Skip to main content
Generic selectors
Exact matches only
Search in title
Search in content
Post Type Selectors
Hiện đại BỎ LẠI QUÁ KHỨ Chương 2 BỎ LẠI QUÁ KHỨ

Chương 2 BỎ LẠI QUÁ KHỨ

2:17 chiều – 04/11/2024

5

Hai mươi phút sau, Giang Cận Tín quay về.

Anh đứng ngoài ban công của phòng ngủ, tay cầm nửa điếu thuốc còn lại đang tàn dần, cả ban công tràn ngập mùi khói thuốc.

Anh dập tắt điếu thuốc, liếc nhìn đồng hồ trên cổ tay: 

“Có phải tôi nuôi em quá sung sướng rồi không? Một con chim hoàng yến mà cũng bày đặt kiểu cách, khiến cho tôi phải đích thân đến mời sao?”

“Anh cũng có thể không làm người cung phụng này nữa.”

Giang Cận Tín ném bộ lễ phục trong tay về phía tôi:

 “Đi thay đồ đi.”

“Tôi đã nói là tôi không muốn đi.”

“Được, để tôi giúp em thay.”

Dưới sự ép buộc của anh, tôi không còn cách nào khác ngoài ra khỏi nhà.

Sau khi buổi tiệc kết thúc, cả nhóm người kéo nhau đến một câu lạc bộ tư nhân. Câu lạc bộ này rất kín đáo, nằm ở trang viên ngoại ô.

“Ồ, chẳng phải là đại tiểu thư nhà họ Hứa ở Thịnh Kinh sao? Bây giờ cũng sa cơ đến mức làm chim hoàng yến cho anh Tín của chúng tôi rồi.”

“Tôi nhớ khi trước vị tiểu thư này đã bỏ rơi anh Tín của chúng ta khi anh ấy gần như trở thành người thực vật đấy.”

“Đáng tiếc thật, nếu lúc đó cô không bỏ đi thì bây giờ đã là bà Giang rồi, đâu cần phải làm tình nhân của người khác.”

Giang Cận Tín tựa lưng hờ hững vào ghế sofa, thưởng thức ly trà Phổ Nhĩ thơm đậm, đầy vẻ lãnh đạm.

Trong căn phòng, bạn bè của Giang Cận Tín, từng câu từng chữ đều mang tính sỉ nhục tôi.

Ngày xưa tôi từng được nâng niu jao nhiêu thì bây giờ lại có bấy nhiêu người muốn thấy tôi rơi vào bùn lầy.

Chủ của bữa tiệc sinh nhật, Lý Xuyên lên tiếng: 

“Một vị tiểu thư đài các quen sống trong nhung lụa như cô ta, trên thân còn mang một món nợ khổng lồ, thế mà lại trả hết rồi, cũng không biết đã làm tình nhân của bao nhiêu người, chắc là quá quen rồi nhỉ?”

Cả căn phòng tràn ngập tiếng cười giễu cợt đầy khinh miệt.

Những người này dường như không có ý định tha cho tôi, lời lẽ nhục mạ cứ tiếp tục không ngừng.

“Cô Hứa, cô đã làm tình nhân của bao nhiêu người rồi nhỉ?”

Tôi thản nhiên đáp: 

“Nhiều quá, nhớ không nổi nữa.”

Đúng lúc này, Tô Cẩm đẩy cửa bước vào trong, sau đó cô ấy thong thả ngồi xuống vị trí bên cạnh Giang Cận Tín.

6

Giang Cận Tín nắm lấy tay cô ấy, động tác đưa tay lên khiến cổ áo anh ấy hơi mở ra, lộ ra một phần xương quai xanh, vừa lười biếng vừa quyến rũ.

“Anh Tín của bọn tôi sắp kết hôn rồi, cô không biết hai chữ ‘xấu hổ’ viết như thế nào sao?”

“Tôi không biết viết thật, nhưng hình như cô biết, vậy cô dạy tôi thử xem?”

“Hứa Khanh Khanh, cô có gì mà tự đắc? Cô chỉ là một kẻ hèn hạ, không biết liêm sỉ.”

Tôi cười, nhìn về phía Giang Cận Tín:

 “Sao anh không hỏi anh Tín của các người xem tại sao anh ta lại phá hoại đám cưới của tôi, kéo tôi khỏi lễ đường?”

Có lẽ sợ tôi nói ra những lời khó nghe hơn, Giang Cận Tín phá tan bầu không khí gượng gạo đó.

