Năm bạn trai tôi bệnh nặng, tôi đã chia tay với anh ấy.
Khi đã đạt được thành công và danh tiếng, anh tìm mọi cách để ép tôi phải từ bỏ cuộc hôn nhân của mình.
Kể từ ngày đó, tôi trở thành con chim hoàng yến bị anh nhốt trong lồng.
Anh bắt đầu đưa những người phụ nữ khác về nhà, cùng họ xuất hiện ở những sự kiện lớn, thậm chí dung túng cho tất cả mọi người chà đạp lên cả thể xác lẫn tâm hồn của tôi.
Tôi chỉ lặng lẽ ở trong phòng ngủ, không bao giờ hỏi han gì thì anh lại giận dữ, phát điên lên và hôn tôi:
“Tại sao em lại tàn nhẫn với anh đến vậy?”
Tôi nhắm mắt không nhìn anh, cả người run rẩy và nhẹ nhàng mở miệng.
“Anh còn không định buông tha cho tôi, chuẩn bị lặp lại mọi thứ như lúc trước sao?”
Nước mắt của anh rơi xuống mu bàn tay tôi.
1
Sau khi tôi trở thành con chim hoàng yến của Giang Cận Tín, anh đã mang một cô gái về nhà.
Cô ấy là người bên cạnh Giang Cận Tín lâu nhất kể từ khi tôi xuất hiện ở đây.
Trước đây, tôi chỉ nghe những tin đồn tình cảm của Giang Cận Tín trên báo đài, nhưng đây là lần đầu tiên tôi thấy người thật.
Cô ấy tên là Tô Cẩm, là đại tiểu thư của nhà họ Tô ở Thịnh Kinh, các cô giúp việc trong nhà đều nói cô ấy trông rất giống tôi.
Giống tôi sao?
Tô Cẩm trẻ trung hơn tôi nhiều. Cô ấy khoác tay Giang Cận Tín, cười nói bước vào phòng khách rộng lớn.
Tôi cũng không thèm ngước mắt lên, vẫn cúi đầu tiếp tục uống canh gà mà chị Trương đã nấu cho.
Lúc này Giang Cận Tín đã ra ngoài ban công nghe điện thoại, Tô Cẩm ngồi xuống đối diện tôi.
“Chị Khanh Khanh, em thực sự rất ngưỡng mộ chị, chị thật may mắn, dù không còn cha mẹ nhưng vẫn được Cận Tín bao dưỡng, còn được công tử nhà họ Tống nhớ nhung.”
Tôi đặt bát xuống, nhìn thẳng vào cô ấy.
“Nếu cô nghĩ rằng không có cha mẹ là may mắn, thì cái phúc này cô có muốn không?”
Cô ấy sững người, nhưng vẫn giữ nụ cười tiêu chuẩn của một vị tiểu thư đài các:
“Chị Khanh Khanh, em không có ý đó. Em chỉ ngưỡng mộ chị. Chị bỏ rơi Cận Tín năm năm mà vẫn khiến anh ấy không thể quên được.”
“Nếu cô biết anh ấy không thể quên được tôi, tại sao còn đến gây sự với tôi làm gì?”
“Cô có tin chỉ cần tôi ngoắc tay một cái, cơ hội để cô lấy anh ta sẽ giảm đi một phần không?”
Nụ cười của Tô Cẩm lập tức đông cứng:
“Vậy thì sao chứ?”
“Vậy thì, đừng thử gây sự với tôi, gây sự với tôi chẳng có lợi gì cho cô đâu. Những trò vặt vãnh này của cô , để dành mà đối phó với Giang Cận Tín đi.”
Bởi vì, thứ mà các cô gái khác phải dùng trăm phương ngàn kế để có được, tôi chẳng hề quan tâm.
Khi tôi quay người lên lầu, bất ngờ đối diện với ánh mắt lạnh lùng của Giang Cận Tín.
Ánh mắt anh băng giá, lạnh lẽo như sương tuyết mùa đông.
2
Biệt thự nhà Giang Cận Tín rất rộng, cách âm cũng rất tốt. Nhưng mỗi lần anh đưa người về nhà, tôi luôn có thể nghe thấy tiếng động từ phòng khách.
Không biết đã bao lâu rồi, Giang Cận Tín mới bước vào phòng ngủ trên lầu.
Lúc ấy, tôi đang dùng ngón tay viết tên Tống Dịch Lễ trên cửa sổ bám đầy hơi nước.
Chữ “Tống” đã bị lớp hơi nước mới che mờ, chữ “Dịch” mờ ảo, còn chữ “Lễ” thì rõ ràng.
Giang Cận Tín sắc mặt âm u, giơ tay xóa sạch những chữ đó, rồi quay mặt tôi lại để nhìn thẳng vào mắt anh.
Tôi nhìn anh với vẻ mặt lạnh lùng, thản nhiên nói:
“Tôi muốn đi ngủ rồi.”
Tôi cũng không thèm nhìn anh nữa, lập tức nằm xuống, quay người và nhắm mắt lại.
“Hôm nay Tô Cẩm sẽ ở lại đây, em qua phòng khách ngủ đi, từ giờ đây là phòng của cô ấy.”
“Tôi mệt rồi, không muốn đổi phòng. Nếu hai người không ngại thì ngủ cùng nhau đi, dù sao giường cũng lớn, ngủ ba người vẫn thoải mái.”
“Yên tâm, tôi ngủ rất sâu, tuyệt đối không làm phiền hai người đâu.”
Tôi không còn để tâm gì nữa, vì trước khi anh bước vào phòng thì tôi đã uống hai viên an thần, lúc này mắt tôi nặng trĩu, chỉ muốn ngủ một giấc thật sâu.
Trong cơn mơ màng, tôi không nghe rõ Giang Cận Tín nói gì sau đó nữa, nhưng dù sao chắc chắn cũng chẳng phải lời hay ho gì.
Mơ hồ chỉ nghe thấy tiếng nước trong phòng tắm ngừng lại, tiếng bước chân vang lên ở phía bên kia giường. Sau đó phần đệm bên cạnh hơi lún xuống, một góc chăn bị kéo ra.
Tôi ngửi thấy một mùi hương thanh mát, lạnh lẽo, như len lỏi vào tận xương tuỷ.
Đêm nay thật yên tĩnh, yên tĩnh đến mức tôi có thể nghe thấy tiếng hít thở của người bên cạnh. Cơ thể tôi cuộn tròn lại, rồi bị ai đó kéo vào trong vòng tay.
Tôi mơ thấy Tống Dịch Lễ, anh ấy đưa tôi đi trượt tuyết ở Shangri-La, đưa tôi ngắm hoa anh đào ở Thung Chúng…
Trong cơn mơ màng, tôi mỉm cười:
“Tống Dịch Lễ…”
Có một cảm giác lạnh ngắt trên cổ, như thể ai đó đang rơi lệ ở nơi đó.
3
Năm giờ sáng, tôi bị đánh thức bởi tiếng gió tuyết thổi cuồng loạn ngoài cửa sổ.
Dậy mặc quần áo, tắm rửa, khi ra khỏi phòng tắm, tôi thấy Giang Cận Tín mặc đồ ở nhà màu xám, đang đứng trước cửa sổ hút thuốc.
Nhớ lại lời của anh vào tối hôm qua, tôi bắt đầu thu dọn đồ đạc để rời khỏi phòng ngủ.
Anh dập điếu thuốc vào gạt tàn rồi đi về phía tôi:
“Không cần dọn đi nữa.”
Tôi dừng lại, đặt đồ về chỗ cũ.
Anh bất ngờ cười nhạt:
“Em sẽ không nghĩ tôi bảo Tô Cẩm rời đi là vì còn yêu em chứ?”
Có lẽ sự lạnh nhạt của tôi đã chọc giận anh, anh đưa tay lên mặt tôi, vỗ nhẹ và nói từng chữ một:
“Không sao đâu, Hứa Khanh Khanh. Chúng ta còn rất nhiều thời gian cơ mà.”
Anh ném tôi xuống giường, cúi người áp sát, môi tôi bị anh cạy mở.
Anh biết rõ từng điểm nhạy cảm của tôi, nhưng tôi chẳng có chút phản ứng nào.
Ngày xưa chúng tôi từng có những nụ hôn nồng nhiệt, nhưng giờ tôi chỉ như một con búp bê gỗ, mặc cho anh dựt dây điều khiển.
Động tác của anh bỗng dừng lại, như thể dòng máu nóng bỏng của anh đã chìm vào lớp tuyết trắng xóa.
Anh bắt đầu cắn lên cổ tôi, như đang phát tiết mà gầm lên:
“Hứa Khanh Khanh, em đã là con chim hoàng yến của tôi thì cũng nên làm tròn nghĩa vụ của mình.”
Tôi xoay người định bò dậy, nhưng bị Giang Cận Tín giữ chặt dưới thân.
“Sao, còn muốn chạy trốn? Em không sợ tôi ngừng cung cấp thuốc cho em trai em sao?”
Nhiệt độ trong phòng đột ngột hạ xuống, cơ thể tôi như đang chìm trong nước sâu, bị rong rêu quấn lấy khắp người, cố giãy giụa nhưng không cách nào thoát được.
