ôm chặt vào lòng.
“Ai nói với em là anh không yêu em?”
“Nhưng, Dịch Lễ, chuyện đó…”
“Bố mẹ anh không biết, ngoài cảnh sát và chúng ta ra, không ai biết chuyện đó.”
Nhưng còn Giang Cận Tín? Anh ta đã tìm ra sự thật, thế giới này nào có bức tường nào kín kẽ tuyệt đối.
“Khanh Khanh, anh sẽ không để bất cứ ai lấy chuyện đó ra làm tổn thương em nữa, bởi vì anh cũng đã yêu em rất nhiều năm rồi.”
Tôi nghi ngờ:
“Từ khi nào?”