Nhưng đây không phải lần đầu, mỗi lần anh đều chỉ lạnh lùng nhìn những người đó sỉ nhục tôi mà không một lần bảo vệ hay ngăn chặn, chính vì có sự dung túng của Giang Cận Tín nên bọn họ càng lúc càng quá đáng.

Trên đường về, anh vẫn như thường lệ ép tôi ngồi ghế phụ. Xe chạy rất nhanh, khiến tôi choáng váng cả người. Ròi anh lại đột ngột đạp mạnh phanh, làm cả người tôi ngã về phía trước.

Anh dừng xe lại nhìn tôi, ánh mắt đầy nhiệt huyết.

Tôi bắt đầu run rẩy toàn thân, cảm giác sợ hãi bao trùm, như thể cơn ác mộng đó đang tái hiện.

Giây phút này, tôi thực sự… rất nhớ Tống Dịch Lễ.

Không chút do dự, tôi thốt lên:

 “Tống Dịch Lễ ở đâu?”

Anh giữ chặt tôi trên ghế, tôi vùng vẫy, chống cự hết sức: 

“Hứa Khanh Khanh, xem ra thời gian em rời xa tôi, em sống rất tốt nhỉ?”

Anh tức giận, giật tung áo khoác của tôi, điên cuồng hôn tôi, đến mức tôi nghẹt thở: 

“Hôm nay tôi muốn xem, người đã bị tôi chạm vào, liệu Tống Dịch Lễ có còn cần không?”

Anh giữ chặt hai tay tôi, cổ tay tôi đỏ lên, đau nhói đến tận xương, tôi không thể kìm được tiếng nấc nghẹn ngào.

Nước mắt anh lại lăn trên khóe mắt, giọng anh đã có chút khàn khàn hỏi: 

“Sao em lại tàn nhẫn với tôi đến vậy?”

Cơ thể tôi không có chút phản ứng nào, anh dần dần buông tay tôi ra.

Tôi nhắm mắt không nhìn anh, cuộn tròn người lại, run rẩy không thôi.

“Anh vẫn chưa định buông tha cho tôi, anh muốn lặp lại mọi thứ như trước kia sao?”

Nước mắt anh rơi xuống mu bàn tay tôi, giọng điệu khẩn cầu:

 “Vậy em có đồng ý không?”

“Tôi không đồng ý.”

Lâu sau, khi nỗi sợ hãi trong lòng tôi đã dịu xuống, tôi mở mắt ra thì chỉ thấy tay anh nắm chặt, các mạch máu đang căng lên, cơn giận dường như làm các mạch máu anh bùng nổ.

“Xuống xe!!!!!” Anh hét lên.

“Trễ thế này rồi, anh định đi đâu…”

“Hứa Khanh Khanh, cô hỏi nhiều quá rồi, mau cút xuống cho tôi!”

Tôi bước xuống xe, chiếc Maybach ngay lập tức lên ga lao vút đi. Tôi đứng yên tại chỗ nhìn theo mà chỉ cảm thấy toàn thân lạnh thấu xương.

Xung quanh rất tối, ánh đèn đường vàng vọt chiếu lên nền tuyết trắng xoá, tôi xoa đôi tay đang trở nên lạnh cóng của mình. Tôi lấy điện thoại ra gọi cho Tống Dịch Lễ, nhưng vẫn chỉ là giọng nói lạnh lùng của máy trả lời tự động.

7

Tôi ngồi thụp xuống đất, chôn mặt vào giữa hai tay. Ban đầu còn cố nén tiếng khóc, nhưng rồi không thể kiềm chế được mà bật khóc thật to.

Giá mà Tống Dịch Lễ ở đây, thì tốt biết mấy. Anh ấy sẽ không bao giờ để tôi chịu đựng dù chỉ một chút ấm ức.

Không biết đã khóc bao lâu, đầu tôi căng lên như muốn nứt ra, cảm giác nhức nhối khó chịu vô cùng. Tuyết rơi trên tóc rồi lại tan ra. Nước tuyết tan chảy dọc theo mái tóc khiến chúng bết lại vào nhau, bộ dạng lúc này của tôi chắc chắn là rất thảm hại.

Ứng dụng gọi xe thì mãi không có xe, chỗ này quá hẻo lánh, nên tôi đã báo cảnh sát. Đột nhiên, một chiếc xe dừng ngay bên cạnh. Tôi nghĩ là một người tốt bụng nào đó, nhưng khi ngước lên nhìn, tôi lại thấy đó là Lý Xuyên và Tô Cẩm.