Tôi mỉm cười, nhưng giọng nói lại lạnh lùng đến nhói lòng:
“Giang tổng, anh muốn tôi phải làm gì đây?”
“Giống như trước đây, hôn tôi.”
“Thời gian dài quá rồi, quên mất rồi.”
Ánh mắt Giang Cận Tín sâu thẳm, nhìn tôi đầy ẩn ý.
Tim tôi như bị ai đó bóp nghẹt rồi nghiền nát, không ngừng hành hạ trái tim đã đau đớn đến chết lặng đó.
Tôi biết, mọi sự phản kháng của mình đều vô ích, vì ngày nào anh cũng đe dọa tôi. Ngay lập tức, chỉ còn cảm giác nhục nhã và phẫn nộ đồng loạt trào lên, nhấn chìm tôi.
Tôi muốn khóc thật lớn, thỏa hết mọi đau khổ và áp lực đi, nhưng lại chỉ có thể cố gắng kìm nén mà không phát ra tiếng nấc nào. Mắt tôi hơi nhắm lại, lông mi khẽ run rẩy. Sương mờ phủ lên đôi mắt, tôi phải gắng sức lắm mới không để nước mắt rơi xuống.
Tôi xoay người qua, hôn lên vành tai và đôi môi anh. Nhưng tôi vẫn không kiểm soát được nỗi sợ hãi và nghẹn ngào, tâm trí gần như sụp đổ.
Toàn thân tôi run rẩy, tay cởi từng nút áo ngủ của anh, rồi hôn lên ngực anh.
4
Đột nhiên, tay tôi bị anh nắm chặt, anh thì thầm hỏi:
“Hứa Khanh Khanh, để tôi chạm vào em là thiệt thòi đến thế sao? Em đây là đang phải cam chịu nỗi nhục nhã gì vậy?”
Anh bóp chặt cằm tôi, trút giận:
“Em có tư cách gì để mà tủi thân?”
Tôi mệt lử, giọng run rẩy:
“Giang Cận Tín, anh muốn kiểu phụ nữ nào chẳng có, tại sao cứ phải bám lấy tôi? Giang Cận Tín, tôi xin anh, hãy tha cho tôi đi.”
“Hứa Khanh Khanh, cảm giác đau khổ mà tôi từng phải chịu, em vẫn chưa nếm trải đâu, làm sao tôi có thể để em đi được.”
Tôi không còn muốn tranh cãi với anh nữa, gỡ tay anh ra, yếu ớt nằm xuống.
“Hứa Khanh Khanh, những gì em nợ tôi, cuối cùng cũng phải trả.”
Tôi gắng sức chịu đựng, đầu ngón tay bấu vào lòng bàn tay, để lại dấu móng tay hằn sâu như vầng trăng lưỡi liềm.
Không khí trong phòng lập tức lạnh buốt, đến cả lò sưởi cũng không xua tan nổi sự băng giá ấy.
Giang Cận Tín mất hứng, toàn bộ sự nóng bỏng đó đã bị tôi dập tắt.
Khi tôi tỉnh lại lần nữa thì chỉ còn nghe tiếng xe chạy xa dần và tiếng người vọng lại ngoài cửa. Trong chiếc gạt tàn thuốc đặt ở phòng khách, đầy những đầu lọc thuốc lá.
Tuyết cũng đã ngừng rơi, phủ trên cành cây bên ngoài, trơ trọi.
Thời tiết quá lạnh, mãi đến khi trời chiều, tôi vẫn còn ngủ mê mệt, nhưng lại nghe thấy tiếng gõ cửa của chị Trương.
Chị ta nói hôm nay là sinh nhật Lý Xuyên, bạn học đại học của Giang Cận Tín, và anh ấy muốn tôi cùng đi.
À, Lý Xuyên cũng là bạn học đại học của tôi.
“Tôi không đi!”
Tôi đáp lại chị Trương một cách dứt khoát rồi tiếp tục nằm xuống ngủ.
Tôi đi để làm gì, để lại một lần nữa bị họ cười nhạo và sỉ nhục sao?
“Đây là người bạn mà Giang tổng coi trọng nhất đấy…”
“Liên quan gì đến tôi chứ?”
“Cô Hứa, cô nên biết rõ vị trí của mình.”
Tôi không nói gì thêm, chị Trương thấy vậy cũng chỉ đành bất lực đi xuống lầu.
Bình thường, thái độ của chị ta đối với tôi cũng chẳng tốt đẹp gì. Nhưng tôi không trách chị ta, vì thái độ của Giang Cận Tín quyết định thái độ của họ đối với tôi.