Tôi giả vờ không thấy hai người bọn họ, nhưng lại nghe Lý Xuyên lên tiếng:

 “Ồ, chẳng phải là đại tiểu thư nhà họ Hứa sao? Sao đây, anh Tín không cần cô nữa à?”

“Cút đi!”

Chẳng biết tôi đã chọc giận anh ta thế nào mà  anh ta kéo tôi đang ngồi dưới đất lên, bàn tay to lớn tát mạnh vào gương mặt lạnh cóng của tôi.

“Cô nghĩ bây giờ mình là cái gì hả? Nhà họ Hứa phá sản rồi, cô còn tự coi mình là tiểu thư à? Hồi đó tôi theo đuổi cô, vậy mà cô quay lưng đi không thèm ngó lại, làm tôi thành trò cười cho cả trường.”

Có những kẻ yếu đuối, tự ti luôn chìm trong bùn lầy, luôn coi mình là nạn nhân, và lúc nào cũng muốn kéo người khác xuống theo.

Anh ta lột chiếc áo khoác bên ngoài của tôi ra rồi kéo tôi lên, ném tôi vào trong xe. Miệng tôi bị anh ta bịt lại, chỉ có thể phát ra những tiếng ư ử trong họng.

Lúc này, Tô Cẩm bước xuống xe, Lý Xuyên liếc mắt ra hiệu cho cô ta: 

“Em gái Tô Cẩm, anh đang giúp em xử lý tình địch đấy, đến lúc đó em nhớ làm chứng với anh Tín nhé. Nói là Hứa Khanh Khanh quyến rũ anh.”

Tô Cẩm bước đến gần tôi, vẻ mặt đầy khinh bỉ: 

“Chị Khanh Khanh, lần này đâu phải tôi đến gây sự với chị.”

Tô Cẩm đứng sang một bên thản nhiên quan sát, để mặc Lý Xuyên ra tay với tôi.

Bóng tối như một vũng lầy, từ từ nuốt chửng tôi. Ngay khoảnh khắc ngàn cân treo sợi tóc đó, tiếng còi cảnh sát vang lên trong màn đêm tưởng chừng như tuyệt vọng kia.

Lý Xuyên ném tôi xuống nền tuyết rồi cùng Tô Cẩm lái xe chạy trốn.

Toàn là những kẻ xấu xa, thấy cảnh sát đến thì bỏ chạy trong hoảng loạn, thậm chí còn nhẫn tâm bỏ mặc nạn nhân.

Tôi cuộn tròn người nằm trên nền tuyết, mặc kệ cái lạnh thấm sâu vào phổi, đau đớn thấu tận tâm can.

8

Một nữ cảnh sát đỡ tôi lên xe, khẽ hỏi: 

“Cô gặp vấn đề gì sao?”

Như nắm được cọng rơm cứu mạng, tôi run rẩy mở lời:

 “Tôi muốn báo án, có người đã xâm phạm tôi.”

Những người đáng yêu nhất trên đời, cảm ơn các bạn vì đã nhiều lần cứu tôi khỏi hiểm nguy, mang đến cho tôi chút ánh sáng hi vọng trong đêm tối.

Cái lạnh và nỗi sợ quá mức chịu đựng khiến tôi ngất đi.

Trong bệnh viện, từng cơn sốt cao không ngừng khiến tôi lịm đi. Trong cơn bất tỉnh, tôi đã mơ một giấc mơ dài, dường như quay lại những năm tháng đã qua.

Suốt bốn năm đại học, Giang Cận Tín làm nhiều công việc bán thời gian. Bởi vì mẹ anh là một người thực vật nên cần chi phí y tế rất lớn, và anh còn phải kiếm tiền trả nợ.

Chỉ là cuối cùng, mẹ anh ấy vẫn ra đi.

Sau khi tốt nghiệp, anh ấy thuê một căn hộ vỏn vẹn 20 mét vuông, đồ đạc nhiều đến mức không còn chỗ để đặt chân. Từ nhỏ tôi đã sống trong nhung lụa, nhưng cũng cắn răng ở bên anh ấy suốt một năm. 

Dù cực khổ hay bận rộn đến đâu, mỗi tối anh ấy vẫn luôn về nhà với tôi. Vừa rửa chân cho tôi, anh vừa nói về giấc mơ của mình:

 “Khanh Khanh, anh sẽ không để em chịu khổ thế này lâu đâu.”

Tôi cười đáp lại: